Giản Thời Ngọ không ngờ rằng những tình huống thế này lại xuất hiện ngoài đời thật chứ không chỉ trong phim truyền hình.
Cậu cười nhẹ: "Danh phận gì chứ?"
"Em nói đi."
Thẩm Thành không phải loại dễ bị lừa, hắn áp sát hơn, tạo ra một áp lực không nhỏ: "Hôn cũng hôn rồi, còn định trốn tránh trách nhiệm sao?"
"......"
Không phải hắn đã đồng ý sao?!
Sao giờ lại trông như muốn đòi công lý thế này?!
Gương mặt tuấn tú của hắn áp sát hơn nữa, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở như bị hòa lẫn vào nhau. Giản Thời Ngọ cảm thấy mình như bị giam trong lòng ngực của hắn, khoảng cách gần đến mức có thể nghe được cả nhịp tim đập của nhau.
Giản Thời Ngọ khẽ mở đôi môi mỏng: "Vậy... anh muốn danh phận gì?"
Thẩm Thành đáp gọn: "Người yêu."
Giản Thời Ngọ tròn mắt ngạc nhiên, rõ ràng không tin vào tai mình.
Thẩm Thành nhướng mày: "Sao thế? Em còn định tiếp tục dùng danh nghĩa bạn bè để bên nhau sao?"
Ánh mắt của hắn sắc bén, như đang nhìn một kẻ tồi tệ không hơn không kém.
Giản Thời Ngọ bối rối, cảm thấy như mình đang bị buộc tội, chột dạ đến mức gần như không chịu nổi, khí thế của cậu ngay lập tức hạ xuống.
Thẩm Thành khẽ nhíu mày: "Thật sự định như vậy sao."
?
Giản Thời Ngọ vội vàng: "Tất nhiên là không!"
"Vậy thì..." Giản Thời Ngọ nhanh chóng đổ mồ hôi, gấp gáp nói: "Không phải là em chưa kịp định thần lại sao, rốt cuộc chuyện chỉ mới xảy ra từ tối đến giờ, phải xác định quan hệ nhanh như vậy, anh phải cho em chút thời gian để suy nghĩ lại một chút."
Dù cậu đang cố gắng giải thích, nhưng sắc mặt của Thẩm Thành vẫn không tốt, gương mặt lạnh lùng của hắn nhìn cậu, rõ ràng không dễ dàng bỏ qua.
Giản Thời Ngọ bất lực: "Em đâu có nói là không cho anh một danh phận."
Trong xe im lặng trong một khoảnh khắc.
___
Nửa ngày sau
Trước ánh mắt tròn xoe của Giản Thời Ngọ, Thẩm Thành gật đầu: "Anh cũng không phải người không biết lý lẽ, em có thể suy nghĩ thêm."
Giản Thời Ngọ cười nhẹ nhàng.
Thẩm Thành dứt khoát: "Trưa nay đến gặp anh ở công ty, nếu anh không thấy em..."
Người đàn ông dừng lại một chút, nâng mí mắt nhìn cậu, tuy cười nhưng lại không hề ấm áp: "Thì mọi hứa hẹn trước đây sẽ bị hủy, mọi thứ sẽ theo quy tắc của anh."
!!
Giản Thời Ngọ vội vàng nói: "Trưa nay em ở bên thành tây, không đến kịp đâu."
Thẩm Thành chần chừ một chút, khi Giản Thời Ngọ nghĩ rằng hắn đã nhượng bộ, người đàn ông mở lời: "Vậy tối nay gặp."
"......"
Hắn đúng là người biết lý lẽ thật.
Giản Thời Ngọ chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhân lúc không có nhiều người xung quanh, rời khỏi xe.
Phía trước, thư kí Vương đang lái xe, từ đầu đã bí mật quan sát toàn bộ sự việc, không nhịn được, từ gương chiếu hậu liếc nhìn Thẩm tổng vừa bị từ chối lời cầu một danh phận.
Kết quả, vừa nhìn thì đã bị ánh mắt của Thẩm Thành quét qua.
Trước mặt Giản Thời Ngọ, Thẩm Thành có thể là một người dịu dàng như chú chó lớn, nhưng đối với người khác, hắn lại là một con sói hung ác và nguy hiểm.
Ánh mắt u ám của hắn quét qua khiến thư ký Vương suýt nữa đã nghĩ đến chỗ mình muốn chôn.
Thẩm Thành hỏi: "Xem đủ chưa?"
