Lục Nhân Nghĩa thoáng sững sờ khi bị gọi tên bất ngờ.
Vừa định lên tiếng hỏi rằng hôm nay đứa nhỏ này có phải uống nhầm thuốc không, thì chợt nhận ra nhóm quay phim đang bận rộn phía sau, lúc này hắn mới chậm rãi hiểu ra.
Trước đó có ai đó nói muốn quay chương trình, nhưng hắn không để tâm lắm. Giờ nghĩ lại thì đúng là đang quay thật.
Cũng phải thôi, người trẻ bây giờ thường thẹn thùng, không muốn những chuyện riêng tư bị phơi bày lên mạng, cũng dễ hiểu thôi. Nghĩ vậy, Lục Nhân Nghĩa tươi cười nói: "Được rồi, xem như tôi chưa nói gì."
Giản Thời Ngọ vẫn còn bực mình, còn Kim Triệt bên cạnh thì có chút ngơ ngác.
Người xem trực tiếp không nghe rõ:
"Hắn vừa nói gì vậy?"
"Tức thật, nói nhanh quá, mình cũng không nghe rõ."
"Hình như nói gì đó về đến vì ai đó."
Kim Triệt đứng gần thực ra nghe rõ ràng, nhưng hắn không biết Lục Nhân Nghĩa nhắc đến ai. Dù vậy, trong lòng hắn cũng có chút hiểu ra.
Hắn nghĩ bụng, chắc chắn Giản Thời Ngọ có quen biết ai đó trong Quý Thị, nếu không có người âm thầm giúp đỡ, làm sao mọi việc có thể thuận lợi như vậy?
Giản Thời Ngọ nhìn thấy con mèo trong lòng Lục Nhân Nghĩa: "Chú mang theo mèo à?"
Trong lòng Lục Nhân Nghĩa là một con mèo lông xù màu nâu xám, đang lười biếng nằm ngủ, mắt nheo lại.
Lục Nhân Nghĩa gật đầu: "A Hoa."
Giản Thời Ngọ nhìn con mèo, ngẩn người một lúc rồi chợt nhớ ra. Đây là con mèo mà vợ của chú Tứ nuôi, đã nhiều tuổi rồi. Cậu nhớ hồi học cấp hai đã gặp qua con mèo này, khi đó nó còn rất nghịch ngợm, nhảy nhót khắp sân làm loạn.
Chú Tứ không ít lần mắng nó: "Mẹ kiếp, sớm muộn gì cũng làm thịt mày."
Hồi đó, chú Tứ kinh doanh nhỏ, điều kiện gia đình không tốt, Dì Tứ lại là phụ nữ nông thôn chính hiệu, lo toan mọi việc trong nhà gọn gàng ngăn nắp.
Giản Thời Ngọ nhớ nhất là cái sân nhỏ phơi lạp xưởng và cá khô, thơm phức.
Sau này...
Nghe ba nói, chú Tứ làm ăn phát đạt, nhưng dì Tứ lại mắc bệnh mà qua đời.
Giản Tự Thành thường nói: "Cô ấy theo ông ta, chẳng hưởng được ngày nào sung sướng."
Giản Thời Ngọ thoát khỏi dòng ký ức, nhìn lại con mèo già này, vươn tay thon dài trắng nõn khẽ đặt lên đầu nó, nhẹ giọng gọi: "A Hoa?"
Con mèo đang ngủ mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách ánh lên hình ảnh người trước mặt.
Con mồn lèo ngáp lười biếng, rồi thoải mái nheo mắt lại, đôi tai rung rinh, vươn đầu ngửi ngửi tay Giản Thời Ngọ. Sau đó, trước ánh mắt mọi người, con mèo vừa lười biếng giờ bỗng nhiên kêu lên: "Meo ô ~"
Ánh mắt Giản Thời Ngọ sáng lên.
Lục Nhân Nghĩa cũng vui vẻ: "A Hoa vẫn nhớ kỹ nhỉ."
Giản Thời Ngọ vuốt ve đầu A Hoa, mỉm cười: "Ngoan thật."
