(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhà họ Vương.
Cả nhà bọn họ vẫn còn đang ăn cơm tối, hai ngày nay trong lòng Vương Thủ Thành vô cùng lo âu, trong miệng cũng đã nổi không ít bóng nước, đau đến mức không ăn nổi cơm.
Tuy nói ngày nào vợ thằng năm cũng mang tiền về nhà nhưng khúc mắc lớn nhất trong lòng ông ta lúc này chính là hai vợ chồng thằng cả.
Đám mẹ mìn này cũng thật là, sao lại không chuyên nghiệp như vậy? Đã ba ngày rồi mà còn chưa có động tĩnh gì.
Người cũng đang sầu lo giống Vương Thủ Thành chính là Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều dù đang ăn cơm nhưng lại không cảm nhận được chút hương vị gì, căn nhà Bạch Tú Tú đang ở rất tốt, công việc của anh cả ở nhà máy cũng tốt.
Hôm nay cô ta còn đi ngang qua cửa nhà Bạch Tú Tú, căn nhà đó lớn như vậy, Bạch Tú Tú căn bản không xứng được ở đó!
Cha mẹ chồng xử lý có chút việc cỏn con thôi mà cũng chậm chạp, phải bảo bọn họ ra tay sớm hơn một chút mới được, đến lúc đó công việc sẽ là của chồng cô ta, hai vợ chồng cô ta cũng sẽ vào căn nhà đó ở.
“Mọi người đều ở nhà cả sao? Đội trưởng bảo tôi gọi cả nhà sang đó.” Dương Truyền Văn bước vào sân, vọng vào trong nhà hô to, đám người ngồi bên trong lập tức ngơ ngác.
Ý gì?
Hiện tại trong lòng Vương Thủ Thành vốn đã căng thẳng, vừa nghe đến việc bản thân bị gọi đến đại đội thì ông ta vừa mừng vừa lo.
Ông ta mau chóng đi ra ngoài: “Tiểu Dương à, có chuyện gì vậy? Tại sao đội trưởng lại đột nhiên gọi cả nhà tôi qua đó? Để một mình bà nhà tôi qua đó không được sao?”
“Chú Vương, chuyện này tôi nào có biết gì? Dù sao đội trưởng đã dặn là gọi cả nhà chú qua đó. Nhà các chú còn đang ăn cơm sao? Khoan ăn đã, chuẩn bị theo tôi qua đó trước đi.”
Dương Truyền Văn cũng không nói đã xảy ra chuyện gì, tránh cho bọn họ chuẩn bị trước.
Vương Thủ Thành một chút cũng không muốn đi nhưng đội trưởng đã gọi, nếu bọn họ không đi thì người ta sẽ không tìm tới đây sao?
“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.”
Vương Thủ Thành bó tay, đành gọi cả nhà đi cùng.
Chu Kiều Kiều thấy đội trưởng muốn gọi cả nhà tới đại đội thì trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm bất hảo, không phải là thất bại rồi đó chứ?
Sao đám người đó lại ngu xuẩn như vậy?
Trên đường đi, Chu Kiều Kiều đã thử dò hỏi rất nhiều lần nhưng Dương Truyền Văn vẫn không chịu nói gì, điều này càng khiến cô ta thêm bất an.
Dương Truyền Văn mau chóng đưa cả nhà bọn họ đến đại đội.
Vừa vào đại đội, Triệu Quế Phân lập tức nhìn thấy đám mẹ mìn đã thông đồng với bà ta, bà ta sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vẫn là nhờ Vương Thủ Thành đỡ bà ta.
Vương Thủ Thành hung hăng trừng mắt liếc nhìn bà vợ nhà mình.
Cái thứ xui xẻo này, bà sợ cái gì chứ?
“Mấy người các người tới rồi à? Tôi hỏi mấy người, mấy người có quen ba người này không?” Đại đội trưởng nhìn thoáng nhìn cả gia đình này.