Thư ký Vương vội vàng ho khan: "Báo cáo, tôi không thấy gì cả"
Nhưng Thẩm Thành vẫn nhìn cô một cách sâu xa, rõ ràng không nỡ trút giận lên người yêu nhỏ của mình, nhưng làm thư ký của tổng tài, hôm nay có thể sống sót hay không còn tuỳ thuộc vào cách ứng biến tình huống của thư ký Vương.
Thư ký Vương lại mở miệng: "Thưa sếp, tôi cảm thấy trong lòng Giản tiên sinh ngài rất quan trọng."
Quả nhiên
Ánh mắt Thẩm Thành hơi dịu lại: "Thật sao?"
Thư ký Vương gật đầu lia lịa.
"Trong lòng có tôi." Thẩm Thành thong thả nói: "Mà vẫn còn phải suy nghĩ sao?"
Bấm sao giải cứu thư kí Vương
Miệng thì nói lý lẽ, nhưng trong lòng vẫn rất để ý!
Nói thật, Boss đúng là như một chàng trai trẻ lần đầu yêu đương, dù sự nghiệp thành công đến đâu, trong chuyện tình cảm cũng có thể trở nên luống cuống như đứa con nít 3 tuổi.
Thư ký Vương vừa lái xe vừa nói: "Thực ra không có gì lạ, giống như nhiều cặp đôi yêu đương khác, thông thường trong tình cảm mọi người thường sẽ cẩn trọng, đi theo trình tự từng bước, dù có muốn thổ lộ cũng không thể quá vội vàng."
Thẩm Thành hỏi: "Trình tự từng bước?"
"Chính là các chàng trai thường sẽ có quá trình theo đuổi đối phương." Thư ký Vương nói tiếp: "Ngài đã từng theo đuổi Giản tiên sinh chưa?"
Bên trong xe rơi vào im lặng.
Thư ký Vương vừa thấy Boss im lặng, liền cảm thấy thương cảm cho Giản Thời Ngọ, cũng như cảm thấy thương cho tình yêu của thẳng nam, Amen.
Quả nhiên
Thẩm Thành khẽ nhíu mày: "Trình tự theo đuổi bình thường cần làm những gì?"
Thư ký Vương cảm thấy Boss đang làm khó chính mình, nên cô nghĩ nghĩ rồi nói cách đơn giản nhất: "Thường xuyên nhắn tin, gọi điện, hỏi han ân cần, chắc chắn có thể chứ?"
"......"
Thẩm tổng, người đã không liên lạc với cậu ấy suốt bốn năm, lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Ở phía bên kia
Giản Thời Ngọ cùng đoàn làm chương trình lên xe đi về phía thành tây. Xe của cậu đã hy sinh từ hôm qua, nên đoàn chương trình không an tâm để cậu tự mình di chuyển.
Các cư dân mạng cũng rất lo lắng:
"Tội nghiệp Thời Ngọ quá, nghe nói hôm qua gặp tai nạn xe."
"Cậu ấy thật sự rất vất vả."
"Vất vả gì chứ, những người khác đều làm việc trong công ty, chỉ có hắn là được ra ngoài hưởng thụ."
"Hôm qua không có thợ quay phim đi cùng, chắc cả buổi trưa hắn chẳng làm gì, lười biếng rồi."
"Bị thương không phải là lý do để lười biếng, nếu không thì rời khỏi chương trình đi."
Không ít ý kiến trái chiều dần xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp, khi chương trình càng nổi tiếng, số lượng người xem cũng trở nên đông đảo hơn, hôm nay là buổi ghi hình chính thức cho chương trình, nhiều diễn viên và khán giả đã đến tham dự.
Vừa đến hiện trường, Giản Thời Ngọ đã được nhân viên phụ trách khu vực chào đón: "Giản tiên sinh, nghe nói hôm qua cậu có gặp chút vấn đề, cậu có ổn không?"
"Ổn cả, mọi người đừng lo lắng."
Nhân viên công tác nhẹ nhõm thở phào: "Hôm qua vội vàng quá, chúng tôi không kịp đưa cậu về, thật xin lỗi, là do chúng tôi thiếu sót trong công việc."
Giản Thời Ngọ an ủi hắn: "Đừng nói vậy, tất cả chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Hôm nay có rất nhiều người tới hiện trường, vì vậy nhiệm vụ của Giản Thời Ngọ cũng nhiều hơn. Vừa đến, cậu đã được nhân viên lên kế hoạch tại hiện trường tìm đến.
Người này nhìn thấy cậu giống như gặp được cứu tinh, vội vàng nói: "Cậu đến đúng lúc quá."
Giản Thời Ngọ lịch sự hỏi: "Có việc gì tôi có thể giúp không?"