Kim Triệt bị ngó lơ hoàn toàn, không ngờ Giản Thời Ngọ lại khiến con mèo thích đến vậy, lại còn chiếm hết sự chú ý của mọi người.
"Khụ"
Kim Triệt ho nhẹ một tiếng, tiến lên, đưa tay định vuốt ve con mèo: "Đây là mèo của Lục tiên sinh à?"
Nhưng chưa kịp chạm tới, con mèo vốn ngoan ngoãn trong tay Giản Thời Ngọ bỗng nhiên nhìn chằm chằm, toàn thân căng lên, nhảy khỏi tay hắn, như thể sợ thứ gì bẩn thỉu chạm vào mình, rồi chạy ra xa.
Tiếp theo...
Con mèo khoác chiếc áo len nhỏ chạy đến chân Giản Thời Ngọ, cọ cọ đầu vào chân cậu, rồi yếu ớt kêu "Meo ô" như một kẻ không biết xấu hổ.
"......"
Không khí lặng đi trong chốc lát.
Kim Triệt vẫn để tay lơ lửng giữa không trung, mặt mày đỏ bừng vì xấu hổ.
Lục Nhân Nghĩa cười ha ha: "A Hoa rất thích cậu, Thời Ngọ à, con cứ bế nó đi."
Giản Thời Ngọ cúi xuống, bế con mèo lên, gật đầu: "Hôm qua con còn chuẩn bị thức ăn cho nó, để trong túi đấy, con có nhờ Kim Triệt mang đến."
Lục Nhân Nghĩa nghe vậy, quay sang nhìn Kim Triệt, người nãy giờ vẫn bị lơ, nói: "Cảm ơn nhé."
Mặt Kim Triệt tái nhợt.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu bàn tán:
"Sao cảm giác có gì đó lạ lạ."
"Kim Triệt trông thảm quá."
"Cảm giác hắn đang bị cô lập ấy."
"Bị cô lập bởi ai? Mèo à?"
Cả đoàn người từ thang máy đi lên. Tòa nhà thương mại mới này vừa mới khai trương, còn chưa có nhiều người, họ đứng ở tầng dưới, phía trên cũng có người nhìn xuống.
Thẩm Thành ngồi trên chiếc sofa da, đối diện là một đối tác đang say sưa bàn chuyện làm ăn. Nam nhân này có vẻ hờ hững, nhưng khi thấy bóng dáng dưới tầng, hắn nhìn kỹ thêm vài lần.
Người đối diện đang nói chuyện phát hiện Thẩm Thành có vẻ lơ đãng, liền thắc mắc: "Thẩm tổng?"
Thẩm Thành thu hồi ánh mắt.
Người đàn ông có ria mép mỉm cười nói: "Ngài nghĩ tôi nên đề xuất thế nào?"
"Gì cơ?"
Thẩm Thành nghiêng người một chút, rồi mở miệng: "Lý tổng vừa nói gì?"
Dù thái độ của Thẩm Thành có phần thờ ơ, người đàn ông ria mép cũng không dám tỏ thái độ gì, thậm chí còn cười gượng: "Tôi nói, trong số các thực tập sinh lần này, Kim Triệt không tồi, đó là cháu trai tôi, đều là người nhà quen biết cả. Ngài có thể cân nhắc một chút, chắc chắn sẽ khiến Quý thị hài lòng."
Thẩm Thành không tỏ thái độ, chỉ nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo.
Người đàn ông ria mép cảm thấy lo lắng trong lòng, nhưng là người thông minh, hắn nhanh chóng tìm cách cứu vãn: "Tất nhiên, tôi chỉ đề nghị thôi. Vì sợ ngài không quen các thực tập sinh khác, nên tôi mới nhắc đến người mà ngài biết rõ..."
Thẩm Thành khẽ nhếch môi cười.
Người đàn ông kia ngồi thẳng lại, nhìn Thẩm Thành với ria mép nhướng lên
Thẩm Thành chậm rãi nói: "Ai nói là tôi không biết ai?"
