(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Chu Kiều Kiều buồn bực, đổ hết mọi chuyện lên đầu Bạch Tú Tú. Cô ta nhìn chằm chằm vào anh cả Vương Thanh Hòa đang dọn đồ vào, trong lòng càng ghen ghét.
Trong thôn, cô ta vẫn luôn cảm thấy mình là người độc nhất! Nhà mẹ đẻ thương cô ta, cô ta cũng xinh đẹp. Về sau tuyệt đối là người hạnh phúc nhất.
Kết quả... Có một người như Bạch Tú Tú, rõ ràng là sao chổi không cha, gả cho một người đàn ông ngoại trừ dáng dấp tốt ra, thì không có gì.
Vốn dĩ cô ta nghĩ như vậy, nhưng sau khi gả qua đây mới phát hiện, Bạch Tú Tú, cô có một người chị tốt đã gả đi, còn có một người mẹ thương cô. Nghe mẹ chồng nói, đồ cưới trong tay Bạch Tú Tú không chừng có đến hai trăm đồng!
Là hai trăm đó!
Hơn nữa... Anh cả cũng rất đẹp trai!
Tuy rằng chồng cô ta cũng đẹp trai nhưng so với anh cả còn kém xa.
Bạch Tú Tú còn có một cặp sinh đôi trai gái, dựa vào cái gì?
Chu Kiều Kiều chỉ cảm thấy mình bị người ta đoạt lấy hạnh phúc nên có, phụ nữ trong thôn này, không nên có người nào ưu việt hơn cô ta!
Lại nhìn căn phòng này, Chu Kiều Kiều liền cảm thấy không còn tốt như trước nữa.
Căn phòng này, nhất định phải xây tốt hơn chị cả!
Giờ cơm chiều, Vương Thanh Hòa theo thường lệ bưng cơm, chuẩn bị trở về phòng.
Triệu Quế Phân nhìn mà càng thêm luống cuống: "Vợ con rốt cuộc còn phải nằm bao nhiêu ngày nữa? Cũng không thể nằm mãi đến khi vụ thu hoạch vụ mùa thu kết thúc chứ? Còn nữa, cô ta dưỡng bệnh thì dưỡng bệnh, cơm này cũng nhất định phải ăn ở trong phòng? Đây là quy củ gì?"
Vương Thanh Hòa cụp mi mắt xuống: "Mẹ, mẹ gắp cho chúng con một gắp rau đi."
Triệu Quế Phân:...
"Ăn ăn ăn, cho cô ta ăn bể bụng c.h.ế.t luôn đi! Cái gì cũng không làm, còn phải ăn cơm giống như người làm việc, cô ta ăn vào không nghẹn sao?" Triệu Quế Phân ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn thêm đồ ăn.
Hết cách rồi, sau khi thu hoạch vụ thu thì mùa đông sắp đến, vào mùa đông thì thịt của cả nhà đều trông cậy vào con trai cả kiếm về.
Bưng đồ ăn về phòng, Vương Thanh Hòa thuần thục đặt xuống bàn.
Bạch Tú Tú nhìn đồ ăn còn tệ hơn ban ngày, trong lòng đắng chát! Cô muốn ăn đồ ngon!
Phải như thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay ăn một chút đồ ngon đây?
Nếu có thể làm một phòng bếp nhỏ trong phòng thì tốt rồi, đáng tiếc... Đây trên cơ bản là nói chuyện hoang đường.
Còn về ra riêng?
Triệu Quế Phân hận không thể không c.h.ế.t cho bọn họ xem.
Hơn nữa, tiền của cô và Vương Thanh Hòa, cô còn chưa lấy về đâu. Chia nhà như vậy cô cũng không vui!
Nghĩ vậy, Bạch Tú Tú không nhịn được mà sờ sờ vòng tay, nếu như bên trong không gian có thể cho cô ăn thì tốt rồi!
Cô đang nghĩ ngợi, Vương Thanh Hòa đã bưng cơm đến trước mắt cô.
