(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Kim Hoa cũng nghe hiểu ra, hai vợ chồng trẻ này đang cảm ơn bà ấy.
"Nếu như được, thím có thể cho em gái thím ở hay không?" Trần Kim Hoa thử thăm dò hỏi lại Bạch Tú Tú.
Nhà bà ấy đã đủ chỗ, về sau con trai cũng không thể ở trong thôn.
Nhưng nhà em gái bà ấy rối loạn một đống chuyện, nếu có thể ở riêng, không chừng còn có thể có con sớm một chút nữa.
"Được, chỉ cần thím Kim Hoa mua, vậy thì là của thím, ai vào ở mà chẳng được?" Bạch Tú Tú đồng ý không chút do dự.
"Vậy thì quá tốt rồi, Tú Tú, cháu đã giúp thím một việc lớn rồi! Ngày mai thím bảo chú Trần đến làm việc này cho chúng ta. Cháu yên tâm, thẩm tuyệt đối không để cháu thiệt thòi." Trần Kim Hoa kích động vạn phần, suy nghĩ chuyện trước đó mình vẫn luôn nghĩ tới.
"Nếu như cháu thật sự đến huyện, thẩm hỏi chủ nhiệm trước đó của hiệp hội phụ nữ chúng ta một chút, xem xem có thể điều động cháu hay không. Nhưng khả năng này cũng cực kỳ nhỏ, dù sao chúng ta không có quan hệ tốt, cháu lại mới đến hiệp hội phụ nữ không bao lâu.
Mặc dù bằng cấp đã đủ rồi, nhưng..."
Trần Kim Hoa thở dài.
Bạch Tú Tú nghe vậy cũng động tâm: "Nếu có thể thành, vậy thì thím lại giúp cháu đại ân rồi."
"Nếu như không thành, cháu cứ ở lại thôn chúng ta làm đã, có thành tích tốt sớm một chút, cũng có thể đến huyện."
Trần Kim Hoa nói xong, trong lòng có hơi hối hận.
Bà ấy nhất thời nóng não, quá kích động.
Chủ nhiệm hiện tại mặc dù đã đến công xa, nhưng cũng không biết người ta ở bên kia như thế nào.
Hơn nữa, một chút nhân tình này của bà ấy, cũng không biết có được hay không.
Nhưng cho dù là thế nào cũng phải hỏi một chút.
Cho dù không hỏi được đến hiệp hội phụ nữ, chỉ là có việc làm ở trong công xã cũng đã tốt rồi.
Đời này bà ấy cứ như vậy thôi, không có bằng cấp, muốn lên trên, đó là nằm mơ.
Nhưng Tú Tú lại khác.
Trần Kim Hoa cũng không biết mình có chuyện gì, nhìn Tú Tú, là cảm thấy tốt.
Cảm thấy giống như con gái của mình vậy.
"Được rồi, chồng cháu tới đón cháu về nhà kìa. Thẩm cũng đi trước đây, ngày mai gặp." Trần Kim Hoa khẽ vỗ lưng Bạch Tú Tú, xoay người rời đi.
Sau khi Vương Thanh Hoà từ huyện trở về, thì về nhà xây tường.
Ước chừng gần đến giờ, lúc này mới tới đón người.
"Cha!" Nguyệt Nguyệt vừa nhìn thấy anh tới, đã chạy đến ôm.
Vương Thanh Hoà thuần thục bế hai đứa nhỏ lên.
"Vợ à, hôm nay anh vào trong thành phố, đã hỏi Tiểu Trương rồi..."
Vương Thanh Hoà nói đến chuyện nhà cửa.
Bạch Tú Tú nghe thấy chồng mình miêu tả cũng động tâm.
Căn nhà độc lập này, tìm được thật sự không dễ.
Cũng may mà trong huyện của bọn họ giàu có, cộng thêm gặp được một chuyện tốt như thế.
"Vậy ngày mai chúng ta đi xem một chút, đúng rồi, vừa rồi thím Kim Hoa..." Bạch Tú Tú kể lại chuyện mà Trần Kim Hoa nói với cô cho Vương Thanh Hoà nghe.
Nhưng đối với chuyện này, cô không ôm hy vọng gì.
Đây chính là hiệp hội phụ nữ công xã, không dễ vào như vậy.
Cô cũng chưa có thành tích gì, muốn đến đó giống như chuyện hoang đường vậy.
Có điều cho dù không thể vào, có thím Kim Hoa nói cho một câu, sau này có được thành tích tốt, cũng có thể đi lên.
Đây cũng là chuyện tốt.
Vương Thanh Hoà nghe vậy cũng cảm thấy vui vẻ, cho dù Tú Tú làm gì, chỉ cần có thể khiến cho cô trở nên tốt hơn, có thể khiến cho cô an toàn hơn, anh đều vui vẻ.
Hai người trở về nhà họ Vương, Bạch Tú Tú nhìn thấy bức tường này Vương Thanh Hoà đã xây được một nửa.
Vừa vào sân, Triệu Quế Phân nhìn bọn họ với vẻ mặt khó chịu
Đúng lúc này, bên ngoài có người trở về rồi.
Chu Kiều Kiều được Vương Thanh Kỳ đỡ, từ ngoài cửa đi vào.
Nhìn có vẻ tiều tuỵ.
Thời gian hai người Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ trở về chênh lệch không nhiều so với Bạch Tú Tú, nhưng không đi cùng một đường.