___
Tầng 15
Lục Nhân Nghĩa dẫn nhóm người bước vào phòng họp.
Diêu Đào trò chuyện vài câu với Lục Nhân Nghĩa, ngạc nhiên phát hiện vị khách hàng trước đây vốn rất khó tính, hôm nay lại có vẻ dễ chịu hơn nhiều, trên mặt còn nở nụ cười.
Phía sau, Giản Thời Ngọ đang ôm con mèo, theo sau là Kim Triệt với gương mặt có phần kỳ quặc.
Diêu Đào nói: "Lục tổng, để chúng tôi trình bày cho ngài xem dự án mới này nhé."
Lục Nhân Nghĩa khoát ta: "Được thôi!"
Kim Triệt nhìn thấy cơ hội thể hiện mình, liền nhanh chóng tiến đến kết nối máy tính để chuẩn bị thuyết trình.
Trong khi đó, Giản Thời Ngọ lục lọi trong ba lô tìm thức ăn cho mèo, nhưng sau khi mở túi ra, ngoài một vài tài liệu cá nhân, hộp cơm đã biến mất.
Lục Nhân Nghĩa thấy cậu có vẻ không ổn, liền hỏi nhỏ: "Có chuyện gì vậy?"
"Không thấy hộp đò ăn cho mèo đâu..."
Giản Thời Ngọ lẩm bẩm, rồi ngẩng đầu nói với chú Tứ: "Con đã chuẩn bị hết rồi, còn nhờ người mang xuống hộ."
Cậu có chút ngơ ngác, nhưng Lục Nhân Nghĩa vốn là người từng trải, làm sao mà không đoán ra?
Hắn nhướng mày nhìn về phía Kim Triệt đang đứng không xa, trong ánh mắt lộ ra chút hung dữ. Gia đình họ Lục xuất thân từ nông thôn, hắn cưới một người vợ đẹp nhất làng, nơi đó người ta luôn quý trọng tình nghĩa và bảo vệ lẫn nhau.
Kim Triệt đã chuẩn bị xong thiết bị, liền nói: "Vậy để tôi trình bày tiếp cho Lục tổng..."
"Khoan đã!"
Lục Nhân Nghĩa giơ tay ra hiệu cho hắn dừng lại: "Ai là người đề nghị chúng ta họp ở đây?"
Kim Triệt không ngờ hắn lại hỏi vậy, do dự một lúc mới dùng tay chỉ về phía Giản Thời Ngọ: "Là Thời Ngọ."
"Ai đề nghị thì người đó thuyết trình." Lục Nhân Nghĩa quay sang Giản Thời Ngọ nói: "Con làm đi."
Giản Thời Ngọ có chút ngạc nhiên.
Lục Nhân Nghĩa lại đá nhẹ cậu một cái: "Đi đi, đừng lãng phí thời gian."
Sắc mặt Kim Triệt chùng xuống, có phần không vui, liền cố gắng tranh thủ thêm cơ hội: "Lục tổng, tôi rất rõ nội dung của bảng kế hoạch này, đã thuộc lòng rồi, để tôi làm..."
Lục Nhân Nghĩa cười khẩy: "Nếu trí nhớ cậu tốt đến vậy, sao lại quên mang hộp đồ ăn cho A Hoa?"
"......"
Cả phòng bỗng nhiên rơi vào im lặng.
Mọi chuyện đều nằm ngoài dự tính của Kim Triệt.
Giản Thời Ngọ nhìn Kim Triệt, bắt gặp khoảnh khắc ánh mắt hắn lóe lên vẻ chột dạ. Không cần thêm bất kỳ lời giải thích nào, mọi chuyện đã rõ ràng.
Những ngày qua, cậu hiểu Kim Triệt muốn thể hiện, nên cậu đã không tranh giành, cũng không muốn xung đột. Vì hai người cùng hợp tác cùng thắng, cậu không muốn gây ra bất hòa, chỉ muốn cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng không ngờ rằng Kim Triệt lại giở những thủ đoạn sau lưng như vậy.
