Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 27




Trong phòng lặng thinh.

Vốn dĩ là người đứng đầu tập đoàn, giờ đây Quý tổng lại cảm thấy có chút căng thẳng khi đối mặt với đứa nhỏ này. Mỗi giây phút chờ Thẩm Thành mở lời đều như cực hình đối với ông.

Dù có danh tiếng lẫy lừng, địa vị cao sang và tiền bạc giàu có, nhưng trước mặt Thẩm Thành, ông là một người cha không xứng đáng. Ông thận trọng hỏi: "Con là... Thẩm Thành đúng không?"

Thiếu niên nhìn hắn, trầm giọng đáp: "Quý tiên sinh."

Quý Viễn Sinh căng thẳng, dù đã đoán trước điều này nhưng lòng ông vẫn thấy hụt hẫng.

Ông hiểu rõ, sau mười mấy năm xa cách, không dễ gì mà đứa trẻ có thể chấp nhận ngay được. Dù Thẩm Thành có lạnh nhạt với ông, nhưng từ sâu thẳm trong lòng, ông vẫn cảm thấy sợi dây liên kết vô hình nào đó với hắn, tràn đầy tình thương: "Con đừng gọi là Quý tiên sinh. Nếu chưa quen gọi ba, con có thể gọi là chú."

Thẩm Thành nhìn ông như nhìn một người xa lạ, ánh mắt đầy xa cách: "Quý thúc thúc."

"Ừ..."

Quý Viễn Sinh nhìn Thẩm Thành, cảm giác nhìn mãi cũng không thể nhìn đủ. Bên ngoài phố xá sầm uất, đèn neon lập lòe, nhưng trong mắt ông chỉ có Thẩm Thành.

Là người có tính cách quyết đoán nhưng hiện tại ông trở nên chần chừ, đưa tay muốn chạm vào tóc Thẩm Thành nhưng thiếu niên lại quay mặt né tránh đi.

Thẩm Thành liếc nhìn ông một cái, không nói gì nhưng ánh mắt đầy xa cách.

Hắn đang đề phòng và chống đối.

Quý Viễn Sinh thu tay lại, tuy có chút thất bại nhưng không giận, ông nói tiếp: "Tài xế lái xe đang đợi dưới lầu, lát nữa con về cùng ba nhé."

Thẩm Thành nhướng mày: "Về?"

Quý Viễn Sinh gật đầu, sợ con không cảm thấy an toàn nên giải thích thêm: "Con là con của ba, tất nhiên phải về cùng nhau. Nhà đã có đủ mọi thứ, con cứ yên tâm. Cuộc sống sẽ tốt hơn..."

Ông ngập ngừng, mang theo chút thương xót: "Sẽ tốt hơn hoàn cảnh trước đây của con. Nơi đó không cần trở về nữa, về nhà với ba, ba sẽ chuẩn bị phòng nghỉ cho con."

Thẩm Thành đứng bên cạnh cửa, sau lưng là màn đêm vô tận, mây đen che khuất bầu trời, hắn liếc nhìn Quý Bắc Xuyên cách đó không xa, khóe miệng nở nụ cười châm chọc: "Ở đó là phòng cho khách sao?"

Quý Viễn Sinh sững sờ.

Ông theo ánh mắt Thẩm Thành quay lại, thấy Quý Bắc Xuyên đứng sau lưng mình, đứa bé kia đã không còn kiêu ngạo ương ngạnh như trước, chỉ còn lại sự lo lắng và bất an, đứng đó cô độc, yếu ớt.

Quý Bắc Xuyên nắm chặt tay bên người, khi thấy Quý Viễn Sinh nhìn mình, liền mở miệng gọi: "Cha."

Quý Viễn Sinh nói: "Bắc Xuyên"

Người đàn ông cao lớn uy nghi, giọng điệu dạy dỗ như thường ngày: "Tôi đã không còn là cha của cậu."

Quý Bắc Xuyên toàn thân chấn động.

Đây là sự thật hắn đã biết từ lâu, nhưng khi nghe từ miệng Quý Viễn Sinh, cảm giác như ngàn cân đè xuống làm hắn thở không nổi.

