(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một lúc sau, một bà cụ khoảng sáu mươi tuổi mở cửa ra.
Trên mặt bà cụ lộ ra không ít nếp nhăn nhưng lại rất có tinh thần, cười rộ lên trông vô cùng phóng khoáng.
“Vào nhà nói chuyện.”
Vương Thanh Hòa và Tiểu Trương cùng bước vào trong.
Trước khi vào nhà Vương Thanh Hòa cũng đã quan sát những căn nhà bên cạnh.
Mấy căn nhà đó cũng không kém hơn căn này là bao, căn nhà này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là trông gọn gàng ngăn nắp hơn những căn khác mà thôi.
Mấy căn nhà này nằm sát nhau, mỗi nhà chỉ cách nhau một bức tường.
“Anh Vương, đây vốn là nơi ở của một nhà giàu có, mấy căn nhà này trước đây đều nằm trong một bức tường vây. Sau này bức tường đó bị phá, mấy căn phòng lập tức trở thành nhà ở, nghe nói đã chia ra được mấy trăm căn nhà. Anh nói xem nhà nọ rốt cuộc giàu có đến mức nào. Tôi nghe người nhà nói một căn phòng ở của người ta là đã có thể ngăn ra được mấy chục căn nhà, nơi chúng ta đang đứng cũng là một trong số đó.”
Tiểu Trương vừa nói vừa cảm khái, anh ấy có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra một căn nhà to như vậy.
Bước vào sân, hai bên là hai luống rau, cũng đã thu hoạch hết cả rồi.
Bên trong nhà, mới bước vào cửa chính là phòng cách có trang bị bếp lò, phía đông là bàn ăn, còn có mấy chiếc ghế, còn có mấy chiếc rương lớn, bên trên chiếc rương đặt rất nhiều đồ dùng hằng ngày.
Nhà không to nhưng được cái sạch sẽ.
Căn phòng phía đông rộng khoảng hai mươi mét vuông, có một chiếc giường đất cùng với hai rương đồ đạc.
Căn phòng phía Tây cũng không khác phòng phía Đông là bao.
Bà cụ rót nước ấm cho hai người: “Bình thường tôi ở một mình, đều nấu ăn ở phòng khách này, nếu cậu mua lại căn nhà này thì tự xây thêm phòng bếp là được.”
“Anh Vương, đây là việc nhỏ, có gì em giúp anh xây là được.”
“Nếu cậu thích căn nhà này của tôi thì chúng ta quyết nhanh một chút, tôi cũng sắp dọn đi rồi.” Bà cụ vô cùng sốt ruột.
Tiểu Trương nhìn Vương Thanh Hòa, chuyện này Vương Thanh Hòa không gật đầu thì anh ấy cũng không dám gật bừa.
Vương Thanh Hòa quan sát một lúc, cảm thấy cũng không tồi, nhưng chuyện này vẫn phải chờ Tú Tú quyết định.
“Tôi thấy căn nhà này khá tốt, chỉ là nhà tôi vợ tôi làm chủ. Nếu tiện thì ngày mai tôi đưa vợ tới đây xem nhà được không?” Vương Thanh Hòa dò hỏi bà cụ.
Bà cụ có chút ngoài ý muốn.
Chuyện lớn như vậy mà lại giao cho vợ làm chủ sao?
“Cô bảy thấy thế nào?” Tiểu Trương có chút lo lắng, thật sự có không ít người muốn mua căn nhà này.
Hiện tại đang rất thiếu nhà ở, đặc biệt nơi này còn gần rất nhiều nhà máy, có rất nhiều nhà máy có không đủ nhà để mà chia.
Có rất ít ngôi nhà như thế này cho cá nhân mua về ở, nếu không phải có quan hệ thân thích thì anh ấy cũng khó mà tiếp xúc được với một căn nhà như vậy.
“Được, vậy tôi chờ cậu.” Bà cụ đồng ý, bán cho ai cũng là bán, vất vả lắm mới gặp được một người tôn trọng vợ mình, bà cụ cũng rất sẵn lòng chờ thêm một ngày.
“Cô bảy, vậy giá cả thì sao?” Tiểu Trương nhỏ giọng hỏi.
“Mọi người quyết định mua rồi nói chuyện này sau.” Bà cụ vốn dĩ đã định giá từ trước nhưng chuyện này còn phải xem nhân duyên, nhìn hoàn cảnh, nếu gặp được người khiến bà cụ cảm thấy yêu mến thì bà cũng nguyện ý bớt một, hai chục đồng.
Căn nhà này cũng ở lâu lắm rồi, bà ấy cũng không nỡ.
"Cảm ơn." Vương Thanh Hoà nói cảm ơn, rồi đi theo Tiểu Trương rời khỏi sân.
Sau khi đi ra ngoài, Tiểu Trương còn nhịn không được nói căn nhà này tốt: "Anh Vương, anh không biết chứ căn nhà này nếu như không phải anh muốn, em tuyệt đối sẽ lấy về tay. Cạnh bên này có nhiều nhà máy, phần lớn nhà cửa đều là cho công nhân viên chức của nhà máy.
