(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây chính là chuyện mà thôn bọn họ tranh thủ đến, xin được hơn ba mươi cái ly tráng men đó.
Ngoại trừ chia cho mọi người trong đại đội, số còn dư sẽ để dành đến lúc mùa xuân đi làm việc, ai làm việc giỏi, lại bình chọn ra chiến sĩ thi đua trong đại đội, làm phần thưởng tặng cho bọn họ.
Nhắc đến có khen thưởng, mọi người cũng không cảm thấy mỏi mệt như thế nữa.
Trần Kim Hoa ngồi ở bên cạnh Bạch Tú Tú: “Tú Tú à, hôm qua người nhà họ Vương có cãi nhau gì không? Bọn họ có kiếm chuyện gây sự với bọn cháu không? Nếu bọn họ kiếm chuyện với nhà cháu, cháu cứ việc đi tìm chú Trần của cháu, hai đứa cháu đã dọn ra ở riêng rồi, cũng đừng nhúng tay vào chuyện của nhà bọn họ nữa. Chuyện ngày hôm qua chú Trần của cháu đã về kể lại với thím rồi, chắc là nhà bọn họ cũng biết vì sao mình bị đánh. Nếu không chỉ dựa vào cái tính không chịu thiệt thòi của Vương lão nhị, cậu ta chắc chắn sẽ không im lặng không nói gì như thế này.”
Trần Kim Hoa không có bất cứ hảo cảm gì với người nhà họ Vương.
Chỉ lo lắng không biết gia đình này có gây sự kiếm chuyện gì với hai vợ chồng son vừa mới dọn ra hay không.
Bạch Tú Tú cầm lấy ly nước ấm, vô cùng cảm động trước sự quan tâm của thím Kim Hoa: “Thím à, thím cứ yên tâm đi, bọn họ không đến tìm bọn cháu. Hôm qua bọn họ ở trong nhà gây gổ với nhau, không có thời gian rảnh đi kiếm chuyện với bọn họ, với lại nếu bọn họ có đến kiếm chuyện thì bọn cháu cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe theo lời bọn họ giống như trước đây nữa.”
“Vậy là tốt rồi, chồng của cháu rất tốt, rất thành thật. Thím chỉ sợ hai đứa cháu không tiện trở mặt với cả gia đình kia, sau đó lại bị bọn họ ăn hiếp.”
Ngay từ đầu Lưu Tiểu Tuệ và Miêu Miêu ngồi nghe mà không hiểu ra sao, nghe đến đây mới hiểu được, Tú Tú đã dọn ra ở riêng thành công rồi à?
Vậy cô đã có thể sống yên rồi.
Hiện tại tuy rằng không chủ trương cái gì mà cả gia đình phải sống chung với nhau, nhưng mà trong thôn này có bao nhiêu gia đình dám tách ra ở riêng với nhau chứ?
Đều nghe theo lời của cha mẹ.
Có thể dọn ở riêng sống một mình, sau này mình có thể tự quyết định mọi chuyện.
Ánh mắt của Lưu Tiểu Tuệ khi nhìn về phía Bạch Tú Tú tràn ngập hâm mộ.
“Chị Tú Tú.” Một cô gái trẻ từ bên ngoài đi vào phòng, cô gái kia trông chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vô cùng trẻ trung năng động, cột tóc hai chùm.
Vừa mới vào phòng đã chạy ngay đến chỗ Bạch Tú Tú.
“Đây không phải là Triệu Tiểu Như sao?” Trần Kim Hoa nhìn thấy cô ấy cũng rất kinh ngạc, sao cô gái trẻ này lại chạy đến đây?
Còn đến tìm Tú Tú nữa?
Triệu Tiểu Như là con gái của thợ mộc Triệu ở đầu thôn đông, sau khi cô ấy tốt nghiệp cấp hai đã đến công xã đi làm, bình thường rất hiếm khi đi lại trong thôn. Năm ngoái cô ấy đã kết hôn, gả đến trong huyện, người nhà chồng cô ấy cũng đã nghĩ cách, giúp cô ấy vào trong huyện đi làm.
Trong thôn còn có không ít người chưa từng gặp cô ấy lần nào.
Triệu Tiểu Như gật đầu, chào hỏi với Trần Kim Hoa, sau đó chạy đến tìm Bạch Tú Tú: “Chị Tú Tú, tôi có chút chuyện muốn tìm chị, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện được không?”
Bạch Tú Tú không quá thân thiết với Triệu Tiểu Như, nhưng mà cô biết nhà chồng của Triệu Tiểu Như, cô ấy gả cho một người nhà họ Cao, chồng của cô ấy khá thân thiết với Tiểu Trương.
Cô ấy đến đây tìm cô, chắc là vì chuyện của Tiểu Trương nhỉ?
“Chúng ta đứng trong sân nói chuyện là được.” Triệu Tiểu Như thấy cô không nói tiếng nào, tưởng rằng cô không muốn đi ra ngoài nói chuyện với người xa lạ, nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
Bạch Tú Tú suy nghĩ một chút, lập tức đồng ý ngay: “Được rồi.”
Hai người ra khỏi phòng, Triệu Tiểu Như dẫn cô đến khu vực gần cửa đại đội, hiện tại chỗ này không có người nào đi lại nữa.
“Chị Tú Tú, là anh Trương nhờ tôi đến đây truyền lời giúp chị, lúc nãy anh ấy đế thôn, tôi về nhà mẹ đẻ thăm mẹ, hai chúng tôi tiện đường, kết quả anh ấy đến nhà chị thì trong nhà chị không có ai. Anh ấy lại có chuyện gấp phải đi làm, lại sợ anh ấy đến đây tìm chị thì quá gây chú ý, cho nên mới nhờ tôi đến đây nói vài câu với chị.”
