(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghĩ đến hậu quả, đại đội trưởng lại càng ủng hộ Vương Thanh Hòa hơn nữa: “Được rồi, hai cháu về nhà thay quần áo trước đi, còn Chu Kiều Kiều và Từ Tiểu Quyên, hai người các cô theo tôi đến đại đội trước.”
“Mọi người đi làm việc của mình đi, đừng trễ nải chuyện vớt cá.” Đại đội trưởng tổ chức thôn dân tiếp tục làm việc.
Những người có liên quan đến chuyện này đều hoặc là về nhà, hoặc là đi đến đại đội.
Lúc này người nhà họ Vương cũng không còn có tâm trạng đi bắt cá nữa.
Nhất là Vương Thanh Kỳ, anh ta cách đám đông khá xa, còn đang nghĩ lén bắt hai con cá giấu đi, cho nên sau khi được chia đến thuyền là lập tức chèo ra thật xa đám đông.
Lúc bên này cãi nhau, anh ta cũng không nghe rõ.
Vẫn là bị người trong nhà gọi trở về.
Sau khi nghe xong chuyện này, Vương Thanh Kỳ cũng ngơ ngác.
Mấy ngày nay vợ anh ta khác thường như thế, đều là vì muốn hại chị cả sao?
“Cha mẹ, anh cả của con đâu?” Vương Thanh Kỳ phát hiện còn chưa nhìn thấy anh cả đâu.
“Nó cõng Bạch Tú Tú về nhà trước rồi, hai cái thứ vô ơn.” Triệu Quế Phân không muốn nhắc đến hai người này.
“Mẹ, không thể không nhắc đến bọn họ được. Nếu anh cả và chị cả không tha cho vợ của con, vậy vợ con sẽ phải chịu khổ đến mức nào chứ? Với lại nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, con phải làm sao đây?” Vương Thanh Kỳ sốt ruột muốn chết.
Trong lòng anh ta cũng luyến tiếc Chu Kiều Kiều.
Rốt cuộc thì từ sau khi Chu Kiều Kiều gả cho anh ta xong, anh ta đúng là đã may mắn hơn rất nhiều.
Hiện tại chuyện làm công nhân coi như đã chắc chắn rồi.
Nếu lại bởi vì chuyện của Chu Kiều Kiều, làm cho anh ta thất nghiệp, lại không có vợ.
Vậy anh ta tổn thất to rồi.
“Sao nào? Sao mẹ biết phải làm sao chứ. Đi về trước đi, xem xem có thể cản chúng nó lại hay không.” Triệu Quế Phân thật sự không còn cách nào khác.
“Mẹ, hay là chúng ta trói chị ta lại đi, sau đó đến tìm đại đội trưởng nói là chị ta đã tha thứ cho vợ của Chu lão tam rồi, như vậy chẳng phải là không có chuyện gì nữa sao.” Lưu Tiểu Nga có chút chờ mong đưa ra ý kiến.
Cô ta đã ngứa mắt chị cả từ lâu rồi, nếu như chuyện này lại có thể giúp đỡ Chu Kiều Kiều một chút, vậy cô ta nhất định sẽ sinh được con trai.
“Thằng hai, con quản vợ con một chút, đừng làm cho nó đưa ra ý kiến khùng điên lung tung.” Vương Thủ Thành sợ muốn chết, cô ta còn có thể nghĩ ra cái cách ngu ngốc này nữa hả.
Con trai ông ta khỏe như thế nào, ông ta biết rất rõ.
Mấy đứa con trai khác cộng lại cũng đánh không lại một mình thằng cả.
Đến lúc đó không chỉ không trói được người mà còn thêm một tội đánh người nữa.
Còn chưa đủ phiền sao.
Triệu Thúy Hoa đi ở đằng sau vẫn luôn không nói tiếng nào, cảm thấy đầu óc ong ong. Cảm giác chờ chị cả đi báo công an về chắc chắn sẽ tách ra ở riêng với cái nhà này!