Hắn hít sâu vài hơi, mắt đỏ hoe, bướng bỉnh gọi: "Nhưng con không quen biết họ, con không muốn ở cùng họ, cha đừng đưa con đi được không? Con sẽ nghe lời mà!"

Khuôn mặt lạnh lùng của Quý Viễn Sinh không biểu cảm, nhưng mày nhíu chặt không thả.

Quý Bắc Xuyên thấy rõ tình thế hiện tại, tiến lên vài bước nói với Thẩm Thành: "Thẩm Thành, những chuyện trước đây, cậu tha thứ cho tôi được không? Cậu yên tâm, tôi không ngại trong nhà có thêm cậu, tôi sẽ chia sẻ đồ chơi với cậu, tôi sẽ nghe lời cậu. Tôi biết cậu là người tốt, sẵn sàng giúp đỡ bạn học làm bài, giúp người khó khăn. Cậu sẽ giúp tôi chứ?"

Thẩm Thành mặt vô cảm, không thèm đáp lại màn kịch của hắn.

Quý Bắc Xuyên nghĩ rằng lời nói của mình đã có tác dụng, tiến lại gần nắm chặt tay Thẩm Thành khẩn thiết cầu xin: "Cậu nói một lời được không, cậu nhẫn tâm không tha cho tôi sao?"

Thẩm Thành không kiên nhẫn nhíu mày, đẩy tay Quý Bắc Xuyên ra, ánh mắt âm u nhìn hắn, trầm giọng: "Tha cho cậu?"

"Cậu tha cho tôi sao?"

Thẩm Thành sắc mặt lạnh lùng, không cần áp bức nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ: "Rời khỏi thành phố này, cậu biết rõ Cao Xán sẽ đưa tôi đi đâu."

Đó là một nơi xa xôi.

Nơi đó chẳng có tương lai gì.

Vì tư lợi cá nhân mà đẩy người khác vào đường cùng, rồi lại yêu cầu họ phải tình nghĩa. Trên đời này làm gì có đạo lý như vậy.

Quý Bắc Xuyên sắc mặt tái nhợt: "Không phải vậy..."

Thẩm Thành: "Vậy là thế nào?"

"Tôi, tôi..." Quý Bắc Xuyên hoảng loạn nhìn Quý Viễn Sinh: "Cha, con không có ý đó, con chỉ muốn họ đi nơi khác sống, con đã nghĩ sẽ cho họ một số tiền nếu họ chuyển đi, con không cố ý."

Quý Viễn Sinh ngập ngừng.

(Nếu đứng ở vị trí Quý Viễn Sinh thì khó xử thiệt, cũng là người mình nuôi hơn 10 năm, mà đứng ở vị trí Thẩm Thành thì cay đắng thiệt, cha ruột mình lại chần chừ với người hãm hại mình)

Vì sự chần chừ của ông, khóe miệng Thẩm Thành nhếch lên nụ cười châm biếm, không đợi Quý Viễn Sinh nói hết, Thẩm Thành đã nhấc chân bước đi.

Khi lướt qua Quý Bắc Xuyên đang khóc lóc đáng thương, ánh mắt hắn như nhìn một vai hề.

Những thứ Quý Bắc Xuyên coi trọng, với Thẩm Thành chẳng đáng một xu.

Hắn như con thú bị nhốt, còn Thẩm Thành là kẻ đứng đầu nắm quyền sinh sát, lạnh lùng nhìn hắn giãy giụa.

Mắt thấy Thẩm Thành đã rời đi, Quý Viễn Sinh vội vàng đuổi theo. Khi xuống lầu, hắn gặp Chân Mỹ Lệ đang tiến lại gần.

Chân Mỹ Lệ đứng lại, ngăn Quý Viễn Sinh: "Quý tiên sinh."

Quý Viễn Sinh dừng bước, nhìn cô.

"Tuy chuyện này là việc của gia đình anh, tôi không tiện can thiệp, nhưng hãy cho Thẩm Thành thêm chút thời gian." Chân Mỹ Lệ nói với nụ cười nhàn nhạt: "Hôm nay mọi thứ xảy ra quá đột ngột, tôi nghĩ cậu ấy cần thời gian để suy nghĩ. Con trai tôi và Thẩm Thành có quan hệ tốt, nếu anh không ngại, để cậu ấy ở nhà tôi tạm một đêm."