“Phiền cô quá rồi, Tiểu Trương nhờ cô chuyển lời gì với tôi vậy?” Lúc này Bạch Tú Tú mới tin tưởng một chút.
Triệu Tiểu Như nói càng nhỏ hơn: “Anh Trương nói chuyện hai anh chị nhờ anh ấy làm, anh ấy đã xử lý xong rồi. Là nhà máy đồ hộp, sáng sớm mai đi qua đó là được. Những chuyện còn lại anh ấy sẽ dẫn chị đi làm. À đúng rồi, còn có một tờ giấy, là anh Trương viết cho chị.”
Triệu Tiểu Như đưa tờ giấy kia cho Bạch Tú Tú.
“Cảm ơn cô, lát nữa tôi về nhà, cô đến nhà tôi ăn một bữa cơm.” Bạch Tú Tú cất tờ giấy đi, cảm ơn Triệu Tiểu Như.
“Không cần, anh Trương là bạn của chồng tôi, chút việc nhỏ này thì có gì mà phải cảm ơn chứ? Chị Tú Tú, tôi đi trước đây, có chuyện gì chị lại đi tìm tôi.” Nói xong, Triệu Tiểu Như lập tức rời đi.
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua tờ giấy, bên trên viết: 300
Chắc đây là giá cả để mua công việc trong nhà máy đồ hộp.
Những chuyện khác thì còn phải chờ ngày mai đi hỏi Tiểu Trương mới biết.
Nhà máy đồ hộp trong huyện cũng rất có tiếng trong thành phố, nếu không thì cũng đã không mở thêm nhà máy con ở công xã rồi.
Có thể đến nhà máy đồ hộp trong huyện đi làm, giá cả này, đúng là hời to rồi.
Bạch Tú Tú cất tờ giấy đi, quay về phòng.
“Tú Tú, có chuyện gì sao?” Trần Kim Hoa lo lắng hỏi cô.
“Không có việc gì, chỉ là mấy ngày hôm trước cháu vào huyện gặp được cô ấy, cô ấy nói cô ấy cũng sẽ về, cháu bảo chờ cô ấy về cháu lại dẫn cô ấy vào núi hái nấm, cho nên bây giờ cô ấy mới đến muốn hẹn thời gian với cháu.” Bạch Tú Tú tùy tiện tìm đại một cái cớ.
“Thím còn tưởng là có chuyện gì, không có gì là tốt rồi. Nhưng mà hiện tại cũng không thể đi hái nấm được, đã chiều rồi. Hơn nữa trong núi cũng không còn bao nhiêu nấm, đã qua mùa rồi.” Trần Kim Hoa thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng người nhà họ Vương lại mang thêm phiền phức gì đó cho Tú Tú.
“Cũng đúng nhỉ, vậy chỉ có thể chờ năm sau.”
Bạch Tú Tú thuận miệng trả lời.
Trời tối, đại đội tan ca, Bạch Tú Tú dẫn theo hai đứa con đi ra ngoài, ngoài cửa, lập tức gặp được Vương Thanh Hòa đã về sớm.
“Được rồi, thím còn đang định đưa cháu về nhà, chồng cháu đã đến đón rồi, cháu mau về nhà đi.” Trần Kim Hoa đưa con cho Bạch Tú Tú, cười ha hả rồi xoay người rời đi.
Tình cảm của hai vợ chồng son đúng là tốt thật đó.
Chỉ cần có rảnh là sẽ đến đón vợ ngay.
Vương Thanh Hòa bế con lên, nhìn vợ mình nói: “Chúng ta về nhà thôi? Anh đã đốt bếp lò rồi, lát nữa về nhà anh lập tức nấu cơm ngay.”
“Ừ!” Bạch Tú Tú đi theo anh quay về.
Trên đường về, cô nói lại chuyện của Tiểu Trương cho anh nghe.
Vương Thanh Hòa nghe thế cũng có chút kinh ngạc: “Tiểu Trương nhanh thật đó, vậy ngày mai anh đi xem thử.”
“Em ở nhà dọn dẹp đồ đạc, nếu chuyện này thành công, chúng ta lập tức chuyển nhà ngay.” Bạch Tú Tú vốn dĩ cũng muốn đi theo, nhưng nếu cô đi theo, vậy cũng phải mang theo hai đứa nhỏ luôn, mấy ngày nay chạy tới chạy lui mãi, hai đứa nhỏ đều mệt đến ỉu xìu rồi.
Vẫn là tạm thời để bọn nhỏ ở lại trong nông thôn nghỉ ngơi một chút trước đi.
“Được, chuyện chuyển nhà này, đến lúc đó anh đi mượn xe bò của đại đội.” Vương Thanh Hòa cũng có chút đau lòng cho vợ và hai đứa con trai, khoảng thời gian này Tú Tú cũng gầy đi rất nhiều.
Hai người vừa nói vừa cười đi vào trong nhà.
So với bầu không khí nhẹ nhàng của hai người, lúc này những người khác trong nhà họ Vương lại không nhẹ nhàng nổi.
Trong phòng, Vương Thủ Thành nhìn Vương Thanh Phú thương càng thêm thương và Vương Thanh Kỳ cũng đã bị đánh, giận đến mức muốn đạp cho mỗi người một cái.
“Sao hai đứa con cứ vậy mà về hả? Bọn họ đánh một lần thì cũng thôi, sao còn đánh lần thứ hai nữa?”
Vương Thủ Thành vừa đau lòng lại tức giận, những người này quá đáng thật đó.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");