Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 130




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà cụ thấy cô hình như có vẻ rất kinh ngạc, cũng mỉm cười, nhìn cả gia đình bốn người bọn họ, ánh mắt dõi về phương xa, lời nói mang theo chút hoài niệm: “Lúc trước khi căn nhà này được phân cho chúng tôi là một dãy phòng nối liền nhau, các gia đình đều là tự mình xây tường vây. Sau đó mới thành ra bây giờ. Tôi và chồng tôi ở chỗ này mấy năm. Chồng tôi vốn dĩ đang làm việc trong nhà máy thực phẩm này. Lúc đó trong nhà máy nhập máy móc mới về, xưởng trưởng đích thân đi ra khiêng máy móc vào nhà máy cùng với mọi người. Nói là mục đích chủ yếu là về mặt tinh thần, muốn làm tấm gương cho mọi người. Kết quả linh kiện bên trên máy móc không được chắc, rơi xuống. Suýt chút nữa đã rơi xuống người xưởng trưởng, chồng tôi vì cứu ông ta, bị linh kiện kia đập trúng đầu. Đưa ông ấy đến bệnh viện, lại cứu không sống. Căn nhà này cũng cho tôi luôn. Tôi và con gái sống ở chỗ này, ở lâu rồi, cũng có cảm tình với tất cả mọi thứ trong nhà này. Tôi cũng muốn tìm một gia đình tốt cho căn nhà này. Tôi thấy gia đình cô cậu rất hòa thuận, cũng rất có duyên. Nếu bán căn nhà này cho người khác, giá thấp hơn năm trăm tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý. Nhưng mà nếu hai cô cậu muốn mua thì giá thế này đi. Nếu hai cô cậu đồng ý, chúng ta lập tức đi đến cục quản lý nhà đất ngay.” Bà cụ nói xong, lại cho hai đứa nhỏ thêm một nắm hạt dưa.

Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa liếc mắt nhìn nhau, cũng có quyết định.

“Cảm ơn cô bảy, chúng cháu muốn mua căn nhà này. Chừng nào cô có thời gian rảnh, chúng ta lập tức đến cục quản lý nhà đất ngay.” Bạch Tú Tú lập tức đồng ý.

“Vậy chiều nay chúng ta giải quyết xong chuyện này đi, hai cô cậu đi về mang theo đầy đủ các thủ tục cần thiết, tôi cũng sửa soạn một chút đồ đạc, chiều nay chúng ta đến cục quản lý nhà đất ngay, xử lý xong chuyện nhà cửa rồi, tôi lập tức dọn hành lý đi tìm con gái tôi ngay.”

Cô bảy sốt ruột, không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa.

Bạch Tú Tú không ngờ rằng cô bảy còn sốt ruột hơn cả cô và Vương Thanh Hòa nữa.

Nhưng mà đêm dài lắm mộng, giải quyết xong sớm thì cô cũng có thể yên tâm sớm.

“Được rồi, vậy chúng cháu quay về lấy hồ sơ, buổi chiều lại đến.” Bạch Tú Tú đồng ý ngay.

“Anh Vương, em tiễn anh về?” Tiểu Trương nhanh chóng muốn đi theo ra ngoài.

“Không cần, tôi và chị dâu của cậu tự về là được.” Vương Thanh Hòa ngăn cản Tiểu Trương định đi tiễn bọn họ, dẫn theo vợ và hai đứa nhỏ rời đi.

Thấy bọn họ đi rồi, Tiểu Trương mới đỡ bà cụ đi vào phòng lần nữa, anh ấy cũng nhịn không được tò mò: “Cô bảy, sao hôm nay cô dễ nói chuyện thế?”

Cô bảy cười cười, trong ánh mắt xuất hiện càng nhiều vẻ hoài niệm hơn: “Cô bảy thích ngắm mấy cô gái trẻ xinh đẹp, cũng thích nhìn vợ chồng hòa thuận, còn có hai đứa nhỏ kia nữa, đáng yêu thật đó. Cô ở trong căn nhà này nhiều năm như thế, có thể lại có một gia đình có phúc khí như thế vào ở, đây cũng là một chuyện tốt. Cả đời của dượng con chỉ để lại cho cô một đứa con gái, và một căn nhà như thế này. Vì muốn ở gần con gái hơn, cô mới phải dọn đi. Bỏ căn nhà này lâu rồi, nó cũng sẽ hỏng. Phải có người vào ở, mới có sinh khí được. Cả gia đình bọn họ, cô nhìn là thấy thích rồi. Cho dù là hai vợ chồng hay là hai đứa nhỏ, đều rất xinh đẹp. Sau này chắc chắn sẽ có tương lai.”

Bà cụ nói, trực tiếp làm Tiểu Trương cạn lời.

Cho nên, cô bảy nói một đống lời nói như thế, đều là vì thích người đẹp sao?

Nhưng mà anh Vương và chị dâu đúng là rất xinh đẹp.

Hai đứa nhỏ lại càng xinh đẹp hơn, giống như chuyên lựa chọn ưu điểm của hai người bọn họ vậy.

“Cô bảy, vậy nhà hàng xóm kế bên nhà cô, sẽ không có phiền phức gì sao?” Tiểu Trương lập tức nghĩ đến cả gia đình bọn họ gặp được khi mới đến đây.

Anh ấy lập tức căng thẳng.

Anh Vương yêu thương chị dâu như thế, nếu sau này lại phát sinh xung đột gì nữa thì không ổn rồi.

