Trọng Sinh Trở Về Ngày Muội Muội Bị Hãm Hại

Chương 11




Ta trả lại cuốn thoại bản cho nha hoàn, sai nha hoàn trả lại chỗ cũ cho muội muội. Sau đó gọi Hướng Trúc đến, bảo  Hướng Trúc đi tìm gã sai vặt đã mua thoại bản cho Giang Uyển, nhờ hắn mua giùm ta mấy cuốn.

Hướng Trúc biết tác hại của thoại bản kia nên khuyên ta: “Tam tiểu thư vì thoại bản mà bỏ quên quy củ thể thống, xíu chút nữa gây ra chuyện lớn, Nhị tiểu thư đừng xem nữa.”

Ta gật đầu, vốn dĩ ta cũng không muốn xem thoại bản kia, chủ yếu là muốn mua về để trình cho phụ thân và mẫu thân xem để làm chứng cứ.

Nhân chứng, vật chứng có đủ, chỉ chờ Giang Uyển ra tay.

Ta nhiều lần bóng gió khuyên bảo, thậm chí răn đe. Nhưng Giang Uyển lại không hiểu, ngược lại còn nói ta cổ hủ, nhàm chán, phong kiến.

“Nhị tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ lại chờ phụ thân và mẫu thân chọn hôn sự cho tỷ, rồi mù mù mờ mờ mà gả đi sao? Chẳng lẽ tỷ không muốn tìm một người mình thích, vì người ấy mà sinh con đẻ cái, sống bên nhau trọn đời sao?”

Nếu có thể tìm được mối hôn sự tốt, cả hai đều nguyện ý thì tốt.

Nhưng nếu ta không tìm được, ta thà tìm một người mà ta biết rõ gốc gác, môn đăng hộ đối mà gả qua, rồi làm chính thê còn hơn tự định chung thân với người khác như muội ấy.

Thê không thành thê, thiếp không thành thiếp.

“Muội và Nhị tỷ đạo bất đồng, bất tương duy kiến! (không nên gặp mặt), Nhị tỷ không cần nhiều lời nữa!”

Giang Uyển xụ mặt, có ý muốn tuyệt giao với ta.

Ta cũng muốn khuyên muội ấy một lần cuối: “Giang Uyển, muội là người của Giang gia, nữ nhi giang gia vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Tỷ hy vọng trước khi muội làm bất cứ việc gì cũng nên suy nghĩ kỹ có làm ảnh hưởng đến nề nếp gia phong của Giang gia hay không? đừng vì sự ích kỷ của bản thân mà liên lụy thanh danh của tỷ muội, của gia đình!”

Giang Uyển không thèm trả lời ta, hai ngày sau ta liền nghe Xuân Hoa và Thu Thạch báo lại, Giang Uyển lại lén lút hẹn hò với Vệ Cư An.

Ta tức nghẹn, dứt khoát ủng hộ đôi trẻ, nói trắng ra là nhờ nha hoàn hiến kế cho Giang Uyển, nếu Vệ gia vẫn không đồng ý mối hôn sự của Giang Uyển và Vệ Cư An, thì xúi giục nàng ta cùng Vệ Cư An từ bỏ vinh hoa phú quý của Hầu phủ, cùng nàng ta bỏ trốn.

Giang Uyển bị một chữ tình làm mờ mắt, sau khi nghe Xuân Hoa và Thu Thạch hiến kế liền viết thư cho Vệ Cư An, ghi rõ địa điểm và địa điểm bỏ trốn.

Ta bắt được lá thư kia, ta sao chép một bản đưa đến phủ Ninh Viễn Hầu, giữ lại bản gốc đưa cho nhan hòan bên người mẫu thân: “Đi nói với mẫu thân, Tam muội muội đã khôn lớn, phủ chúng ta không thể giữ được nàng nữa rồi!”

Bọn nha hoàn nghe theo mà đi, mẫu thân nhìn thấy thư và thoại bản,, lại nghe hai nha hoàn bên cạnh nói, hoang mang đến xém ngất đi, bà vội vàng tìm ta: “Uyển nhi làm ra chuyện hồ đồ như vậy, sao con không nói sớm, sao lại giấu đến lúc này, chẳng phải bảo con coi chừng muội muội của mình sao?”

“Quản không được, mẫu thân quản được con người muội muội nhưng có thể quản được tâm muội ấy không?”

Mẫu thân tức giận, lầm đầu tiên nói lời gay gắt với muội muội như vậy, ta vội vàng trấn an: “Mẫu thân đừng nóng vội, đợi một chút có thể Vệ thế tử không đồng ý bỏ trốn thì sao, mà nếu có đồng ý cũng sẽ không cùng muội muội bỏ trốn!”

Theo như hiểu biết của ta về Vệ Cư An, hắn là người có dã tâm, dù đối với Giang Uyển rễ tình đ.â.m sâu, nhưng hắn vẫn luyến tiếc vinh hoa phú quý.

Như ta dự đoán, Vệ Cư An tới một mình không đem theo hành lý.

Không biết hắn nói gì với Giang Uyển, chỉ thấy bóng dáng của Giang Uyển dưới ánh răng đột nhiên rung lên, giọng nói lớn tiếng: “: “Ta vì chàng vứt bỏ phụ mẫu, xá gia ly hương, chàng lại nói không đi, Vệ lang, chàng thật tàn nhẫn!”

“Ta nói ngươi mới là tàn nhẫn, vì một người nam nhân, cha mẹ thủ túc, lễ nghĩa liêm sỉ cũng không để ý!” 

“Vậy chẳng lẽ để nó làm bậy, nó không biết xấu hổ nhưng phủ Tề Quốc công chúng ta biết xấu hổ chứ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.