(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Miêu Miêu đã bắt đầu tính công điểm của Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa: “Vương Thanh Hòa, Bạch Tú Tú, hai đứa nhỏ một đứa một năm một trăm cân lương thực, tống cộng hai trăm cân, hai mươi cân gạo, hai mươi cân bột ngô, một trăm sáu mươi cân khoai lang đỏ. Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú, hai người đều là mười công điểm. Tổng cộng một nghìn hai trăm cân lương thực, hai trăm cân gạo, hai trăm cân bột ngô, còn có tám trăm cân khoai lang đỏ. Tổng cộng là một nghìn bốn trăm cân lương thực, hai trăm hai mươi cân gạo, hai trăm hai mươi cân bột ngô và chín trăm sáu mươi cân khoai lang đỏ. Năm nay công điểm của hai người là năm nghìn tám trăm, tổng cộng bốn trăm sáu mươi bốn đồng.”
Tính công điểm xong, Miêu Miêu đều kinh ngạc, nhiều tiền như thế sao?
Nhiều lương thực như thế sao?
Tuy rằng năm nay được mùa nên mới có nhiều như thế, nhưng mà vẫn làm người ta rất hâm mộ.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa vừa đổi công điểm thành tiền lập tức làm cho người nhà họ Vương ghen tị đỏ mắt.
Vương Thủ Thành vô cùng đau đớn, nếu sớm biết rằng Vương Thanh Hòa vào núi sẽ không săn được con mồi gì thì ngay từ đầu cho dù có nói thế nào ông ta cũng sẽ không đồng ý cho bọn họ lấy riêng như thế.
Người đáng giận nhất chính là vợ thằng cả, nếu không phải mỗi ngày cô đều kiếm chuyện thì cũng không đến mức quậy thành nông nỗi như hiện tại.
Bây giờ cũng không phải là xã hội cũ, ông ta thật sự không thể nào giữ Vương Thanh Hòa lại không cho bọn họ ra ở riêng.
Trước mặt nhiều người như thế, cũng không thể nào cướp được tiền của bọn họ.
Mấy năm nay ở phương diện chuyện của Vương Thanh Hòa, cả gia đình bọn họ làm không tốt lắm, đội trưởng và Trần Kim Hoa đều biết. Quậy cũng quậy không được, cũng không biết chờ đến khi bắt được điểm yếu của bọn họ, tách ra ở riêng, có thể lấy bốn trăm đồng này làm tiền dưỡng lão không nữa.
Trong lòng Vương Thủ Thành đang tính toán chuyện này.
“Thím trông hai đứa nhỏ giúp cháu.” Trần Kim Hoa thấy hai anh em nhà họ Dương đã kéo xe bò đến, lập tức chủ động ôm lấy hai đứa nhỏ giúp Vương Thanh Hòa.
“Cảm ơn thím.” Vương Thanh Hòa đặt lương thực lên xe bò trong đội, có chút lo lắng nhìn về phía vợ mình.
“Anh dẫn con về nhà trước đi, lát nữa em phụ giúp chia lương thực xong sẽ đi về ngay.” Bạch Tú Tú biết anh lo lắng cho cô, cầm tiền rồi lập tức đi qua đó khuyên anh đi về nhà trước.
Người nhà họ Vương cũng không thể làm gì cô ở ngay trước mặt nhiều người như thế.
“Vậy anh đi về trước, lát nữa lại đưa lương thực về.” Vương Thanh Hòa ôm hai đứa nhỏ lên xe bò, nhanh chóng đánh xe về nhà.
Đội sản xuất tổng cộng có mười con trâu, hôm nay là vì muốn chở lương thực giúp mọi người nên mới dắt ra. Bình thường đều được chăm sóc rất kỹ, bọn họ cầm lương thực về, còn phải đưa xe lại cho người khác dùng.
Việc chia lương thực vẫn cứ tiếp tục.
Lúc chia tới nhà họ Vương, Vương Thủ Thành còn đang cảm thấy khó chịu vì mất đi bốn trăm đồng của con trai cả.