Giản Thời Ngọ cúi đầu, ánh mắt tối sầm lại rồi đứng dậy: "Vậy để tớ làm."
Kim Triệt ban đầu có chút không cam lòng, hắn đã chờ cơ hội này để thể hiện bản thân. Hắn không ngờ cuối cùng lại để Giản Thời Ngọ hưởng thành quả.
Nhưng rồi, sau khi suy nghĩ kỹ, Kim Triệt lại bình tâm. Bản kế hoạch này phần lớn do hắn soạn thảo, Giản Thời Ngọ chỉ phụ trách cung cấp tài liệu. Ngay cả khi cậu ta thuyết trình, cũng khó mà diễn đạt tốt.
Cuối cùng, Giản Thời Ngọ chỉ có thể khiến bản thân xấu hổ trước mặt Diêu Đào và những người khác mà thôi.
Nghĩ đến đây, Kim Triệt lại mỉm cười: "Được, vậy cậu làm đi."
Giản Thời Ngọ bước lên nhận bút điện tử, nhìn thoáng qua ánh mắt lạnh lùng của Kim Triệt, cậu cười như không cười đáp lại: "Vậy cậu giao cho tớ rồi đấynhé!"
"Bản kế hoạch này rất quan trọng, cậu đừng làm hỏng đấy."
Giản Thời Ngọ cũng chỉ cười nhẹ.
Kim Triệt trở lại ghế ngồi, chờ Giản Thời Ngọ thành trò cười cho mọi người. Trong suy nghĩ của hắn, Giản Thời Ngọ chỉ là một kẻ dựa vào mối quan hệ mà có được vị trí này chứ chẳng có tài cán gì.
Giản Thời Ngọ mở trang đầu tiên của bản kế hoạch rồi nhẹ giọng nói: "Cảm ơn mọi người đã dành thời gian quý báu để đến đây. Bây giờ, tôi sẽ trình bày về hướng đi mới trong việc bảo trì ứng dụng yêu thú cưng và các nghiên cứu phát triển mới. Theo như khảo sát thị trường hiện nay, chúng tôi nhận thấy rằng các ứng dụng dành cho thú cưng còn nhiều thiếu sót. Sau khi tiến hành điều tra thị trường..."
Cậu thuyết trình rất trôi chảy, không chỉ đọc ở bảng kế hoạch, mà còn kết hợp với nội dung của Kim Triệt, thậm chí thêm vào đó một số ý kiến riêng của mình.
Trong khi Kim Triệt mải lo lật xem các tài liệu cũ, Giản Thời Ngọ đã dày công nghiên cứu thị trường, kết hợp nhu cầu thực tế của những người nuôi thú cưng, đưa ra những ý kiến thực tiễn cho sản phẩm.
Ban đầu, Lục Nhân Nghĩa không mấy quan tâm, nhưng càng nghe, hắn càng ngồi thẳng người dậy.
Ngay cả Diêu Đào cũng mỉm cười: "Không tệ đâu."
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng bắt đầu hứng thú:
"Nhà tôi cũng nuôi mèo, mấy chức năng này đúng là đánh trúng tâm lý của tôi."
"Haha, đúng vậy, còn có bác sĩ thú cưng trực tuyến nữa, khi tôi mới nuôi mèo, chỉ cần mèo hắt xì một cái là tôi đã muốn tìm bác sĩ."
"Nghe mà thấy hay quá."
"Mau ra mắt ứng dụng này đi, cầu xin đó!"
Sau khi kết thúc bài thuyết trình, Giản Thời Ngọ cúi đầu chào: "Đó là những ý kiến chúng tôi đề xuất để cải tiến."
Cả phòng im lặng trong giây lát rồi vang lên tiếng vỗ tay.
Lục Nhân Nghĩa gật gù, lộ ra vẻ hài lòng: "Không tồi, không tồi. Người trẻ hiện nay không thể coi thường."
Diêu Đào cũng bất ngờ vì mọi việc diễn ra suôn sẻ, cô đứng dậy mỉm cười nói: "Lục tổng, nếu ngài đã hài lòng, chúng ta hẹn thời gian ký hợp đồng chứ?"
