(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đúng đúng, cứ về nhà rồi lại tính sau.” Vương lão tứ cũng nhanh chóng phụ họa.
Chuyện này nghe thôi cũng thấy sợ rồi, lỡ như chuyện này không thành công, lại chọc bọn đánh người kia điên lên, vậy chẳng phải là càng tiêu đời sao?
Chu Kiều Kiều thấy dáng vẻ sợ hãi của ba người bọn họ, thầm cười mỉa trong lòng.
Một đám vô dụng.
Chu Kiều Kiều đi theo bọn họ quay về nhà họ Vương, ánh mắt của người nhà họ Vương khi nhìn về phía Chu Kiều Kiều giống như đang nhìn một cục vàng vậy.
“Vợ thằng năm, hôm nay con đi ra ngoài thế nào rồi?”
Triệu Quế Phân khống chế âm lượng nói chuyện, cố gắng làm bản thân mình trở nên dịu dàng hơn.
Những người khác cũng đều chờ mong nhìn cô ta.
Chu Kiều Kiều bị những người này nhìn như thế, trong lòng cũng cảm thấy có chút đắc ý: “Bạn học cũ của con cũng có chút mặt mũi ở chợ đen, anh ấy đã nói chúng ta cứ việc yên tâm đi qua đó buôn bán. Hơn nữa anh ấy đánh giá rất cao mấy thứ mà chúng ta bán, chỉ cần chúng ta đồng ý chia cho anh ấy một phần lợi, sau này chuyện trong chợ đen anh ấy đều sẽ xử lý ổn thỏa giúp chúng ta. Hôm nay con đã bán sạch hết toàn bộ đồ ăn mang đi, kiếm lời hơn hai mươi đồng tiền.”
Chu Kiều Kiều nói xong, lập tức lấy tiền ra.
Số tiền này làm mắt cả gia đình đều đỏ lên, dù sao Chu Kiều Kiều chỉ dùng khoai lang đỏ cộng thêm ít gạo nếp để làm, mấy thứ kia cộng lại cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Chẳng trách ai cũng đều muốn buôn bán, kiếm được biết bao nhiêu tiền chứ.
“Cũng là vì nhà chúng ta không ngâm được bao nhiêu gạo nếp, nếu ngâm nhiều con có thể làm càng nhiều, cũng có rất nhiều chủng loại, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn bây giờ.” Chu Kiều Kiều cảm thấy vô cùng tự hào, không phải ai cũng có được bản lĩnh như thế này.
Cô ta đã có được tờ thực đơn này từ rất lâu rồi, nhưng mà lúc ở nhà mẹ đẻ cô ta cũng không nói ra.
Nếu nói ra, có lẽ thực đơn này sẽ bị mẹ đưa cho các anh chị dâu khác trong nhà.
Bây giờ làm gì còn có chỗ tốt nữa chứ?
Với lại, bọn họ quá nhát gan, có nói cũng lãng phí.
Hơn nữa cô ta đã nghe nói rồi, nếu con gái nhà ai giỏi giang biết cách làm việc thì người nhà mẹ đẻ đều sẽ bắt người đó ở nhà mẹ đẻ chờ dài dài, không cho bọn họ lấy chồng.
Cô ta sẽ không ngu ngốc như thế!
“Tốt, tốt quá, tốt quá rồi, thằng năm nhà chúng ta cưới được một cô vợ quá giỏi. Kiều Kiều, sau này những lương thực trong nhà chúng ta, ngoại trừ số lượng để người trong nhà ăn ra, mấy thứ khác đều do con quản lý, con muốn làm thế nào thì cứ làm thế đấy! Mấy chị dâu khác cũng đều sẽ giúp đỡ cho con. Nhưng mà chuyện này chúng ta phải làm việc bí mật một chút mới được. Thằng ba thằng tư, bình thường hai đứa con chạy đến các huyện khác thu mua một ít lương thực quay về. Hiện tại đều vừa mới chia lương thực xong, có lẽ có không ít gia đình đều đang lén bán lương thực đi, chúng ta vào huyện mua sẽ rất dễ gây chứ ý, hai đứa đi đến huyện khác mua đi.”