Quý Viễn Sinh lắng nghe ý kiến của cô, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Vậy phiền chị."

Chân Mỹ Lệ liếc nhìn Quý Bắc Xuyên cách đó không xa, cười nhẹ: "Dù ở chung không lâu, tôi vẫn hiểu chút ít về Thẩm Thành. Nếu anh không xử lý chuyện này tốt, muốn cải thiện mối quan hệ với Thẩm Thành sẽ rất khó."

Quý Viễn Sinh cũng nhận ra điều này.

Ông nhíu mày, do dự. Tình cảnh của gia đình Cao Xán ai cũng rõ, Quý Bắc Xuyên dù có sai lầm nhưng cũng là người ông đã nuôi hơn mười mấy năm, không dễ gì đẩy vào đường cùng.

Chân Mỹ Lệ không vội vàng, chỉ nói: "Chuyện này không cần gấp, Quý tiên sinh có nhiều điều cần suy xét. Nhưng..."

Nụ cười của nàng lạnh lẽo: "Thẩm Thành là giọt máu cuối cùng của Ấu Ấu, anh xử lý Quý Bắc Xuyên thế nào tôi không quan tâm, nhưng nếu Thẩm Thành bị tổn thương, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Quý Viễn Sinh đứng thẳng, trong bộ vest và giày da, ông khôi phục vẻ uy nghi và trang trọng: "Chị Chân, chị lo lắng thừa, chẳng lẽ chị nghĩ tôi không thể chăm sóc tốt cho Thẩm Thành?"

Chân Mỹ Lệ nhìn ông, đôi mắt lạnh lùng: "Năm đó, tôi đã giao đứa trẻ cho anh, Quý tiên sinh."

Một câu làm người đàn ông á khẩu không nói được gì.

Chân Mỹ Lệ quay người rời đi. Cô đã nói trước với Thẩm Thành rằng đêm nay cậu ấy sẽ ở lại nhà mình, nên giờ chỉ cần lái xe về. Hiện tại đã gần 10 giờ tối, trên đường về, Giản Thời Ngọ mơ màng sắp ngủ, cuối cùng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Giản Thời Ngọ mơ màng mở mắt, đầu tiên thấy Thẩm Thành ngồi ở ghế sau, tựa vào lưng ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm khó đoán.

Chân Mỹ Lệ tắt điện thoại, quay đầu lại: "Giờ mẹ và ba có chút việc, đêm nay không về nhà được."

Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Thẩm Thành cũng nhìn về phía trước.

Chân Mỹ Lệ nhìn thiếu niên qua gương chiếu hậu, thở dài nói: "Không có gì quan trọng đâu, hai đứa cứ về nhà nghỉ ngơi đi."

Giản Thời Ngọ nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn.

Thẩm Thành thì thông minh hơn nhiều, hắn ngồi thẳng dậy một chút, hỏi: "Là chuyện của Cao Xán sao?"

Chân Mỹ Lệ căng thẳng nắm tay lái, cô im lặng một lúc rồi nói: "Không liên quan gì đâu, Thẩm Thành, chuyện này để dì và chú lo."

Bên ngoài đèn đường sáng ngời, xe chạy trong đêm khuya, đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Chân Mỹ Lệ nhẹ nhàng nói: "Dì biết con rất giỏi, hiểu lý lẽ, muốn tự mình giải quyết. Nhưng đây là chuyện của người lớn, là vấn đề gia đình, có lẽ con luôn nghĩ mình có thể tự lo liệu, dì biết con rất có năng lực, nhưng hiện tại con mới 14 tuổi, vẫn là một đứa trẻ. Chuyện của người lớn để chúng ta giải quyết, trước kia có thể con không có ai để dựa vào, nhưng giờ dì ở đây, sẽ không để con chịu ấm ức."

Thẩm Thành nắm chặt tay, ánh mắt đen láy cuối cùng cũng có cảm xúc dao động.

Chân Mỹ Lệ sợ mình nói nặng lời, liền trấn an: "Đương nhiên con đừng cảm thấy áp lực. Có thể con không biết, nhiều năm trước, dì và mẹ con rất thân thiết, chúng ta còn đùa rằng nếu sinh một trai một gái thì sẽ định hôn ước cho con, nếu là con trai, dì sẽ làm mẹ nuôi con."

Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "Mẹ, con không biết chuyện này, mẹ chưa bao giờ nói."

Kiếp trước không phải như vậy, khi đó Cao Xán đánh mạt chượt thua nhiều, đến tìm ba mẹ cậu, còn cậu vì say mê Thẩm Thành mà học hành sa sút, mẹ cậu lại đồng ý định hôn ước cho cậu và Thẩm Thành.

Nhưng giờ, mọi thứ đã thay đổi.

"Con ngoài việc lêu lổng thì còn biết cái gì khác đâu?"

Xe chạy vào khu chung cư, cuối cùng cũng dừng lại dưới lầu. Giản Thời Ngọ và Thẩm Thành bước xuống xe, tiểu mềm mụp đi trước mở cửa lớn, Thẩm Thành đi phía sau, nghe tiếng Chân Mỹ Lệ từ sau gọi hắn: "Con trai."

Thẩm Thành dừng bước.

Chân Mỹ Lệ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng, ngủ một giấc ngon nhé. Nếu dì đã hứa với mẹ con là sẽ làm mẹ nuôi con, dì sẽ cố gắng chăm sóc con thật tốt. Mẹ ruột con đã không còn, dì sẽ là mẹ con, không cần phải gánh vác nhiều thứ như trước đây nữa, thả lỏng một chút, mọi thứ để dì giúp con giải quyết hết nhé?"

"Để mẹ nuôi giúp con giải quyết."

Vài chữ đơn giản nhưng như đánh vỡ bức tường cuối cùng trong lòng Thẩm Thành. Suốt những năm tháng dài, bất kể bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu đau khổ, hắn đều phải chịu đựng một mình, không ai đứng về phía hắn, không ai giúp hắn.

Gió đêm hơi lạnh thổi tới, mùa hè có cái lãng mạn riêng của nó.

Thân thể Thẩm Thành căng lên, như đang kiềm chế điều gì đó, giọng nói có chút khàn khàn, cuối cùng nhỏ nhẹ: "Cảm ơn."

Chân Mỹ Lệ nhìn hắn với ánh mắt đầy ôn nhu, mỉm cười.

Tiểu béo đã mở cửa, ánh sáng ấm áp của phòng khách hắt ra, cậu đứng ở cửa, vẫy tay gọi Thẩm Thành, như một chú chim cánh cụt nhảy nhót: "Nhanh vào đi, bên ngoài có muỗi đó!"

Thẩm Thành có chút bất đắc dĩ liếc nhìn cậu một cái.

Chân Mỹ Lệ mỉm cười: "Đi thôi, giúp mẹ chăm sóc thằng bé nhé."

Thẩm Thành nhẹ gật đầu: "Tôi sẽ."

Khi Thẩm Thành bước vào cửa lớn, Chân Mỹ Lệ đã lái xe đi rồi. Giản Thời Ngọ tò mò hỏi: "Mẹ tôi vừa nói gì với cậu vậy?"

Thẩm Thành ngắn gọn: "Bảo tôi chăm sóc cậu."

?

Giản Thời Ngọ ngơ ngác vò đầu: "Nhìn tôi giống như không tự lo được sao?"

Thẩm Thành im lặng nhìn cậu, như trả lời mà không nói.

"......"

Trước đó ở khách sạn, cậu không ăn được gì, chỉ lo xem tiết mục và gặm hạt dưa. Sau đó, bánh kem chưa kịp ăn thì Cao Xán đã vào.

Giờ tuy đã khuya, nhưng bụng Giản Thời Ngọ vẫn réo vì đói. Người ta nói, một bữa không ăn đói đến hoảng, giờ dạ dày cậu đang đau vì đói.

Ngày thường trong nhà luôn có đồ ăn, nhưng hôm nay Chân Mỹ Lệ bận rộn thu thập bằng chứng ở bệnh viện, nên nhà không còn gì ăn.

Giản Thời Ngọ nói với Thẩm Thành: "Cậu đi tắm trước đi, tớ sẽ nấu chút gì đó."