"Kỳ thực cũng không có gì nghiêm trọng." Kế hoạch viên liếc nhìn camera man, rồi kéo Giản Thời Ngọ sang một bên, nói nhỏ: "Chỉ là có chút việc nhỏ cần cậu giúp đỡ. Lần này, chúng ta mời Phương Đình Ngọc, cậu biết cô ấy chứ? Nơi đó thiếu người hỗ trợ, người khác không dám lại gần, tôi thấy chỉ có cậu..."
Phương Đình Ngọc?
Giản Thời Ngọ suy nghĩ, đây chẳng phải là nữ diễn viên nổi tiếng nhờ một bộ phim năm nay sao?
Cậu hỏi: "Tại sao không ai dám đến đó?"
Kế hoạch viên thở dài, vỗ vai Giản Thời Ngọ: "Cậu đến rồi sẽ biết."
Giản Thời Ngọ nhận ra đây không phải là nhiệm vụ dễ dàng.
Nhưng hiện tại cậu là thực tập sinh của Quý thị, lãnh đạo giao việc thì cậu không có quyền từ chối, huống chi cậu cũng có chút tò mò về nữ diễn viên này, nên cậu đành bước tới.
Vì hậu trường có những khu vực không được phép quay phim, phòng nghỉ của Phương Đình Ngọc cũng không cho quay chụp. May mắn là buổi biểu diễn chính sắp bắt đầu, camera man đã đi trước quay sân khấu giúp thỏa mãn sự tò mò của khán giả về buổi ghi hình.
Giản Thời Ngọ đi vào tận bên trong, lướt qua sofa, cậu thấy có người đang tranh cãi với Phương Đình Ngọc.
Phương Đình Ngọc đang mặc bộ trang phục cosplay nhân vật trong game, một chiếc váy rất đẹp, nhưng cô lại không hài lòng với bộ tóc giả, lúc này đang phàn nàn: "Tôi đã chuẩn bị xong tạo hình với tóc màu xanh lam, cái này là màu xanh lơ, cái này là rất khác rồi đấy, bộ khán giả không để ý sao, tôi không đeo cái tóc giả này."
Khi Giản Thời Ngọ vừa đến, bộ tóc giả đã bị ném đến chân cậu.
Cấp trên giao cho cậu nhiệm vụ phải bảo đảm cho hoạt động mở màn, Phương Đình Ngọc có thể đúng lúc lên sân khấu biểu diễn.
Giản Thời Ngọ nhặt tóc giả lên, nhẹ nhàng nói: "Loại tóc giả này được chế tác rất tinh xảo, nếu quăng như vậy, có thể sẽ bị hỏng. Đến khi lên sân khấu, hiệu quả sẽ không được như mong muốn."
Lời nói của cậu thu hút sự chú ý của cả đoàn người xung quanh Phương Đình Ngọc.
Trong giới giải trí, vị thế và thực lực thường là yếu tố quyết định. Phương Đình Ngọc nhìn Giản Thời Ngọ một lượt, nhưng không nhận ra cậu là ai. Sau một chút ngạc nhiên, cô mới lên tiếng: "Cậu là ai?"
Phương Đình Ngọc là người phụ nữ có nhan sắc rực rỡ, kiểu đẹp kiêu sa, cô ngồi trên ghế trang điểm, nhìn mọi người với vẻ cao ngạo, giống như một công chúa được cưng chiều.
Giản Thời Ngọ đáp: "Cô không cần biết tôi là ai, cứ coi tôi là một nhân viên trong ekip, đến đây để hỗ trợ. Buổi biểu diễn đã sắp bắt đầu, nếu cô đã thay xong trang phục, thì có thể bắt đầu làm tóc. Tôi sẽ gọi chuyên viên trang điểm lại đây giúp cô?"
Phương Đình Ngọc hỏi lại: "Chuyên viên trang điểm?"
Lúc này, Giản Thời Ngọ mới nhận ra trong góc phòng có một người đang đứng im lặng, có lẽ là chuyên viên trang điểm mà Phương Đình Ngọc mang theo.
Người này không gây chú ý, luôn đứng im ở đó, chỉ khi bị nhìn thẳng mới ngẩng đầu lên. Điều đáng chú ý là một bên mặt của cô ấy hơi sưng và đỏ.
Giản Thời Ngọ tiến lại gần, đưa tóc giả cho cô ấy.
Chuyên viên trang điểm rụt rè nhận lấy, rồi đi đến bên Phương Đình Ngọc, nhưng ngay lập tức bị cô trừng mắt: "Cô bị điếc à! Tôi đã nói là không mang cái tóc giả này, tôi không thích màu này!"
Chuyên viên trang điểm run rẩy khi bị quát.