“Nhà của ông vẫn cứ lấy lương thực cho cả gia đình giống như lúc trước đúng không?” Đại đội trưởng nhìn thấy Vương Thủ Thành, giọng điệu không được tốt cho lắm.
“Đúng vậy, nhà chúng tôi vẫn lấy cùng nhau.” Triệu Quế Phân cũng nhanh chóng xác nhận, tránh cho có đứa con trai nào đó ở đằng sau lại xuất hiện ý đồ khác nào đó.
Bạch Tú Tú và Miêu Miêu bắt đầu giúp đỡ kế toán Uông cùng nhau thẩm tra đối chiếu xem công điểm của nhà bọn họ có sai sót gì hay không.
Xác định không có vấn đề gì rồi, Bạch Tú Tú mới cầm sổ công điểm nói: “Nhà của mấy người có hai cháu gái và một cháu trai, tổng cộng ba trăm cân lương thực, mấy đứa con dâu, công điểm vợ thím năm ghi ở nhà mẹ đẻ của cô ta, công điểm trung bình của thím hai năm nay ước chừng mỗi ngày ba công điểm. Thím ba năm công điểm, thím tư ba công điểm. Số ngày làm công năm nay của bà cụ tính trung bình một ngày được một công điểm. Bốn đứa con trai, chú hai và chú năm ba công điểm, chú ba và chú tư bảy công điểm. Năm nay Vương Thủ Thành cũng là ba công điểm.”
Bạch Tú Tú đọc xong, sắc mặt của người nhà họ Vương đều không quá đẹp.
Cả gia đình lại chẳng có một ai làm việc chăm chỉ!
“Thống kê xong, tổng cộng sáu nghìn năm trăm công điểm.”
“Chuyện này không thể nào!” Vương Thủ Thành lập tức muốn nổi điên, sao lại có thể như thế được chứ?
Nhà ông ta nhiều người như thế, vậy mà chỉ làm không nhiều hơn nhà thằng cả là bao sao?
Chuyện này hợp lý sao?
Bạch Tú Tú nghe xong muốn cười, có cái gì mà không thể chứ? Cả gia đình này biết có chồng cô thì sẽ không bị đói, cho nên đều lười biếng.
Mấy năm trước thì còn đỡ, mấy năm nay bọn họ càng ngày càng lười biếng.
Kiếp trước cũng là như thế!
“Lương thực của nhà mấy người tổng cộng hai nghìn chín trăm cân.”
Bạch Tú Tú nói xong, sắc mặt của cả gia đình đều không được đẹp cho lắm. Hai nghìn chín trăm cân lương thực nghe thì không ít, nhưng mà mười ba người, một người một tháng lại chỉ có mười tám cân lương thực.
Nếu như không phải làm việc thì còn đỡ, nhưng những lúc làm việc nặng thì sao mà được chứ?
Cũng may mà nhà bọn họ may mắn, gặp trúng năm nay được mùa.
Nếu như là vào lúc thu hoạch không tốt, bọn họ lại lười như thế, một người một tháng có lẽ còn không có được mười cân.
“Chuyện này rất không đúng, đại đội trưởng, nhà chúng tôi…” Vương Thủ Thành chỉ cảm thấy rất là thái quá, sau khi nhà bọn họ vượt qua hai năm chịu đói kia xong thì chưa bao giờ lãnh ít lương thực như bây giờ, càng miễn bàn đến chuyện năm nay là năm được mùa.
“Có cái gì không đúng chứ? Không lẽ tôi còn tính sổ sai sao?” Kế toán Uông không vui, mấy ngày nay ông ấy tính sổ đến nhức cả đầu.
Sợ làm sai, đội trưởng còn cố ý đi tìm hai người được đi học giúp đỡ, vậy mà bọn họ còn cảm thấy có vấn đề nữa hả?
Bọn họ còn không tự biết mình làm bao nhiêu việc sao!
