(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cho nên, vì sao lại không giống?" Bạch Tú Tú sợ Vương Thủ Thành không đủ hoảng hốt, lại tiếp tục hỏi ông ta.
"Hai đứa mày im miệng cho tao, không phải chỉ là muốn tách ra hay sao? Được, tách thì tách! Dù sao nhà họ Vương chúng tao cũng không có đứa con trai như mày." Vương Thủ Thành không còn dám tiếp tục đến chủ đề này nữa.
"Cha, cha điên rồi? Lấy đâu ra 4800? A không đúng, nhà ta lấy đâu ra 4300?" Vương Thanh Phú cũng sợ ngây người, nhiều tiền như vậy, anh ta làm việc ở nhà máy cho đến chết, cũng chưa chắc đã tiết kiệm được như vậy.
"Cha, con cũng không làm. Nhiều tiền như vậy, cùng lắm thì để anh hai và thằng năm đi làm. Thằng năm tìm vợ một lần nữa cũng đủ, dù sao con cũng không đồng ý." Vương lão tam cũng lập tức tỏ thái độ.
4300 đồng? Đời này anh ta cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!
Nhà anh ta một năm mới có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
"Cha, con cũng giống như anh ba!" Vương lão tứ cũng vội vàng từ chối.
Sợ nếu nói chậm thì thật sự sẽ đồng ý.
Bọn họ chỉ sốt ruột, mà người nhà họ Chu thì lại khiếp sợ muốn mạng, nhà họ Vương này, đầu óc không dùng được à.
Có thể tính ra được một khoản tiền lớn như vậy, vậy thì nhất định hai người lớn nhà họ Vương này cầm được nhiều tiền như vậy.
Tại sao trong sổ sách không có nhiều tiền như vậy chứ?
Vương Thủ Thành vốn dĩ đang bực bội, thái độ kích động của mấy thằng con trai, càng khiến ông ta buồn hơn.
Đám xui xẻo này, sao ngay cả một đứa cũng không hiểu ông ta?
Tiền này, đương nhiên ông ta không có.
Nhưng sau này Chu Kiều Kiều có thể kiếm lại được, ông ta đã nghe nói rồi, những người buôn bán ở chợ đen kia, một hai năm là có thể kiếm được nhiều như vậy.
Chớ nói chi là Chu Kiều Kiều còn có thể tìm thấy được nhân sâm.
Còn có thằng hai thằng năm làm việc, đó mới là thể diện của cái nhà này!
Một năm thu nhập được hơn mấy trăm đó! Hơn nữa công việc này còn có thể để cho con trai bọn họ sau này tiếp tục làm.
Đây mới thật sự là chỗ tốt!
Nếu như Chu Kiều Kiều không trở lại, thằng cả và vợ nó lại đi náo mấy lần, cho dù ban đầu bọn họ không sai, nhưng sau này nhà máy cũng sẽ không trọng dụng bọn họ nữa.
Vương Thủ Thành trong lòng tính toán một khoản như thế, cũng biết chuyện này không có đường sống nào để làm dịu.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách vợ thằng năm làm ra chuyện xấu!
Về sau vì chuyện này, người trong nhà cũng có thể nắm thóp vợ thằng năm một chút.
Vương Thủ Thành rất nhanh đã tìm ra được kết quả tốt nhất với nhà họ Vương trong chuyện này.
"4300 thì 4300, nhưng ngay bây giờ thì trong nhà cũng không có nhiều tiền như vậy. Hay là, trả cho chúng mày trong vòng mười năm đi." Vương Thủ Thành chợt lóe lên một tia sáng, cảm thấy biện pháp này là tốt nhất.
"Tiền trong sổ sách, trong hai năm nhất định phải trả hết. Tôi mặc kệ các người dùng cách gì, dù sao hai năm cũng phải trả hết nợ." Vương Thanh Hoà cưỡng chế chộp sổ sách về.
Trên đường trở về Tú Tú đã nói, trong tay bọn họ tuyệt đối không có nhiều tiền như vậy, cho nên cứ bảo bọn họ hai năm trả hết.
Không thể vượt quá hai năm.
Mặc dù không biết vì sao, nhưng chỉ cần Tú Tú đã nói như vậy, anh làm theo là được.
Bạch Tú Tú tính toán, thêm hai năm nữa, thời thế đã khác rồi.
Tiền nhất định phải ở trong tay của mình mới an tâm.
Sổ sách này, là chứng cứ bọn họ nợ cô và Vương Thanh Hoà.
"Về phần tiền các người đền bù tổn thất cho chúng tôi, còn có tiền tách ra, bây giờ phải đưa cho chúng tôi." Bạch Tú Tú cũng tiếp lời chồng mình, tiếp tục đưa ra yêu cầu.
"Không được, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!" Triệu Quế Phân không đồng ý, bà ta và ông chồng già hiện tại lấy đâu ra 800 chứ?
"Trong nhà không phải có tiền sao? Hay là tiền của các người đã dùng vào việc khác rồi?" Bạch Tú Tú nhìn hai ông bà già, hỏi chuyện mà bọn họ vất vả che giấu.
"Mày bớt nhớ thương tiền của nhà chúng tao lại, tiền này là của mày sao?" Triệu Quế Phân sốt ruột muốn mắng chửi người, chuyện tiền này, còn có chuyện của thằng cả, đều không thể để người khác biết!