Triệu Quế Phân là người đầu tiên lắc đầu: “Tôi không quen biết.”
Những người khác cũng lắc theo, so với bọn họ, Triệu Thúy Hoa biết nhiều hơn một chút, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ.
Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Cô ta vốn chỉ muốn cảnh báo chị dâu để chị dâu tránh đi, cẩn thận đừng để bị bắt mà thôi, sao chị dâu lại bắt đám mẹ mìn này lại chứ?
Đây chẳng phải là lớn chuyện rồi sao?
Triệu Thúy Hoa không dám hé răng.
Thủ lĩnh của đám mẹ mìn, Lưu Nhị Hổ, thấy Triệu Quế Phân cư nhiên tỏ vẻ không quen biết bọn chúng thì lập tức phát hỏa, cười lạnh vài tiếng: “Bà không quen ông đây à? Triệu Quế Phân, gương mặt già của bà là bị tôi đánh sưng lên đấy! Còn nữa, không phải bà nói là nhà bà vừa chia nhà, con trai và con dâu của bà được chia rất nhiều tiền sao? Trong tay bọn họ lúc này đã có hơn một ngàn đồng. Còn cả khoản nợ của nhà bà, bà còn nói tốt nhất là có thể lấy được giấy nợ. Đây không phải là bà nói với chúng tôi sao? Trên giấy nợ còn ghi nhà bà còn thiếu người ta ba bốn ngàn gì đó, chuyện này hẳn là không có bao nhiêu người biết đâu nhỉ?”
Lưu Nhị Hổ càng nói thì những người khác lại càng khiếp sợ.
Đại đội trưởng tức giận đến mức đập vỡ một chiếc chén men: “Còn dám nói nhà mấy người không quen bọn chúng sao? Tôi là người chứng giấy nợ cho nhà mấy người đó! Bình thường cả nhà các người bắt nạt con trai cả thì thôi đi. Chuyện cậu ấy ra riêng cũng là do tôi đứng ra làm chứng! Triệu Quế Phân, Vương Thủ Thành, hai người các người bị cái gì vậy hả? Sao còn dám tìm mẹ mìn làm hại con dâu của mình? Mấy người có còn là con người hay không?”
“Tôi không có mà đội trưởng, đây là con trai và con dâu của tôi, sao tôi có thể làm như vậy chứ? Tuy nói là ra riêng nhưng rốt cuộc vẫn là người một nhà mà.”
Vương Thủ Thành lo lắng, nhanh chóng giải thích bản thân không hề làm chuyện này.
Khi vừa bước chân tới đây, ông ta cũng đã đoán ra tình huống hiện tại là như thế nào.
Giải thích xong, ông ta lại lo lắng hỏi Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh Hòa: “Thanh Hòa, Tú Tú, hai người các con không sao chứ? Sao lại gặp phải mẹ mìn vậy? Các con phải tin tưởng cha, cha không phải là loại người như vậy. Cho dù bình thường cha và mẹ các con có thiên vị mấy đứa em thì cũng chỉ vì con thân là anh cả, làm anh phải nhường nhịn em không đúng sao. Có thể nào thì cũng đâu đến mức làm hại con.”
Câu trong câu ngoài Vương Thủ Thành đều thể hiện sự quan tâm, chỉ là không hề đề cập tới Triệu Quế Phân.
Vương Thanh Hòa nghe xong lời giải thích của Vương Thủ Thành thì lập tức biết ngay ông ta muốn gì.
Nhìn hai vợ chồng già này, anh cảm thấy vô cùng châm chọc.
Dựa theo lời Vương Thủ Thành nói, Vương Thanh Hòa tiếp tục hỏi ông ta: “Phải vậy không? Bọn tôi có chứng cứ chứng minh là ông làm, ông nói ông không có làm, vậy thì chứng cứ đâu?”