Bạch Tú Tú nhìn gương mặt đẹp trai kia, khiến cho cô cũng không biết hình dung gương mặt đẹp đến cỡ nào, lại nhìn hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ăn cơm. Nghĩ tới, lúc ấy cô nhìn thấy người đàn ông này, liền cảm thấy người đàn ông này giống như quý công tử trong tiểu thuyết mà chị cả hay đọc!
Sau đó tiểu thuyết mà chị cả cô đọc đều bị chính cô đốt đi.
Nhưng cô thật sự không thể quên được loại miêu tả kia, lúc nhìn thấy Vương Thanh Hòa, cô đã cảm thấy những quý công tử lạnh lùng xinh đẹp kia, có cảm giác thực tế!
Nhưng mà cô cảm giác anh càng giống như là mặt trăng đêm mười lăm, đẹp mắt đến phát sáng! Khiến cô an tâm.
Cho nên, cô mới đặt cho hai đứa bé cái tên như vậy.
"Tú Tú, ngày mai đại đội trưởng phải đến huyện, gọi mấy người trong thôn đi theo, trong đó có anh. Anh mua màn thầu về cho em nhé?" Vương Thanh Hòa nhìn dáng vẻ không muốn ăn cơm của vợ mình, đau lòng mở miệng.
Bạch Tú Tú lập tức vui vẻ hơn, chỉ cảm thấy chồng mình đẹp trai hơn. Cái gì mà trăng hay không trăng, không phải là cơm ăn. Nhưng mà bánh bao, ngày mai cô có thể ăn được!
Cô vui vẻ cũng không kiêng dè, hôn anh một cái: "Mang mười cái!"
Mặt Vương Thanh Hòa bị hôn lập tức đỏ bừng.
Cô... Cô làm sao...
Đứa nhỏ vẫn còn ở đây!
Bạch Tú Tú hôn xong, đó là một chút áp lực cũng không có! Trong thời gian cô làm hồn ma, đi theo sau lưng Vương Thanh Hòa, thấy rất nhiều việc đời!
Lại qua vài chục năm, cặp tình nhân nắm tay nhau ôm nhau ở bên đường không biết bao nhiêu.
"Mẹ, sao mẹ không hôn Nguyệt Nguyệt?" Cô nhóc đang ăn cơm nắm tay Bạch Tú Tú, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn chằm chằm cô.
Bạch Tú Tú nghe xong, dở khóc dở cười, hôn hai đứa nhỏ một cái: "Như vậy được rồi chứ? Mau ăn cơm đi, chờ ngày mai cho cha các con mang bánh bao về."
Bình thường hai đứa trẻ cũng lén lút theo Bạch Tú Tú mở một cái bếp nhỏ, nhưng nghe thấy màn thầu vẫn rất vui vẻ.
Dù sao thì màn thầu thời đại này cũng không phải là thứ có thể ăn mỗi ngày.
Có người, một năm cũng không ăn được hai lần!
Cả nhà ăn cơm tối xong, Vương Thanh Hòa đi đưa bát đũa đến phòng bếp.
Triệu Quế Phân vốn đang nói chuyện với vợ thằng năm, nhìn thấy con trai lớn trở về, sắc mặt lập tức liền kém đi: "Hôm nay đến phiên nhà anh rửa chén, gọi vợ anh ra."
"Để con rửa." Vương Thanh Hòa thuần thục đi rửa chén.
"Đồ không có tiền đồ! Kiều Kiều, mẹ dẫn con ra ngoài đi dạo. Con mới gả tới đây, chắc còn có không ít người không biết nhỉ?" Triệu Quế Phân quay đầu nhìn Chu Kiều Kiều, nở nụ cười từ ái.
Chu Kiều Kiều nhu thuận gật đầu, nhìn thấy Vương Thanh Hòa đang rửa chén, trong lòng càng không thoải mái.