Thẩm Thành khóa cửa đi tới: "Cậu biết nấu à?"

Tiểu béo ưỡn ngực: "Khinh ai vậy, mẹ tớ nấu ăn ngon như thế, tớ cũng thừa hưởng được chút thiên phú chứ? Cậu mau đi tắm đi, quần áo thay để ở tủ lầu hai, đồ tắm rửa cậu cứ dùng thoải mái. Phòng tớ cửa khoá bị hỏng, nhưng yên tâm, tớ không nhìn trộm đâu..."

Lời còn chưa dứt, gặp ánh mắt Thẩm Thành, tiểu múp míp nhớ lại chuyện ở khách sạn.

Thẩm Thành nhướng mày, như đang chờ cậu nói tiếp.

"Đó là hiểu lầm." Giản Thời Ngọ toát mồ hôi, khẩn trương nói: "Nếu tớ nói đó là nằm mơ, mơ thấy cậu, cậu tin không?"

Thẩm Thành: "Tôi rất tò mò là giấc mơ gì mà cậu thấy tôi từ phía sau."

Giản Thời Ngọ cuống cuồng, vì quá căng thẳng mà lắp bắp: "Chỉ là... chỉ là một giấc mơ bình thường thôi mà."

Thẩm Thành không tỏ ý kiến gì, chỉ nhướng mày.

Không khí trong nhà trở nên kỳ lạ, nếu có cái lỗ nào dưới đất, chắc chắn Giản Thời Ngọ đã chui vào rồi. Mặt cậu bếu đỏ bừng từ cổ đến tai, trông rất đáng yêu.

"Ọc ọc"

Tiếng bụng đói phá vỡ sự im lặng.

Giản Thời Ngọ che bụng, mặt đỏ bừng, ấp úng: "Tớ đói rồi."

Thẩm Thành đứng yên quan sát một lúc, rồi bước vào bếp. Hắn mở tủ lạnh, thấy đồ ăn khá thiếu thốn, chỉ còn ít rau tươi và trứng. Hắn cầm trứng và rau, bước tới chỗ thớt.

Giản Thời Ngọ chạy theo: "Để tớ làm cho, để tớ làm cho."

Thẩm Thành quay lại nhìn: "Cậu biết làm à?"

Giản Thời Ngọ đặt rau lên thớt, rửa sạch rồi bắt đầu cắt cà chua: "Tớ... tớ sẽ thử."

Việc ăn món ăn Thẩm Thành nấu, Giản Thời Ngọ thực sự chưa từng được ăn. Trong quá khứ, quan hệ giữa hai người họ rất căng thẳng, dù đã đính hôn nhưng do những hiểu lầm, Thẩm Thành không có thiện cảm với cậu.

Giản Thời Ngọ từng nghĩ rằng, hôn nhân với cậu là niềm vui, nhưng ngẫm lại, hình như đôi với Thẩm Thành lại là chuyện xấu. Lúc đó, rất nhiều người xì xào bàn tán:"Ở rể à."

"Bị bán cho nhà họ Giản rồi sao?"

"Ha ha ha, còn là đàn ông không?"

Những lời nói đó từng mang lại rất nhiều tổn thương cho Thẩm Thành. Lúc đó, Giản Thời Ngọ không hiểu thế nào là tự tôn của một người đàn ông, không nhận ra mình đã làm sai.

Sau này, cậu đã phải trả giá, công ty gia đình phá sản, mẹ cậu vì lo lắng mà gặp tai nạn xe qua đời, cha cậu cũng không chịu nổi cú sốc.

Khi biết sự thật, Giản Thời Ngọ đã tìm đến Thẩm Thành để chất vấn, nhưng đã xảy ra tai nạn xe và cậu không còn cơ hội để tỉnh lại.

"Nha!"

Dao lướt qua lòng bàn tay, máu chảy ròng ròng. Giản Thời Ngọ đau đến ném dao lên thớt, kêu lên.

Thẩm Thành vội vàng bước tới xem xét, giọng gay gắt: "Cắt rau mà không tập trung, cậu không còn muốn cái tay này nữa à?"

Giản Thời Ngọ nhăn nhó, mím môi uất ức.

Hắn kéo tay Giản Thời Ngọ về phía mình, thổi nhẹ vào vết thương.

