Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 146




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vương Thanh Hòa nhìn Dư Thành, vẫn là bộ dạng không chút d.a.o động khiến Dư Thành không nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Vương Thanh Hòa tùy tiện cầm lấy một gốc hoàng kỳ: “Anh Dư là người thẳng thắn, nhờ anh hỗ trợ tôi rất yên tâm. Dù sao anh Dư cũng là người rộng rãi như vậy, hẳn sẽ không làm một chuyến này thôi đâu.”

Dư Thành giật nảy mình, cái gì cơ? Vương Thanh Hòa biết tính toán của anh ấy? Còn biết anh ấy đang nghĩ gì? Nhưng mà... thứ này có còn không?

Dư Thành cũng động lòng, cũng cảm thấy làm một cú thì chẳng lời được bao nhiêu, nghĩ một lúc, Dư Thành che giấu sự chột dạ: “Tất nhiên rồi, tôi biết lần này tới đây là một quyết định sáng suốt mà. Nơi nhỏ bé như vậy thật đúng là biết cách mang lại niềm vui bất ngờ cho người khác.”

Vương Thanh Hòa không đáp lời, Bạch Tú Tú nhìn chồng mình rồi lại nhìn Dư Thành.

Trước kia cô làm hồn ma lượn lờ sau lưng Vương Thanh Hòa, mỗi lần anh bày ra bộ dáng này đều là lúc anh đang chuẩn bị tính kế người khác.

Dư Thành này... sao cô cứ cảm thấy ấn tượng với người này, rốt cuộc là tại sao chứ?

A!

Năm thứ hai sau khi cô qua đời, lúc Vương Thanh Hòa và Tiểu Trương nói chuyện, Tiểu Trương nói một nhà giàu trên tỉnh thành, có đứa cháu nội của một nhân vật lớn, tên Dư Thành, bị người ta hại chết. Nói là vì chuyện làm ăn mà c.h.ế.t thảm. Năm đó Tiểu Trương và anh trai của anh ấy căn bản không dám giữ lại sạp hàng ở chợ đen vì suýt chút nữa đã xảy ra chuyện.

Người kia, chính là anh ấy sao?

Đúng là anh ấy tới đây vì chuyện buôn bán, nếu hôm nay không tới chỗ này thì có lẽ đã bắt tay kinh doanh với người khác thật rồi.

“Thanh Hòa, em dâu, hai người cứ yên tâm, sau này anh đây sẽ che chở cho hai người.” Dư Thành lúc này vẫn còn đang lâng lâng, tưởng tượng đến việc sau này có thể tích góp chút tiền riêng thì trong lòng vô cùng thoải mái.

Anh ấy cũng chẳng có mục tiêu to lớn gì, chỉ mong có thể tiết kiệm được một số tiền mà thôi.

Ai mà lại không muốn sống tốt cơ chứ? Đừng nhìn anh ấy ăn mặc bóng bẩy, trên thực tế những thứ anh ấy ăn vào cũng chẳng khá hơn người khác là bao.

Lần này anh ấy ra ngoài một chuyến chính là vì muốn mở cho mình một đường lui.

Một lối ra khác ngoài công việc anh ấy đang làm!

“Vậy chúng tôi cảm ơn anh Dư trước.” Vương Thanh Hòa không khách sáo, dù sao anh cũng đang lợi dụng Dư Thành.

Bên này hai người thương lượng vô cùng thuận lợi.

Trong thôn, nhà lớn nhà họ Vương.

Mặt Triệu Quế Phân đã sưng hết nửa bên, lúc ăn cơm vẫn còn đang khóc lóc, khóc đến mức cả nhà không một ai dám hé răng.

“Cha, rốt cuộc mẹ bị làm sao vậy?” Vương Thanh Kỳ lo lắng hỏi.

“Còn không phải là do con sói mắt trắng, thằng cả làm hại sao!” Triệu Quế Phân càng nghĩ càng uất ức, cả nhà thằng cả dọn đi rồi, bà ta sợ đám người kia vồ hụt sẽ tới tìm bà ta tính sổ nên mới nhanh chóng chạy đi báo tin, dựa theo ý của chồng bà ta muốn nhờ bọn họ tới huyện thành tra thử, nhìn xem có nhà nào họ Vương mới chuyển tới không. Nếu tìm được thì sau khi đắc thủ, nhà bà ta sẽ chia cho họ thêm một ít, ai ngờ đám người này đến một bà già như bà ta cũng đánh, tát bà ta một bạt tai, nói bà ta chơi xỏ bọn họ, khiến cho đám con nhà cậu cũng đắc tội với họ.

Trong lòng Triệu Quế Phân có nỗi khổ nhưng lại không thể nói với con trai.

Nếu nói ra thì người biết chuyện sẽ ngày càng nhiều, sau này cả nhà đều nắm được nhược điểm của bà ta và chồng.

Triệu Quế Phân khổ không nói nên lời, Vương Thủ Thành cũng phát hỏa.

Vốn là chuyện tốt nhưng cuối cùng lại thành ra như thế này.

Chu Kiều Kiều nhìn cha mẹ chồng, trong lòng cũng đoán được một chút, hôm nay cô ta lên huyện, cũng đã nhờ anh Hồ đi hỏi thăm.

Bạch Tú Tú lên huyện thì càng tốt, anh Hồ quen biết nhiều người, vừa vặn có thể tìm người hỏi xem có phải nhà họ đã dọn lên huyện không, công xã bên này cũng phải nhờ người nghe ngóng.

Cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!