Giản Thời Ngọ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, nhưng may mắn là có Cố Đoan hỗ trợ trước đó, cậu cũng không dễ nổi giận. Cậu nhẹ nhàng an ủi: "Chỉ là biểu diễn một lúc thôi, cô có vẻ đẹp tự nhiên, thật ra màu tóc nào cũng hợp với cô. Hôm nay có rất nhiều người đến, rất nhiều fan của cô cũng có mặt. Cô chắc hẳn không muốn làm họ thất vọng đâu."
Lúc này, Phương Đình Ngọc mới nhìn rõ khuôn mặt của Giản Thời Ngọ, càng ngạc nhiên hơn khi nhận ra cậu có vẻ ngoài rất ưa nhìn.
Dù không trang điểm, làn da cậu vẫn trắng sáng, khí chất lại rất thanh lịch, trông như một cậu ấm nhà giàu hoặc một người tình nhỏ của đại gia nào đó được cho phép đi làm thêm.
Nhưng chính vì vậy, cô càng cảm thấy khó chịu.
Phương Đình Ngọc tỏ ra không vui, giọng nói cũng trở nên gay gắt hơn: "Chính vì tôi không muốn làm fan thất vọng nên mới không muốn mang cái tóc giả xấu xí này. Cậu không có fan, làm sao hiểu được cảm giác của tôi."
"......"
Lời nói của cô có phần quá đáng.
Giản Thời Ngọ đột nhiên dừng lại, cậu mím môi, nụ cười trên mặt dần biến mất. Dù bình thường cậu luôn vô tư, nhưng khi nghe những lời này, cậu vẫn cảm thấy bị tổn thương.
Đúng lúc này, có người gõ cửa từ bên ngoài.
Giản Thời Ngọ xoay người mở cửa, thấy người phụ trách đứng đó nói: "Thời Ngọ, thế nào rồi? Còn hơn hai mươi phút nữa là phải lên sân khấu đấy."
Giản Thời Ngọ thở phào, nhẹ nhàng lắc đầu.
Người phụ trách bước vào, đến trước mặt Phương Đình Ngọc, cúi đầu nói gì đó, loáng thoáng nhắc đến Quý thị và hợp đồng.
Quả nhiên, Phương Đình Ngọc có vẻ hơi sợ, cô tỏ ra nhượng bộ nhưng lại đưa ra điều kiện mới: "Tôi sẽ mang tóc giả, nhưng tôi muốn chỉnh sửa lại theo kiểu tôi thích."
Người phụ trách không đồng ý: "Điều này không được, nhân vật vốn đã có hình tượng đặc trưng, mong cô hợp tác một chút."
"Kia không được."
Phương Đình Ngọc vẫn kiên quyết giữ vững lập trường của mình. Cô biết họ không dám đắc tội với cô, hơn nữa, thời gian lên sân khấu đã gần kề, họ cũng không thể tìm người thay thế kịp, nên cô càng tỏ ra bướng bỉnh: "Nếu anh không đồng ý, thì tôi sẽ lên sân khấu với tạo hình của mình."
Người phụ trách không đồng ý: "Tạo hình của cô không thể lên sân khấu được."
"Phải không?" Phương Đình Ngọc không nhượng bộ: "Vậy thì các anh đổi người khác đi, đổi một người có thể thay tôi lên sân khấu?"
Câu nói này tràn ngập sự thách thức.
Người phụ trách rất tức giận, hiểu rằng Phương Đình Ngọc đang cố tình gây khó dễ. Lúc này, làm sao có thể tìm được một ngôi sao khác để cứu tình thế?
Thấy người phụ trách khó xử, Giản Thời Ngọ quyết định đặt lợi ích chung lên trên, tiến lên khuyên nhủ: "Chị Phương, thật ra tóc giả này rất đẹp. Hay là thế này, để chuyên viên trang điểm tạo hình cho cô trước, cô nhìn thử xem ổn không, nếu cô vẫn thấy không thích bộ tóc giả này..."
Cậu chưa kịp nói hết, đã bị Phương Đình Ngọc ngắt lời: "Tôi đã nói là không thích thì không muốn. Nếu cậu thích, cậu mang đi, cậu lên sân khấu mà diễn!"
"......"
Căn phòng rơi vào im lặng.
Sau một lúc lâu.
Giản Thời Ngọ ngẩng đầu, đôi mắt to tròn không chớp lấy một lần nhìn thẳng vào Phương Đình Ngọc, trong đó chứa đầy sự kiên định và nghiêm túc.
Giờ khắc này, nữ diễn viên bỗng cảm thấy một điềm báo không lành. Sau đó, cô nhìn thấy nụ cười đầy mê hoặc trên môi chàng thanh niên, cậu chậm rãi nói: "Được thôi."