"Được, được..."
A Hoa nhảy vào lòng Lục Nhân Nghĩa, Diêu Đào cùng hắn đi xuống lầu.
Trong phòng chỉ còn lại Giản Thời Ngọ và Kim Triệt đang thu dọn tài liệu. Từ lúc bắt đầu, sắc mặt của Kim Triệt đã không tốt, nhưng Giản Thời Ngọ không thèm nhìn hắn, coi như hắn không tồn tại.
Mối quan hệ giữa hai người vốn không tốt, thậm chí họ còn không buồn diễn trò trước mặt người khác.
Quay phim thấy tình hình không ổn, cũng theo Diêu Đào và Lục Nhân Nghĩa rời khỏi phòng, để lại hai người trong sự im lặng.
Kim Triệt trầm giọng mở miệng: "Chúc mừng cậu."
Giản Thời Ngọ hơi dừng tay, không để ý đến hắn.
Kim Triệt lúng túng đẩy kính lên, cố gắng giải thích: "Tớ không cố ý quên mang hộp đồ ăn cho mèo của cậu. Tớ chỉ nghĩ rằng thay vì làm những việc nhỏ nhặt ấy, không bằng tập trung vào công việc chính của mình. Vừa rồi tớ thấy cậu thuyết trình cũng khá, nếu lần này đội chúng ta thắng, công lao của cậu không nhỏ đâu. Xong việc, tớ sẽ mời cậu ăn cơm."
Giản Thời Ngọ lạnh lùng đáp: "Không cần, cảm ơn."
Kim Triệt cảm thấy bực bội, cố gắng nói tiếp: "Cậu đang giận tớ sao? Nếu chuyện hộp đồ ăn của mèo làm cậu bực, tớ có thể xin lỗi, tớ..."
Giản Thời Ngọ nhìn thẳng vào Kim Triệt, ánh mắt cậu sắc lạnh khiến Kim Triệt cảm thấy run rẩy: "Cậu vẫn không hiểu."
Kim Triệt cau mày.
"Cậu sai không phải vì không lấy đồ ăn cho mèo của tớ, mà vì cậu quá kiêu ngạo, cậu coi thường người khác, tự cho mình là giỏi. Cậu nghĩ rằng chỉ cần xin lỗi là đủ. Nhưng thật ra, cậu vẫn không phục, cậu chỉ cố tỏ ra lịch sự với tớ vì không muốn người khác nghĩ cậu xấu tính."
Khi bị vạch trần, lẽ thường người ta sẽ phản ứng bằng sự tức giận chứ không phải cảm thấy có lỗi.
Mặt Kim Triệt biến sắc: "Cậu dựa vào cái gì mà nói tớ?"
"Cậu nghĩ rằng tớ không nỗ lực sao? Nếu không phải nhờ tớ, cậu có thể trình bày suôn sẻ như vậy không?" Kim Triệt nói với giọng đầy căm phẫn, đôi mắt của hắn giờ đã ửng đỏ: "Vì dự án này, tớ đã làm việc ngày đêm, không một phút giây nào thư giãn. Cậu thì biết gì? Cậu chỉ cần làm phiên dịch, làm trợ lý là có thể nhận điểm cao, còn tớ thì sao? Tớ không đẹp như cậu, cũng không được người khác yêu thích..."
Kim Triệt nói đến đây, giọng hắn bắt đầu nghẹn ngào, cậu ta đau khổ thốt lên: "Cậu sẽ không bao giờ hiểu được."
Giản Thời Ngọ im lặng.
Cậu không ngờ người ngày thường luôn tỏ ra khó chịu, cay nghiệt lại có thể nói ra những lời như vậy. Nhìn Kim Triệt đang khóc nức nở, Giản Thời Ngọ cảm thấy tình huống này thật giống như trẻ con cãi nhau.
Cậu ngừng lại một chút, rồi cuối cùng bật cười: "Cậu chảy nước mũi kìa."