Hôm nay vợ thằng cả sao lại không rơi xuống nước mà c.h.ế.t đuối chứ?
Đứa con dâu nhà ông Chu kia cũng thật ngu xuẩn, hại người mà cũng có thể xảy ra sai lầm, còn liên luỵ đến cả nhà.
Còn có Chu Kiều Kiều, loại chuyện này, nói với bà ta và ông già nhà bà ta không được sao?
Cả nhà nghĩ cách, còn không chắc chắn hơn so với để cho cô ta tự mình làm à?
Nếu như Bạch Tú Tú c.h.ế.t rồi, cuộc sống trong nhà này sẽ được nhiều chỗ tốt hơn bao nhiêu chứ?
Trong lòng Triệu Quế Phân vừa tiếc hận vừa phiền muộn.
"Bà nợ chúng tôi, tôi đương nhiên phải nhớ. Trời cũng không còn sớm nữa, chúng tôi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, thấy buồn ngủ, có quyết định gì, các người cần phải nhanh một chút. Ngày mai, thì không còn cái giá này nữa."
Bạch Tú Tú thúc giục bọn họ mau chóng quyết định.
Triệu Quế Phân không dám làm chủ, chuyện lớn như vậy, bà ta không có cách nào làm chủ.
Nếu như dựa theo suy nghĩ của bà ta, một xu cũng không cho, cùng lắm thì đổi vợ khác. Vợ của thằng năm có thể kiếm tiền, nhưng so ra thì cũng kém hơn lợi ích thực tế có thể nắm được trong tay.
Vương Thủ Thành thấy vợ mình kêu la một trận, cũng không có ích gì, lòng đang thầm mắng một câu đồ bỏ đi.
Sau đó làm chủ: "Cứ dựa theo như chúng mày nói đi. Tách ra cho chúng mày 300, bồi thường tổn thất gì đó cho mày 500, tổng cộng 800. Về phần tiền kia, hai năm sẽ trả hết nợ."
Sau hai năm ai biết thành cái dạng gì? Tiền này, còn chưa nhất định sẽ được trả lại.
"Chỉ nói suông thôi thì không thể được, chuyện tách ra này, lát nữa đến đại đội, để đại đội trưởng làm chứng cho chúng tôi, nếu không trở về các người lại quỵt nợ." Bạch Tú Tú tiếp tục đưa ra yêu cầu, dù sao người nhà họ Vương một chút cũng không thể tin.
Chuyện này nhất định phải nắm chắc mới được.
Vương Thủ Thành thực tình cảm thấy, con trai và con dâu thật sự đáng ghét!
Một người phụ nữ, không ngoan ngoãn trông con, nhất định phải lẫn vào chuyện lớn trong nhà.
Bạch Tú Tú nhìn người của hai nhà sắc mặt không dễ nhìn, nói tiếp: "Sau này chú hai và chú năm đều sẽ đến công xã đi làm, tiền lương mỗi tháng, mỗi người đưa cho chúng tôi 20 đồng. Trong thôn, các người mỗi tháng cũng phải đưa cho tôi 60 đồng.
Một tháng 100 đồng, trong hai năm sẽ trả hết số tiền nợ tôi.
Nhà ông Vương có bản lĩnh này, chuyện này tất cả chúng ta đều rõ ràng."
"Dựa vào cái gì? Cha, chuyện này tuyệt đối không được. Tiền tách ra riêng, các người phải đưa cho anh cả chị dâu thì con nhận, nhưng, tiền bồi thường tổn thất gì đó, tiền này chúng con không thể bỏ ra. Người phải bỏ tiền là các người và thằng năm, là vợ nó gây ra chuyện.
Còn có tiền lương của con tuyệt đối cũng không thể lấy ra để giúp hai người trả nợ.
Những năm này anh cả làm việc cho các người, chứ không phải cho con."
Vương Thanh Phú nghe thấy cũng phải lấy cả tiền lương của mình ra, hoàn toàn bùng nổ rồi.
Vốn dĩ Vương Thủ Thành đã thấy phiền lòng, nhìn thấy con trai thế mà ngay cả anh em ruột của mình cũng không để ý, cũng tức giận cười lạnh: “Được, vậy thì để bọn họ đi làm loạn. Đến lúc đó mày cũng không cần đến công xã gì nữa, tiền mày tiêu, đổ xuống sông xuống biển luôn rồi.
Cùng lắm thì để thằng năm tái giá lấy một người khác.
Chúng mày tiếp tục ở nhà làm ruộng."
Vương Thanh Phú lập tức ngậm miệng.
Hai năm vất vả so với bát sắt cả đời, anh ta vẫn biết phải chọn thế nào.
Hơn nữa, về sau anh ta có con trai, còn có thể cho con trai kế thừa.
Bỏ qua cơ hội lần này, lần sau muốn có công việc tốt lương 300 đồng này cũng không biết phải chờ bao nhiêu năm sau đó.
"Thằng cả, mày dẫn vợ về trước đi, lát nữa tao đem tiền sang cho chúng mày, rồi chúng ta đến đại đội công chứng." Giọng điệu Vương Thủ Thành không tốt, hai nhà này còn có một cục diện rối rắm, đầu tiên ông ta cần phải để cho thằng cả và vợ nó đi.
Tránh cho bọn họ lại đổi ý, đòi hỏi những yêu cầu mới.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");