Có lẽ sẽ lấy đi không ít tiền.
Đằng trước, Vương Thanh Hòa cõng vợ, dẫn theo hai đứa nhỏ về nhà trước.
Về đến nhà, Bạch Tú Tú nhanh chóng thay một bộ quần áo sạch sẽ, đổi một đôi giày mới.
Hai vợ chồng dẫn theo con đi thẳng đến đại đội, chuẩn bị đi theo đại đội trưởng báo công an.
Lúc người nhà họ Vương về thì bọn họ đã xuất phát rồi.
“Anh chị sui!”
Người nhà họ Vương đi không được bao lâu, Điền Tiểu Lan đã kéo theo chồng mình chạy đến.
Chu lão đầu vừa vào sân đã quỳ xuống trước mặt Vương Thủ Thành và Triệu Quế Phân: “Anh chị sui, hai anh chị phải cứu lấy con gái của tôi. Con dâu tôi tự tìm đường c.h.ế.t thì cũng thôi, nhưng con gái tôi là một đứa bé ngoan. Con bé bị vu oan. Nếu con dâu cả nhà anh chị có yêu cầu gì, hai anh chị hỏi nó đi. Con gái tôi không thể có việc gì được. Với lại… Nếu con bé có chuyện gì, Tiểu Ngũ nhà anh chị cũng sẽ rất mất mặt. Hai nhà chúng ta đều cần mặt mũi, anh chị không thể bỏ mặc được.”
Chu lão đầu nước mắt nước mũi tèm lem.
Điền Tiểu Lan cũng quỳ xuống trước mặt bọn họ.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đi báo công an, mãi đến khi trời tối đen mới đi về.
Lúc hai người bọn họ dẫn theo con đi về, trong nhà họ Vương vô cùng nhộn nhịp.
Người nhà họ Chu và người nhà họ Vương đều đang chờ hai người bọn họ.
Nhìn thấy chỉ có một nhà bốn người Vương Thanh Hoà trở về, trong lòng Triệu Quế Phân hơi hồi hộp một chút.
Hỏng rồi, như này không phải là kết quả xấu nhất như bọn họ đoán đấy chứ?
"Tú Tú à, Kiều Kiều nhà chúng tôi đâu? Sao con bé không theo về, con bé là bị hiểu lầm, hai đứa không cho con bé làm rõ một chút sao? Hơn nữa các người lại là người một nhà, nó có thể có ý đồ xấu gì chứ?" Điền Tiểu Lan nhìn thấy con gái mình không trở về, lo lắng đi qua giải thích với Bạch Tú Tú.
“Đúng thế, có chuyện gì chúng ta đóng cửa bảo nhau." Triệu Quế Phân cũng nhanh chóng nói dựa theo những gì đã thương lượng từ trước với nhà họ Chu, nói đỡ giúp.
Nhà họ Vương và nhà họ Chu đều mất hết mặt mũi, hơn nữa, Chu Kiều Kiều còn là phúc tinh của hai nhà.
Nhà họ Vương còn trông cậy vào Chu Kiều Kiều có thể mang đến vận khí tốt cho cả nhà, chớ nói chi là Chu Kiều Kiều còn đang chuẩn bị buôn bán ở chợ đen.
Bạch Tú Tú nhìn cả nhà họ Vương, còn có nhà họ Chu ngoại trừ anh cả anh hai của hai nhà ở bên ngoài, gần như đều đến đông đủ.
Khóe môi cô cong lên: "Nói chuyện tử tế? Vậy chúng ta nói chuyện tử tế một chút, vừa vặn chúng tôi cũng nói ra suy nghĩ của mình."
"Vậy chúng ta vào nhà nói, đừng để cho người khác chế giễu." Điền Tiểu Lan chỉ vào hàng xóm hai bên, hôm nay chuyện này nói ra là mất mặt, không nên để người khác nghe thấy mới tốt.