Lúc Vương Thanh Kỳ và Chu Kiều Kiều trở về, mấy người Bạch Tú Tú vừa vặn đi vào trong ngõ.
Triệu Quế Phân vừa định tìm Bạch Tú Tú còn có Vương Thanh Hoà để gây phiền phức đã nhìn thấy con trai út và vợ trở về.
Nhất thời lại kích động lại tức tối, Chu Kiều Kiều làm hại nhà bọn họ tổn thất một khoản tiền lớn như vậy, nếu như không trở lại, bà ta thật sự sẽ c.h.ế.t tâm mất.
Nhưng... Người này trở về rồi, bà ta lại nhịn không được mà nghĩ đến trong nhà không có tiền.
Nếu không phải do Chu Kiều Kiều, bọn họ cũng không cần bồi thường tiền.
Tâm trạng Triệu Quế Phân hết sức phức tạp.
"Mẹ, con đón Kiều Kiều về rồi. Cha đâu? Những người khác nhà chúng ta đâu? Lúc nào ăn cơm tối, con và Kiều Kiều đều đói rồi, Kiều Kiều chịu khổ một ngày rồi, mẹ phải làm cái gì ngon một chút cho cô ấy ăn."
Vương Thanh Kỳ vừa vào cửa, đã thúc giục Triệu Quế Phân đi nấu ăn.
Mí mắt Triệu Quế Phân nặng trĩu, nhìn thoáng qua Chu Kiều Kiều: "Hai đứa bây còn có tâm tư mà ăn à? Nhà cũng sắp mất rồi, còn ăn gì chứ? Nhanh vào nhà đi, chuyện ăn cơm không vội. Chị dâu hai còn có chị dâu ba đã lên núi hái nấm rồi, chờ bọn họ trở về nấu cơm."
Triệu Quế Phân nói hai câu.
Trong lòng Chu Kiều Kiều chột dạ, ở trên đường Vương Thanh Kỳ đã nói với cô ta rồi, anh cả chị dâu đã ra ở riêng rồi.
Hơn nữa, còn phải bồi thường mấy ngàn.
Một khoản tiền lớn như vậy, Bạch Tú Tú quả thực là xảo trá!
Lại nhìn dáng vẻ của mẹ chồng, Chu Kiều Kiều có một loại cảm xúc cấp bách chưa bao giờ có.
Cô ta uất ức nhìn Bạch Tú Tú ở bên kia chuẩn bị đưa đám nhỏ về nhà, nghẹn ngào mở miệng: "Chị dâu cả, chuyện nhà ta, em đã nghe nói rồi. Chị dâu ba nhà em muốn hại chị, chứ không phải em muốn hại chị. Sao chị có thể mượn chuyện này, rồi bắt bí cha mẹ em chứ?
Còn có anh cả, chúng ta là người một nhà.
Cho dù anh cảm thấy cha mẹ đối xử với anh không tốt, chí ít cha mẹ cũng cho anh một cái mạng mà.
Sao hai người có thể lợi dụng chuyện của em, uy h.i.ế.p bọn họ đưa tiền cho hai người chứ?
Hai người như này là táng tận lương tâm.
Hai người có chuyện gì thì nhằm vào em đây này, cần gì phải đối xử với cha mẹ như vậy?"
Lời của Chu Kiều Kiều chạm đến nội tâm của Triệu Quế Phân.
Lúc Triệu Quế Phân nhìn cô ta, sắc mặt cũng hòa hoãn: "Hừ, nói với đám không có lương tâm này thì có ích gì? Hai đứa nhanh chóng vào nhà đi, người ta không phải người nhà với chúng ta."
Trong lòng Chu Kiều Kiều vui vẻ, quả nhiên lúc này chỉ cần nói Bạch Tú Tú vài câu, mẹ chồng sẽ vui vẻ.
Bạch Tú Tú chờ Chu Kiều Kiều sắp vào nhà, mới không chút hoang mang trả lời một câu: "Nhắm về thím làm cái gì? Thím là đại công thần giúp tôi được tách ra riêng, tôi còn chưa kịp cám ơn thím nữa. Về phần chúng tôi mất hết lương tâm? Chuyện này chúng tôi không gánh nổi đâu.
Tôi còn có Thanh Hoà, mỗi tháng còn đưa cho cha mẹ tiền dưỡng lão nữa.
So với mấy người còn chưa ra riêng tốt hơn không biết bao nhiêu đâu.
Chúng tôi không có lương tâm, vậy các người là cái gì?"
Nói xong Bạch Tú Tú dẫn hai đứa trẻ con và chồng về nhà.
Triệu Quế Phân lập tức nghĩ tới sự thật kẻ cầm đầu là Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều nhìn thấy sắc mặt mẹ chồng lại trở nên khó coi, hận c.h.ế.t Bạch Tú Tú rồi.
"Mẹ..."
Chu Kiều Kiều định giải thích.
Trong nhà, có tiếng Vương Thủ Thành truyền ra: "Được rồi, có gì vào nhà nói, cả nhà đóng cửa rồi bảo nhau."
Vương Thanh Kỳ và Chu Kiều Kiều vào nhà.
Trong nhà, nhìn còn tối tăm hơn so với bình thường.
Vương Thủ Thành đang ngồi trên giường, nhìn con trai con dâu đứng trước mặt ông ta.
Nếp nhăn trên mặt còn sâu hơn so với bình thường, ánh mắt đục ngầu khiến cho người ta không đoán ra được ông ta nghĩ cái gì.
Chu Kiều Kiều muốn sụp đổ rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");