Bạch Tú Tú dựa vào cái gì mà sống tốt như vậy? Ngay cả bát cũng không rửa?
Hai người ra ngoài, Chu Kiều Kiều cúi đầu, giả vờ vô tình mở miệng: "Mẹ, chị dâu cả như vậy, truyền ra ngoài mất mặt lắm."
"Cô ta còn có mặt mũi để mất ư? Kiều Kiều, con mới gả tới đây cái gì cũng không hiểu, chị dâu cả con đó chính là một kẻ hết ăn lại nằm. Nhà chúng ta cưới cô ta vào cửa, là xui xẻo tám đời. Cũng đừng đi chọc cô ta, nếu ai nói gì cô ta, cô ta sẽ chạy lên hội chủ nhiệm phụ nữ gây ầm ĩ.
Thể diện của cả nhà này đều bị cô ta làm mất hết!"
Triệu Quế Phân nhắc tới con dâu cả, chính là một bụng lửa giận!
Ánh mắt Chu Kiều Kiều thay đổi: "Mẹ cũng đừng nóng giận, không bằng như vậy đi? Sau khi thu hoạch vụ thu xong, con dẫn chị dâu cả lên núi, vụ thu hoạch vụ thu kết thúc, nấm và rau dại đợt cuối cùng trên núi vẫn còn, tốt xấu gì cũng có thể mang về một ít.
Tăng thêm chút đồ ăn mùa đông cho gia đình.
Cũng có thể để cho chị dâu cả làm việc cho gia đình."
Triệu Quế Phân nghe đến đây, cũng cảm thấy khả thi: "Vẫn là ánh mắt của thằng út tốt, cưới con về, đến lúc đó cứ làm như vậy đi!"
Chu Kiều Kiều hài lòng.
Sở dĩ cô ta được người nhà mẹ đẻ chiều chuộng, cũng là bởi vì vận may của cô ta tốt. Cô ta dẫn chị dâu cả lên núi, chị dâu cả ở trong núi chịu chút khổ sở, còn cái gì không lấy về được chứ.
Đến lúc đó có một sự so sánh như vậy, địa vị của cô ta ở nhà họ Vương ắt sẽ càng ngày càng cao.
Còn bản thân chị dâu cả...
Loại người hết ăn lại nằm kia, ngoại trừ hút m.á.u của người nhà họ Vương ra, còn có thể làm gì?
Chịu thiệt thòi xui xẻo, đó đều là đáng đời!
"Ắt xì..."
Trong phòng, Bạch Tú Tú đột nhiên hắt hơi hai cái.
Cô vội vàng sờ trán, không có nóng sốt.
Thôi, vẫn nên uống chút nước ấm đi, đừng có bị cảm thật đấy!
Bạch Tú Tú rót cho mình một chén nước ấm.
Lúc Vương Thanh Hòa rửa bát trở về, trời đã tối đen.
"Anh đi đun nước cho em." Vương Thanh Hòa nhìn vợ còn đang uống nước, nhỏ giọng nói.
"Nhanh đi, nhanh đi!" Bạch Tú Tú nói, cũng đưa phích nước nóng cho anh.
Mùa thu không tiện tắm rửa, đường đến huyện cũng không tính gần. Cho nên cô đã quen mỗi ngày lấy nước nóng lau người một chút, một tháng lại đi nhà tắm một chuyến. Thói quen mấy năm nay, căn bản không thay đổi được!
Lúc ở nhà, mẹ và chị cả chiều cô, gả cho Vương Thanh Hòa, Vương Thanh Hòa nấu nước cho cô.
Ngay từ đầu mẹ chồng Triệu Quế Phân hùng hùng hổ hổ, nhưng mà mặc kệ bà ta mắng chửi người thế nào, Vương Thanh Hòa thủy chung không cắt đứt yêu cầu này của cô.
Công việc trong nhà lại là việc chồng cô làm nhiều nhất.
Cho nên, mẹ chồng cũng không làm gì được cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");