Chờ người đều đã vào nhà, Vương Thanh Hoà và Bạch Tú Tú đưa hai đứa nhỏ về phòng, rồi khoá trái cửa lại, lúc này mới tới phòng lớn.
Trong phòng lớn, ngay cả Trần Phương đi đứng không tiện cũng đi theo tới tham gia náo nhiệt.
Hôm nay trò vui này, sau khi cô ta ăn xong, đó là vô cùng bất ngờ.
Ai có thể nghĩ ra, vợ thằng năm lại có thể độc ác như vậy?
Người của hai nhà vào phòng, Điền Tiểu Lan vội vã hỏi Bạch Tú Tú: "Tú Tú à, Kiều Kiều bây giờ thế nào? Lúc nào nó có thể trở về?"
"Lúc nào có thể trở về? Vậy phải xem mấy người rồi." Bạch Tú Tú đánh giá người trong cả phòng này.
"Lời này của cô là có ý gì?" Vương Thủ Thành cảm thấy rất không thích hợp, vợ thằng cả cũng không phải người yên tĩnh gì.
"Vợ chú năm thế mà lại lặng lẽ hận không thể để cho tôi c.h.ế.t đi, tôi cũng không dám tiếp tục ở chung một nhà với cô ta nữa, tôi và Thanh Hoà muốn tách ra ở riêng." Bạch Tú Tú cũng không muốn giày vò khốn khổ với bọn họ nữa.
"Cái gì? Tách ra?"
Triệu Quế Phân cũng kinh ngạc, thằng cả và vợ thằng cả thế mà lại chủ động muốn chia nhà?
Như này là định chia tiền à!
Vậy làm sao có thể chứ?
"Tách ra cũng được, nhưng chúng mày chủ động muốn tách ra thì tiền chúng tao không thể chia cho chúng mày. Tao và mẹ của mày vẫn còn sống, nhà ta còn chưa tới lúc tách ra.
Ai muốn tách ra ngoài, cũng không thể đòi chia tiền."
Vương Thủ Thành đã đánh đòn phủ đầu.
Trong lòng âm thầm cuống lên, chuyện này sắp xong rồi!
"Cha mẹ, hai người nói muốn nói chuyện với chúng ta, tôi thấy hai người một chút thành ý cũng không có. Xem ra, không còn gì cần thiết để nói tiếp nữa. Nhà này hai người không muốn chia, thím năm hai người cũng không muốn quản. Vậy thì nói sớm một chút chứ!"
Bạch Tú Tú cũng không có nhà, nhìn người của Chu gia đang lo lắng ở bên cạnh.
Lại nhìn vẻ mặt thần giữ của của hai người nhà họ Vương, không chút hoang mang lại bổ thêm một đao: "Nếu như không chia được nhà, cả ngày tôi sẽ lo lắng đề phòng, cuộc sống không yên ổn. Tôi không thể ổn định, các người cũng đừng hòng tốt hơn.
Các người không chia nhà, vậy tôi và Thanh Hoà, sẽ đến nhà máy của chú hai và chú năm, còn có nhà máy của hai người anh trai Chu Kiều Kiều để làm loạn.
Người muốn làm công nhân rất nhiều, các người vẫn chưa được vào, lại còn làm hại nhà máy bị náo loạn một trận trước.
Lại có người nhà như này..."
Chỉ mấy câu của Bạch Tú Tú, khiến người hai nhà đều sắp điên rồi.
"Mày dám?" Triệu Quế Phân là người đầu tiên bị tức phát điên.
"Bà không cho chúng tôi cuộc sống yên bình, tôi có cái gì mà không dám chứ?" Bạch Tú Tú cũng không sợ dáng vẻ khí thế hung hăng, dù sao cũng có Vương Thanh Hoà ở đây, không có khả năng để cho cô chịu thiệt thòi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");