Kim Triệt sững sờ, vội vàng lau mặt.
Giản Thời Ngọ đưa khăn giấy cho Kim Triệt, thở dài: "Cậu không thể xem lại đoạn phát sóng sao? Lúc tớ làm trợ lý, nào có dễ dàng như cậu tưởng."
Kim Triệt không tin: "Mọi người đều nói hắn đối xử với cậu khác biệt, cậu là người có hậu thuẫn."
"Quá oan cho tớ rồi." Giản Thời Ngọ vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Khi nào có thời gian, tớ sẽ giải thích cho cậu hiểu. Giờ chúng ta xuống lầu thôi, đừng để chị Diêu chờ lâu."
Kim Triệt không ngờ rằng mới đây hai người còn cãi nhau, vậy mà bây giờ lại có thể cùng nhau xuống lầu. Cậu cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng khi nhìn vào mặt Giản Thời Ngọ, cơn giận của cậu lại tan biến, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng bước theo.
Dưới lầu, Giản Thời Ngọ tiến lại gần, thấy Diêu Đào đang tiễn Lục Nhân Nghĩa lên xe.
Khi cửa xe sắp đóng lại, Lục Nhân Nghĩa chợt nhớ ra: "Cái áo khoác của A Hoa đâu?"
Diêu Đào ngạc nhiên: "Chắc là quên trên lầu rồi."
Khi họ đến đây, A Hoa vẫn còn mặc áo khoác. Ai ngờ lúc chơi đùa trong phòng họp, chiếc áo khoác lại bị bỏ quên ở đâu đó.
Giản Thời Ngọ nhanh chóng xung phong: "Để em lên lấy cho."
Diêu Đào gật đầu đồng ý: "Được, đi từ từ thôi nhé."
"Dạ."
Lúc Giản Thời Ngọ bước lên lầu, trên lầu rất yên tĩnh, chỉ có Thẩm Thành đang ngồi trên sofa, tay cầm tài liệu đọc.
Bên cạnh, thư ký Vương bước đến báo cáo: "Thưa sếp, vừa rồi người phụ trách ở đây nói rằng tòa nhà này đang tổ chức một sự kiện Một lát nữa, họ sẽ kiểm tra mạch điện, có thể sẽ cúp điện trong khoảng năm phút."
Thẩm Thành khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn nhàn nhạt như thường lệ. Tòa cao ốc này vừa mới khai trương, là một dự án thương nghiệp mới của Quý Thị, hiện tại chưa có nhiều khách hàng, chỉ có một vài nhóm nhỏ đến dùng tạm cho công việc.
Dưới lầu chỉ có nhóm của Diêu Đào và vài người khác, không có gì đáng lo.
Thư ký Vương đột nhiên nhận thấy điều gì đó không đúng: "Giản tiên sinh đâu rồi?"
Thẩm Thành nhíu mày, ánh mắt lướt qua dưới lầu nhưng không thấy Giản Thời Ngọ đâu, một cảm giác bất an bắt đầu trỗi dậy trong lòng.
Thư ký tiếp tục: "Có thể cậu ấy vẫn còn ở trong tòa nhà. Nhưng không sao đâu, chỉ mất điện năm phút thôi. Chỉ cần không ở trong thang máy thì không có gì đáng lo ngại..."
Nói đến đây, ngay cả thư ký Vương cũng bắt đầu cảm thấy không chắc chắn.
Thẩm Thành ra lệnh: "Gọi điện cho Diêu Đào."
Thư ký Vương lập tức làm theo, hiểu rằng dù chỉ là một việc nhỏ cũng không thể để người mà Thẩm Thành quan tâm phải chịu bất kỳ rủi ro nào.
Bên kia...
"Tít!"
Một âm thanh đột ngột vang lên trong thang máy. Giản Thời Ngọ chưa kịp phản ứng thì màn hình thang máy đã tối sầm lại.
Mọi người trong thang máy đều tròn mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Sao lại thế này?"
Giản Thời Ngọ cố gắng bấm nút, nhưng không có động tĩnh gì, lòng cậu bắt đầu có chút lo lắng: "Không thể nào..."