“Vợ thằng năm, nhà thằng cả dọn đi rồi vậy thì vợ nó cũng không còn ở trong thôn nữa, có phải nên nhường lại công việc ở hội phụ nữ không?” Vương Thủ Thành nhìn về phía Chu Kiều Kiều, bắt đầu suy tính chuyện khác.

Chu Kiều Kiều nghe lời này của cha chồng, trong đầu lập tức kích động. Mấy ngày nay, cô ta thật sự là bị một loạt các loại chuyện chèn ép làm cho hồ đồ rồi, đầu tiên là bị nhốt, thiếu chút bị định tội. Vừa về đến nhà, cả nhà này ầm ĩ tách ra riêng.

Bạch Tú Tú được ra ở riêng không nói, còn mượn chuyện của cô ta, đòi nhiều tiền ở trong nhà như vậy.

Nhà họ Vương này sắp thành cái thùng rỗng rồi.

Còn làm hại cô ta bị cả nhà này nắm thóp, vừa phải đến chợ đen, còn vừa phải lên núi.

Một đống chuyện này, hại cô ta không kịp phản ứng, Bạch Tú Tú đi rồi, vậy cô dựa vào cái gì còn ở lại làm việc ở hiệp hội phụ nữ trong thôn chứ?

Chu Kiều Kiều cũng không ăn cơm: "Cha, con đi tìm thím Kim Hoa nói một chút. Bạch Tú Tú có thể làm được, không có lý gì con không được."

Nói xong cô ta chạy mất.

"Thằng năm, đừng ăn cơm nữa, đi cùng vợ con đi." Vương Thủ Thành thúc giục con trai út.

"Ông này, nếu nó đến hiệp hội phụ nữ, vậy việc ở chợ đen ai làm?" Triệu Quế Phân cũng bối rối.

Vương Thủ Thành liếc nhìn vợ mình một cái: "Việc quan trọng như vậy, để cho đám trẻ đó đi làm, tôi cũng không yên tâm. Bà này, đến lúc đó bà đi đi. Nếu như chuyện kia có thể thành công, sau này cứ để vợ thằng năm ở hiệp hội phụ nữ, buổi tối trở về làm những món đồ ăn kia.

Ngày hôm sau bà cầm lấy đi bán là được rồi.

Chỉ cần vợ thằng năm chào hàng kêu gọi là được, những chuyện khác chúng ta cũng không cần hao tâm tổn trí."

Vương Thủ Thành trong lòng cũng có tính toán của chính mình, đường tiền tốt như vậy, cứ để vợ thằng năm vào trong huyện như thế, ai biết cô ta có lén giấu không?

Vẫn là để vợ mình đi là yên tâm nhất.

Triệu Quế Phân không nghĩ tới chuyện này còn có thể rơi xuống đầu mình, trong lòng cũng vui vẻ một trận.

Trông chờ vào vợ thằng năm có thể thành công.

Triệu Thúy Hoa nhìn bản mặt đó của cha mẹ chồng, cũng cảm thấy cay mắt.

Hai người này, đầu óc không tốt một chút nào.

Nhưng chuyện này hôm nay cô ta phải nghe ngóng cho rõ ràng, nếu như chị dâu cả trở về, cô ta còn có thể nói cho chị dâu cả nghe.

Chỉ nhìn người ở sát vách, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, chị dâu cả không có khả năng không trở lại.

Chủ nhiệm của hiệp hội phụ nữ trước đó còn không phải người thôn này đâu, không phải cũng khoẻ mạnh sao?

Cha chồng chỉ là suy nghĩ quá nhiều!

Mơ một giấc mộng xuân thu mà thôi.

Hai người Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ không đến đại đội, trực tiếp đến nhà Trần Kim Hoa.

Thời gian này, trong nhà Trần Kim Hoa đã cơm nước xong xuôi rồi.

Đại đội trưởng đang xem ghi chép thu hoạch được năm nay của ba thôn mà ông ấy quản lý, trong lòng hăng say. Đợi đến mùa xuân, thôn bọn họ nhất định phải bắt đầu làm việc sớm nhất!

"Tôi nói ông sao vẫn chưa xong chứ? Bây giờ đã là lúc nào rồi, còn không mau ngủ đi." Trần Kim Hoa lấy một chậu nước nóng đến, nhìn chồng mình còn đang ở đây cố gắng, giận không có chỗ phát tiết.

Ông ấy định bán mình cho ba thôn này à?

Mỗi ngày cơm ăn không ngon, ngủ cũng không yên giấc.

"Chờ một chút, đợi thêm một lát nữa. Tuyết sắp rơi rồi, tôi phải dẫn bọn họ lên núi tìm thuốc. Trong núi này của chúng ta đều là bảo vật, thuốc có thể đổi thành tiền, còn có thể để các nhà tốt hơn một chút."

Đại đội trưởng vừa nói, vừa cầm lên một quyển sách thuốc mới mượn được từ tay Trương lão đầu chưa được mấy ngày.

Bên trên này các loại dược liệu đều có tranh vẽ.

Chủ ý này, còn là Trương lão đầu nhắc nhở ông ấy, còn thân thiết vẽ cho ông ấy mấy loại thuốc thường gặp trong núi này.

Trương lão đầu này, bình thường im hơi lặng tiếng, đưa ra một chủ ý, thật đúng là ý tưởng mấu chốt.

Đầu tiên ông ấy cần phải nhớ kỹ những cây thuốc đó, sau đó vẽ nhiều thêm mấy phần ra cho mọi người.

Sắp bắt đầu mùa đông rồi, chuyện này nên làm sớm.

Chờ tuyết rơi thì không làm được nữa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.