Vương Thủ Thành nhìn số tiền mà Chu Kiều Kiều mang về ngày hôm nay, trong lòng vô cùng hưng phấn.
Lúc này mới chỉ là ngày đầu tiên, hơn nữa thật sự là chưa làm bao nhiêu đồ mang đi. Thứ này giá vốn không quá cao, nếu có thể kiếm tiền như thế mãi, vậy trong nhà sẽ sống cuộc sống như thần tiên thế nào nữa đây?
Tuy rằng ai cũng nói chợ đen rất nguy hiểm, nhưng mà mấy năm nay, cũng không thấy ai bị bắt cả.
Sao nhà bọn họ lại không làm được chứ?
Chu Kiều Kiều được đến quyền quản lý, cũng vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn cha.”
“Được rồi, số tiền ngày hôm nay, nhà chúng ta giữ lại một nửa, số còn lại vẫn cứ chia cho mấy đứa. Một gia đình hai đồng. Mấy đứa cũng đừng chê ít, cứ đi vào trong huyện hỏi thăm thử đi, mấy người làm công nhân một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Một tháng chỉ có hai mươi mấy đồng tiền thôi! Nếu mỗi ngày đều chia cho mấy đứa hai đồng, mấy đứa cứ lo mà cười thầm đi. Cũng chỉ có thôn chúng ta năm nay được mùa thôi, mấy năm trước mấy đứa thấy thế nào? Năm ngoái cả gia đình chúng ta có bao nhiêu tiền chứ? Năm nay cũng như thế, đi mà xem mấy huyện khác, mấy cái thôn trong huyện không được mùa, cả gia đình chưa chắc được chia đến hai trăm đồng nữa!”
Vương Thủ Thành thấy cả gia đình đều không thèm để ý hai đồng tiền, trong lòng lập tức đề phòng.
Trước kia thằng cả đi săn, gia tăng thêm thu nhập cho gia đình, cho nên mới trở nên khác biệt với những gia đình khác trong thôn.
Hiện tại vận may của vợ thằng năm cũng mang thêm càng nhiều thu nhập cho gia đình, làm cho cả gia đình đều chướng mắt hai đồng tiền này, ông ta phải nhắc nhở cả gia đình này, nếu không sau này sẽ rất khó quản lý bọn họ
Lời Vương Thủ Thành nói cũng làm cho những người khác trong nhà đột nhiên tỉnh táo lại.
Đúng vậy, nhiêu đây cũng đã không ít rồi.
Triệu Thúy Hoa yên lặng nghe cha chồng nói, cất kỹ phần tiền của mình, trong lòng có một vạn câu nói muốn lèm bèm.
Nói còn hay hơn cả hát, đây là chuyện giống nhau sao?
Trước kia khi anh cả còn chưa dọn ra ở riêng, số tiền mà nhà bọn họ kiếm được là tiền đi săn ở trên núi mà trong thôn ngầm đồng ý.
Tu rằng anh cả không mang vào chợ đen bán, nhưng mà cha mẹ chồng sẽ nhờ người khác bán đi giúp.
Nhờ cậu bán giúp, bị mấy người trong nhà máy mua.
Sẽ không xảy ra vấn đề gì!
Hiện tại thì có thể bằng sao? Đây là đi vào chợ đen đó.
Nếu bị người khác bắt được, cả gia đình đều sẽ xảy ra chuyện theo.
Nhưng mà mặc kệ là kiếm tiền kiểu gì thì cũng là tiền, chỉ cần là tiền là được rồi.
Cô ta dành dụm đủ tiền rồi, sẽ hoàn toàn tách ra khỏi gia đình này.
Những người khác cũng có ý đồ khác, cầm tiền đi về phòng.
Triệu Thúy Hoa cầm tiền, tính toán lát nữa tranh thủ lúc không có ai, lén đi tìm Bạch Tú Tú.