Cậu lấy điện thoại ra để gọi cho Diêu Đào nhằm xác nhận tình hình, nhưng phát hiện rằng trong thang máy không có tín hiệu!
Ở trong hoàn cảnh cô lập này, nỗi hoảng sợ bắt đầu len lỏi vào lòng Giản Thời Ngọ. Cậu nhìn quanh bốn phía, đang suy nghĩ cách giải quyết, thì bỗng nghe thấy một tiếng động lớn.
"Loảng xoảng!"
Cả thang máy rung lên, dường như vừa rơi xuống một chút, khiến tim Giản Thời Ngọ đập loạn nhịp.
Khoảnh khắc rơi xuống ngắn ngủi ấy đủ để kích hoạt nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng Giản Thời Ngọ. Giữa mùa hè nóng nực, thang máy mất điện khiến không khí trở nên ngột ngạt, cảm giác thiếu oxy và khó thở bao trùm lấy cậu.
Trong ánh đèn mờ tối, không gian khép kín khiến Giản Thời Ngọ cảm thấy bị bóp nghẹt. Cậu run rẩy ngồi xổm ở một góc thang máy, ôm lấy chiếc điện thoại. Chỉ trong chốc lát, mồ hôi đã thấm ướt trán cậu.
Không có tín hiệu.
Không tín hiệu, không khí ngột ngạt, không biết tình hình bên ngoài ra sao—những điều đó đẩy Giản Thời Ngọ vào một tình trạng tâm lý cực kỳ căng thẳng, như thể mỗi giây trôi qua đều là một sự tra tấn.
Bỗng nhiên—
"Tích tích"
Một âm thanh kỳ lạ vang lên từ chiếc đồng hồ trên tay cậu. Trong tình huống mà cả điện thoại cũng không có tín hiệu, Giản Thời Ngọ kinh ngạc nhận ra chiếc đồng hồ mà Thẩm Thành đã tặng nhiều năm trước bỗng dưng phát ra tiếng động.
Màn hình tinh thể lỏng cũ kỹ của chiếc đồng hồ điện tử hiển thị một giao diện lạ, với một nút màu đỏ đang nhấp nháy. Giản Thời Ngọ do dự một chút rồi ấn vào nút đó. Tiếng "tích tích" ngừng lại, thay vào đó là một âm thanh điện tử ngắn ngủi.
Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của cậu, giọng nói quen thuộc của Thẩm Thành vang lên từ chiếc đồng hồ:
"Alo."
Giản Thời Ngọ thậm chí không kịp kinh ngạc. Trong hoàn cảnh đáng sợ như thế này, việc nghe thấy giọng nói của ai đó chẳng khác gì một tia sáng cứu rỗi, như một cái phao cứu sinh giữa dòng nước.
Giản Thời Ngọ hít một hơi sâu, giọng nói mang theo chút ủy khuất: "Thẩm Thành?"
"Ừm."
Giản Thời Ngọ nhanh chóng kể lại: "Tớ bị kẹt trong thang máy, thang máy này có vấn đề, nhất định phải kiểm tra kỹ lưỡng. Cậu có thể giúp tớ liên hệ với nhân viên bảo trì đến đây không..."
Bên kia, Thẩm Thành im lặng lắng nghe. Trong khi đó, hắn ngước nhìn đồng hồ trên cổ tay mình.
Chỉ còn 4 phút 30 giây.
Giản Thời Ngọ nói một tràng dài, cảm thấy tâm trạng mình khá hơn một chút. Lúc này, cậu mới nghi ngờ hỏi lại: "Thẩm Thành? Cậu vẫn đang nghe chứ?"
"Ừm."
Thẩm Thành đáp lại, nghe thấy nhịp thở căng thẳng ở đầu dây bên kia. Dù đang ở cách xa nhau, giọng nói của Thẩm Thành vẫn giữ được điềm tĩnh, thong thả: "Sao vậy, giờ không gọi tớ là Thẩm tổng nữa à?"
___