Cá nhân có nhà thì quá ít.
Cô bảy của em bởi vì là trước đó chồng bà ấy mất khi làm việc cho nhà máy, cho nên căn nhà này để cho bà ấy.
Bà ấy mới có tư cách bán căn nhà này.
Cả ngày hôm qua, cửa căn nhà này của bà ấy cũng sắp bị giẫm bằng đi rồi.
Nếu anh thấy được, ngày mai nhất định phải cùng với chị dâu đến tìm em.
Cô bảy nhà em ra giá, bà ấy muốn 500 đồng.
Có điều em chắc chắn sẽ giúp anh giảm bớt xuống một chút, anh Vương anh cứ yên tâm."
"Chuyện này làm phiền cậu rồi." Vương Thanh Hoà liếc nhìn Tiểu Trương một chút, sau đó chỉ vào khoé mắt của mình, ra hiệu cho Tiểu Trương, anh đã nhìn thấy khoé mắt Tiểu Trương bị thương.
"Nếu như cậu có gì cần hỗ trợ, cũng có thể nói với tôi."
Tiểu Trương nghe vậy còn có gì mà không hiểu?
"Haizz, đây không phải chuyện lớn gì. Anh Vương không cần bận tâm, nếu như thật sự cần nhờ anh, trước đó em đã mở miệng rồi." Tiểu Trương trong lòng đau khổ, anh ấy ngược lại muốn tìm người trả thù một chút, nhưng anh ấy và anh trai anh ấy căn bản cũng không biết là ai làm.
Gần đây bọn họ thật sự giống như anh Vương nói, cây to đón gió.
Nếu như không phải tiếc chút tiền này, anh ấy thật sự đúng là muốn thu tay hoàn toàn rồi.
Đáng tiếc không nỡ.
Anh trai anh ấy cũng giống như vậy, chỉ dự định thu nhỏ sạp hàng lại một chút, về sau có thể bớt trêu chọc một vài người.
Loại chuyện này, nói ra anh Vương cũng sẽ không giúp.
Hơn nữa, anh Vương muốn dẫn vợ vào thành phố ở, nếu như có dính líu đến anh ấy, thì lại liên luỵ đến anh Vương, như vậy sẽ không tốt.
Tiểu Trương từ chối như thế, Vương Thanh Hoà lập tức biết vì sao anh ấy bị thương rồi.
Xem ra, hai anh em nhà này, nói muốn thu tay, nhưng cũng không nỡ thu tay hoàn toàn.
Nhưng con người vốn như lẽ thường, anh cũng không thể cam đoan đúng như anh đoán.
Vương Thanh Hoà nhìn thoáng qua căn nhà, quyết định vẫn là vì một phần nhân tình này mà lại khuyên thêm một lần: "Tiểu Trương, thuận thế mà làm, mới có thể sống được thoải mái."
Tiểu Trương sửng sốt.
Sau khi anh ấy tiễn Vương Thanh Hoà đi, vẫn còn một chút chưa hoàn hồn.
Anh Vương nói thuận thế mà làm là ý gì?
Trong thôn Hạ Hà.
Bạch Tú Tú và mấy người Trần Kim Hoa hàn huyên chuyện tách ra riêng cho tới trưa, tối hôm qua Trần Kim Hoa đã nhìn thấy hiện trường ra ở riêng rồi, nhưng khi nghe được một số chuyện cụ thể, vẫn cảm thấy hả giận.
"Cháu nên sớm làm như vậy, Tú Tú à, sau khi chia nhà, cứ yên tâm làm ở hiệp hội phụ nữ.
Làm cho cả nhà này tức chết."
Trần Kim Hoa kích động nói.
Chạng vạng tối, lúc chuẩn bị về nhà, hai người khác đi rồi, Bạch Tú Tú mới nói đến chuyện nhà cửa.
"Thím Kim Hoa, cháu không định ở lại cái nhà này. Chúng cháu và người nhà họ Vương ở chung như thế nào thím cũng nhìn thấy đó, nếu như còn ở đây, để bọn trẻ con trong nhà cháu cũng sợ. Cháu và Thanh Hoà đã nghĩ rồi, về sau cũng có thể dùng tiền để mua một công việc, vào trong huyện ở.
Cái nhà này, cháu định bán đi.
Nhà thím có muốn không? Nếu muốn thì chỉ cần 50 đồng là được."
Bạch Tú Tú đưa ra một giá tiền gần như là nửa bán nửa tặng.
Dù sao thì lúc cô sửa nhà, đã xài nhiều tiền hơn con số này rất nhiều.
Trần Kim Hoa cũng giật nảy mình: "Căn nhà này của cháu tốt như vậy, cứ như vậy không ở nữa? 50 đồng... Như này thì cũng quá ít."
"Chúng cháu ở không yên tâm, cho nên, như thế nào cũng muốn bỏ đi."
Bạch Tú Tú tùy tiện tìm một cái cớ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");