“Không có gì, cháu còn không biết chuyện nhà bọn họ sao? Chỉ là thích chiếm của hời mà thôi. Không có ai có lá gan kia, hơn nữa lần này gia đình bọn họ là vì muốn giới thiệu cho bà con họ hàng, cũng chỉ là vì muốn kiếm mười đồng tám đồng tiền môi giới thôi. Còn không đến mức sẽ vì chuyện này mà đắc tội hàng xóm mới. Với lại, chuyện mua bán này cũng đã xong rồi, bọn họ còn có thể làm gì nữa đây? Nếu thật sự có chuyện gì cô cũng sẽ nói với hai vợ chồng son kia, chúng ta cũng không phải loại người sẽ hại người khác.”

Bà cụ giải thích một chút.

Lúc này Tiểu Trương mới yên tâm.

Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa dẫn theo hai đứa nhỏ quay về thôn, cầm theo các hồ sơ cần thiết để mua nhà, lại lập tức chạy vào huyện lần nữa.

Bởi vì đôi bên không có tranh cãi gì, hơn nữa căn nhà bà cụ còn có đầy đủ thủ tục, không cần phải làm thêm giấy tờ gì, thủ tục nhanh chóng được xử lý xong xuôi.

Bạch Tú Tú đưa tiền cho cô bảy, chuyện này coi như thành công.

“Anh Vương, chị dâu, chiều nay cô bảy của em sẽ dọn ra khỏi nhà, hai người muốn chuyện nhà lúc nào cũng được. Nhưng mà chuyển nhà thì nhất định phải gọi em đến giúp đỡ đó, em còn phải đến mừng tân gia cho hai người nữa.” Tiểu Trương giúp đỡ chạy tới chạy lui một chuyến.

Chờ đến khi Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa chuẩn bị rời đi, nhanh chóng lên tiếng nói trước.

“Được, đến lúc đó nhất định sẽ gọi cậu.”

Vương Thanh Hòa đồng ý, bọn họ chuyển nhà, đúng là cần Tiểu Trương giúp đỡ.

Xử lý xong chuyện mua nhà này, lúc hai người quay về thôn thì trời đã tối sầm rồi.

Đi ngang qua đại đội, vừa khéo nhìn thấy Trần Kim Hoa đang chuẩn bị ra về.

Nhìn thấy hai vợ chồng đi về, Trần Kim Hoa lập tức lên tiếng chào hỏi: “Sao rồi? Chuyện đó như thế nào rồi?”

Lúc này bà ấy trông có vẻ còn chờ mong hơn cả Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa.

“Đều đã xử lý xong hết rồi, chúng cháu chỉ cần chờ một ngày thuận tiện dọn qua đó là được rồi.” Bạch Tú Tú nhắc đến chuyện này là lại nhịn không được vui vẻ.

Sau khi dọn đi rồi, cô không cần lo lắng hai đứa nhỏ sẽ bị đám người ở trong nhà kia chơi xấu nữa.

Nhưng mà cô vẫn phải nhanh chóng đi tìm công việc mới được, nếu không chờ thời gian lâu rồi cũng không ổn.

“Vậy là tốt rồi, nhưng mà cháu phải nhanh chóng kiếm một công việc trong huyện mới được, cho dù là công việc tạm thời cũng được.” Trần Kim Hoa vừa vui vẻ cho bọn họ, vừa nhịn không được bắt đầu lo lắng không biết sau này bọn họ phải làm như thế nào.

Nếu như không tìm được công việc trong huyện, chẳng phải sau này phải chạy tới chạy lui giữa hai bên sao?

Đến lúc đó lại bị người ta nói ra nói vào thì phải làm sao đây?

“Chúng cháu đã nghĩ cách rồi.” Đối với chuyện này, Bạch Tú Tú cũng không quá lo lắng, công việc không dễ tìm, nhưng mà hiện tại bọn họ lại có rất nhiều tiền.

Lại suy nghĩ tìm cách, dù sao cũng có thể mua được một công việc về.

Tiểu Trương cũng có được rất nhiều phương pháp, chuyện này chắc là không cần mất quá nhiều thời.

“Vậy là tốt rồi.” Trần Kim Hoa cũng yên tâm theo.

“Thím Kim Hoa, chúng ta cũng thương lượng chuyện nhà cửa đi?” Bạch Tú Tú suy nghĩ, không bằng tranh thủ hôm nay xử lý luôn cho xong.

Trần Kim Hoa cũng hi vọng xử lý nhanh chóng, hôm nay bà ấy đã nói chuyện này với em gái mình, em gái bà ấy ước gì có thể dọn vào ở ngay trong ngày hôm nay. Nhưng mà mấy người Tú Tú còn chưa quyết định khi nào sẽ dọn đi, bà ấy cũng chỉ có thể khuyên nhủ em gái kiên nhẫn một chút.

“Chúng ta cứ xử lý xong chuyện nhà cửa này trước, mấy ngày tới bọn cháu sẽ dọn nhà rời đi, em gái thím Kim Hoa sẽ có thể dọn vào ở.” Bạch Tú Tú chừa lại thêm một ít thời gian cho cô và Vương Thanh Hòa.

“Được rồi, vậy lát nữa thím sẽ đi tìm chú Trần của cháu, chú thím sẽ đến nhà của hai đứa, sau đó lại nói tiếp. Thím đi về trước, trong nhà còn đang chờ thím nấu cơm nữa.” Trong lòng Trần Kim Hoa cũng cảm thấy yên tâm, vốn còn đang định nói chuyện thêm chút nữa, nhưng mà nghĩ bà ấy còn phải nấu cơm, lập tức nhanh chóng rời đi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.