“Sao? Cha mày nói chuyện với mày mà còn phải bày chứng cứ sao? Mày có còn chút lương tâm nào không? Nếu biết mày là thứ người như vậy thì năm đó tao nên bóp c.h.ế.t mày cho xong.”
Triệu Quế Phân tức đến mức muốn mất đi lý trí.
Chát!
Vương Thủ Thành vung tay tát vào mặt Triệu Quế Phân, cái tát này khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều ngơ ngác, ngoại trừ Vương Thanh Hòa.
Triệu Quế Phân cũng choáng váng, kinh ngạc bụm mặt.
Những người khác trong nhà họ Vương cũng vô cùng hoảng sợ.
Vương Thủ Thành không hề cho Triệu Quế Phân cơ hội phản ứng, lập tức chỉ vào mũi bà ta mắng to: “Bà đang nói cái gì đó? Đây là con trai của chúng ta. Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi hả? Cứ cho là năm đó sinh thằng cả, điều kiện trong nhà không được tốt thì bà cũng đâu thể nói là do thằng bé không may mắn. Thế mà lại qua mặt tôi nói nó không tốt thế này thế nọ! Hiện tại cả nhà chúng ta đã thành ra như vậy mà bà vẫn còn muốn châm ngòi ly gián quan hệ cha con của chúng tôi sao? Bóp c.h.ế.t nó là sao hả? Cho dù có lấy mạng già của tôi thì tôi cũng không bao giờ bóp c.h.ế.t con trai mình. Tôi hỏi bà, có phải là bà cấu kết với đám người này không?”
Vương Thủ Thành vô cùng phẫn nộ, từng bước ép hỏi, đồng thời còn làm ra vẻ hối hận khiến cho những người không biết nội tình lập tức tin tưởng ông ta.
Dù sao thanh danh của ông ta ở trong thôn cũng không tệ, người đối xử với con dâu không tốt chính là Triệu Quế Phân.
Một người thành thật đột nhiên tức giận tới mức như vậy, mức độ tin cậy vẫn cao hơn.
Triệu Quế Phân vốn đã bị đánh cho ngẩn ngơ, bây giờ lại bị Vương Thủ Thành đ.â.m sau lưng như vậy thì lại càng thương tâm, uất nghẹn mãi không thốt ra được một lời nào.
Vương Thủ Thành quay đầu nhìn đám người kia: “Tôi hỏi mấy người, mấy người đã từng gặp tôi chưa?”
Lưu Nhị Hổ cũng vô cùng khiếp sợ, gã ta đúng là chưa từng gặp Vương Thủ Thành, người liên hệ với gã ta lúc nào cũng là Triệu Quế Phân cùng với một người đàn ông khác, nói là thân thích của nhà bà ta nhưng làm sao gã ta có thể tin chứ?
Ban đầu gã còn tưởng đây là hai vợ chồng, cuối cùng lại không phải sao, là ông già này mới đúng à?
“Đội trưởng, ông cũng không thể tin lời một phía của họ. Tôi bình thường còn chẳng ra khỏi thôn này, sao có thể là tôi được.”
Vương Thủ Thành vừa nói vừa sụt sùi.
Ông ta đã từng tuổi này, lại diễn rất thật khiến cho đội trưởng cũng bắt đầu phân vân không biết tính thực hư của chuyện này.
Chuyện này chắc không phải do một mình Triệu Quế Phân làm đó chứ?
“Mấy người tới thôn chúng tôi bắt người sao? Mấy người có quen tôi sao?” Vương Thủ Thành tiếp tục hỏi bọn họ.
Lưu Nhị Hổ lắc đầu: “Tôi không quen ông nhưng tôi quen bà ta, chuyện nhà ông cũng là bà ta nói tôi biết. Bà ta cũng nói đây là chuyện mà hai người đã thương lượng.”
Lưu Nhị Hổ nhìn chằm chằm Triệu Quế Phân.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");