“Được rồi, lão Vương, ông cũng cả đống tuổi rồi, ông cũng tự biết rõ tình huống của nhà ông mà, đằng sau có rất nhiều người còn đang chờ chia lương thực nữa, lát nữa xe bò sẽ về, ông mau lấy lương thực lấy tiền rồi đi nhanh đi.” Đại đội trưởng Trần Tráng Thực không muốn dính vào chuyện phiền phức của nhà ông ta.
Ông ta còn nắm giữ sổ ghi công điểm mấy năm qua.
Nếu không phải thằng con trai cả nhà ông ta làm việc chăm chỉ siêng năng, một người làm bằng hai người thì cả gia đình này đã chịu đói từ lâu rồi.
Bọn họ ở phương bắc rộng lớn, còn có vài ngọn núi có tài nguyên phong phú, còn ở cạnh một con sông có cá.
Mấy thôn khác chịu đói ăn lửng dạ, thôn bọn họ đã có thể để dành tiền, thậm chí tất cả mọi người đều có thể ăn no, đây đã là may mắn lắm rồi.
Chỉ có cái cách làm việc của nhà bọn họ, nếu như gặp phải năm mất mùa thì còn phải đi mượn lương thực để ăn nữa!
Vương Thủ Thành ôm theo một bụng oán khí, nhưng cũng biết nếu cứ tiếp tục làm ầm ĩ thì cũng chẳng có gì tốt lành, đành phải xám xịt dẫn theo cả gia đình đi sang một bên chờ xe bò.
Chu Kiều Kiều cũng không ngờ rằng cả gia đình này lại chỉ nhiều hơn hai người Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú một chút.
May mà chồng cô ta đã làm công nhân, nếu không chẳng phải sau này sẽ c.h.ế.t đói sao?
Vương Thanh Hòa lái xe bò về, lập tức nhìn thấy toàn bộ người nhà họ Vương đều lạnh lùng đứng ở đằng kia chờ. Trong lòng anh cũng đoán được có chuyện gì xảy ra, năm nay cả gia đình còn lười biếng hơn năm ngoái, lúc làm việc thì đều đi, nhưng đến lúc tan ca lại chẳng kiếm được bao nhiêu công điểm.
Chuyện may mắn duy nhất chính là gặp được một năm được mùa.
Anh ôm hai đứa nhỏ xuống xe bò.
Vương Thủ Thành nhìn thấy con trai cả về, trong lòng tính toán chờ nhất định phải nhanh chóng tách anh ra ở riêng mới được. Đống lương thực của nhà thằng cả cũng phải cho bọn họ hơn phân nửa, ít nhất phải cho ông ta tám trăm cân mới được.
Quả nhiên, vẫn là phải bắt tay từ phía hai đứa nhỏ này mới được.
Phải làm đến mức người không biết, quỷ không hay, đến lúc đó người khác chỉ biết anh đánh cha mẹ.
Cho dù không cho anh lấy thứ gì, đuổi anh đi thì bọn họ vẫn cứ có lý.
Vương Thanh Hòa cảm thấy ánh mắt này của Vương Thủ Thành làm anh cảm thấy buồn nôn, chắc là bọn họ lại đang tính kế cái gì nữa rồi.
Cho nên anh ôm hai đứa nhỏ đứng cách xa bọn họ một chút.
“Anh về rồi à? Em cũng sắp tính xong rồi.” Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua người nhà họ Vương, lại nhìn hai đứa nhỏ sắp ngủ gục trong lòng n.g.ự.c của anh, trong lòng cũng sốt ruột nhanh chóng muốn dọn ra ở riêng.
Cứ dẫn hai đứa nhỏ theo sát bên cạnh như thế mãi, lâu rồi bọn nhỏ cũng sẽ cảm thấy mệt.
Người nhà họ Vương đang khiêng lương thực lên xe, Bạch Tú Tú không yên tâm về bọn họ cho lắm: “Anh đưa con cho em rồi đi về canh chừng trước đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");