Những ký ức và cảm xúc từ kiếp trước trào dâng, cậu muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì nước mắt đã rơi.

Thẩm Thành ngẩng lên, thấy cặp mắt đỏ hoe đầy bi thương của cậu bé múp. Nước mắt rơi không ngừng, Giản Thời Ngọ nức nở: "Đau."

Bỗng nhiên.

Thẩm Thành cảm thấy như có gì đó đâm vào lòng mình.

Cảm xúc mơ hồ khiến Thẩm Thành bực bội, nhưng lý trí vẫn chiếm ưu thế. Hắn kéo Giản Thời Ngọ ra khỏi bếp, lấy hộp thuốc từ giá đỡ và bắt đầu xử lý vết thương. Nắm lấy bằng đôi tay thô ráp, hắn cảm nhận rõ vết chai trên tay mình, khác với đôi tay trắng trẻo mềm mại của Giản Thời Ngọ.

Hắn băng bó kỹ càng, không quên đưa khăn giấy cho Giản Thời Ngọ, giọng trầm nhẹ: "Đừng khóc."

Giản Thời Ngọ thấy Thẩm Thành không trách móc mình, ngược lại còn ân cần, nước mắt lại muốn rơi.

Thẩm Thành nhẹ nhàng nhíu mày: "Cậu là con gái à, cắt trúng tay mà khóc tay thôi mà khóc rồi vậy?"

Giản Thời Ngọ không biết nói gì.

Thẩm Thành nhìn cậu lau nước mắt lung tung, thở dài: "Đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm."

"... A?"

Thẩm Thành đi vào bếp: "Vết thương đừng để dính nước."

Giản Thời Ngọ đành nghe lời, đi rửa mặt rồi xuống lầu. Dưới lầu đã tràn ngập mùi thơm, chỉ khoảng 20 phút sau, trên bàn đã có hai món ăn đơn giản: cà chua xào trứng và canh cải thìa. Trong nồi còn đang hầm thịt, mùi thơm đến mức chân Giản Thời Ngọ như muốn nhũn ra.

Thẩm Thành đứng trước nồi, thêm gia vị. Hắn đeo tạp dề, dáng vẻ cao lớn, dù còn nhỏ nhưng đã thấy rõ sự mạnh mẽ sau này.

Giản Thời Ngọ vui mừng: "Thịt kho tàu!"

Thẩm Thành: "Cầm bát ra ăn cơm."

"Chuẩn tấu!"

Sau một hồi bận rộn, cuối cùng cũng được ăn, Giản Thời Ngọ thở phào: "Ngon quá, sao cậu biết tớ thích ăn thịt kho tàu à? Giống hệt mẹ tớ làm, cảm ơn cậu."

Thẩm Thành: "Lần trước ăn cơm ở đây, thịt kho tàu đều do cậu ăn hết, không biết mới lạ."

Giản Thời Ngọ vừa ăn vừa nói: "Thịt kho tàu là món ngon nhất trên đời."

Thấy Giản Thời Ngọ ăn vui vẻ, Thẩm Thành mới bắt đầu ăn.

Ăn xong, Giản Thời Ngọ muốn đi rửa chén nhưng vì tay bị thương nên không làm được, cuối cùng Thẩm Thành phải rửa. Giản Thời Ngọ lên lầu thay ga giường mới, biết Thẩm Thành ưa sạch sẽ, nên tất cả đều là đồ mới.

Một lát sau, Giản Thời Ngọ mới nhớ đến quà sinh nhật còn trong túi. Cậu chạy xuống lấy, thấy Thẩm Thành vẫn đang rửa chén.

Cậu định ra ngoài chờ, chợt nhìn thấy chiếc điện thoại cũ màu đen, chỉ có chức năng gọi và nhắn tin, không có game. Chiếc điện thoại đang rung, số gọi đến là của mẹ cậu.

Sao mẹ lại gọi cho Thẩm Thành?

Giản Thời Ngọ chần chừ, rồi bắt máy. Chưa kịp nói gì, đã nghe giọng Chân Mỹ Lệ: "Thẩm Thành, dì muốn nói với con một chuyện, con phải chuẩn bị tâm lý nhé."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.