Lúc cô ta đến, Bạch Tú Tú đang may quần áo tết cho hai đứa nhỏ, Vương Thanh Hòa cũng tranh thủ xử lý sạch sẽ con mồi mà hôm nay anh đi săn được.
Nghe được tiếng gõ cửa, Bạch Tú Tú thu hết toàn bộ thịt đã được xử lý vào trong không gian.
Lúc này Vương Thanh Hòa mới đi ra ngoài mở cửa.
Triệu Thúy Hoa vào phòng, lập tức cảm giác được hơi ấm.
Bếp lò của anh cả và chị cả đốt to ghê, ấm áp bao phủ khắp toàn thân, Triệu Thúy Hoa lập tức muốn chạy về nhà xách ông chồng mình ra mắng một trận rồi lại tính tiếp.
Đều là đàn ông như nhau, tại sao anh cả có thể lên núi đi săn, có thể đốn củi, sao anh ta lại không biết làm cái gì hết vậy?
Mấy ngày hôm trước còn có thể nói là mở rộng nhà cửa giúp người nhà, hiện tại đã xây xong phòng cho anh hai rồi, vậy mà vẫn còn lười biếng!
“Thím lại đây ngồi đi?” Bạch Tú Tú thấy cô ta đứng sững sờ trước cửa phòng, mời cô ta đi vào.
Dù sao thì buổi sáng cô còn chưa nhiều chuyện xong mà.
Lúc này Triệu Thúy Hoa mới đi qua.
Vương Thanh Hòa bỏ thêm củi vào trong bếp lò, sau đó lập tức đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Bạch Tú Tú và hai đứa nhỏ đã chơi mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Triệu Thúy Hoa ngồi xuống bên cạnh Bạch Tú Tú nói: “Chị cả, hôm nay anh hai và chú năm lại bị đánh.”
Lại bị đánh một trận nữa?
Bạch Tú Tú không chút khách sáo cười thành tiếng.
Xem ra có lẽ đối phương muốn lấy lại tiền bị nhặt đi, còn muốn tống tiền thêm nữa.
Nhưng mà có lẽ đối phương phải xui xẻo rồi.
Nếu Chu Kiều Kiều thiếu nợ người khác, người khác muốn đòi lại thì chưa chắc sẽ xui. Nhưng nếu người khác muốn hại Chu Kiều Kiều, vậy chắc chắn sẽ xui xẻo!
“Bọn họ đòi hai trăm đồng, cha chồng đã đồng ý rồi.” Triệu Thúy Hoa nói, nhưng mà cô ta cũng không nói đến chuyện làm ăn ở chợ đen.
Cô ta đến chỗ Bạch Tú Tú là vì muốn vớt vát một ít chỗ tốt, làm Bạch Tú Tú nhiều chuyện một chút, nếu có thể lấy được ích lợi gì là tốt nhất, cho dù không có ích lợi gì, nếu sau này anh cả và chị cả sống sung sướng, nói không chừng còn có thể chăm sóc cho cô ta một chút nữa.
Đồng ý rồi?
Bạch Tú Tú càng kinh ngạc hơn, xem ra dạo gần đây nhà họ Vương không hi vọng xảy ra bất cứ trắc trở gì nhỉ?
Nhưng mà đáng tiếc, đây chỉ là mơ mộng viển vông.
Nhìn thấy Triệu Thúy Hoa lộ ra vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Bạch Tú Tú cũng hiểu biết ý của đối phương.
Cô bốc ba năm hạt dưa mà Vương Thanh Hòa vừa mới mang về nói: “Đây là tôi mới xào hồi đầu năm, thím nếm thử đi?”
Triệu Thúy Hoa nhanh chóng cất vào túi quần áo của mình, quả nhiên đã đoán đúng rồi.
Tuy rằng hạt dưa không có gì đắt đỏ, nhưng mà đồ chùa, có cái gì để chê chứ?
Hơn nữa cô ta còn có một chuyện chưa nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");