Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 114




Bầu không khí tại đình hóng gió lặng im.

Bất ngờ, một người đàn ông lao tới khiến mọi người không kịp phản ứng, bao gồm cả Giản Thời Ngọ, cậu ngẩn ngơ nhìn kẻ mới đến đứng bên cạnh mình.

Trước đó, cậu còn tưởng rằng mình sẽ không còn dính dáng gì đến người đàn ông này, nhưng khi gặp lại trong tình huống bất ngờ như vậy, cậu không khỏi xúc động.

Donald bất ngờ khi thấy hắn đến: "Thụy Nhi, ta đang nói chuyện với khách, con..."

Cố Đoan không chút khách sáo: "Ông đang nói cái vớ vẩn gì thế!"

Lời lẽ thô bạo của Cố Đoan hoàn toàn trái ngược với vẻ thanh nhã của Donald.

Quả nhiên, sắc mặt Donald trở nên nhăn nhúm, nhưng Cố Đoan không bận tâm: "Chuyện thương trường thì giải quyết trên thương trường, ông kéo người vô tội vào làm gì?"

"Thụy Nhi." Donald nghiêm nghị: "Chuyện này rất quan trọng, không thể đùa được."

Cố Đoan cười khẩy: "Vì Charles?"

Hai cha con họ liên tục nói những lời khó hiểu, Giản Thời Ngọ đứng bên cạnh ngơ ngác không hiểu gì, cậu chỉ có thể lặng lẽ quan sát.

Sau đó, Donald hít sâu một hơi: "Thụy Nhi, Charles cũng là anh của con."

Cố Đoan cười mỉa: "Tôi với hắn không thân."

Mọi người đều biết rằng trước khi Cố Đoan được gia đình nhận về, Đường gia vẫn luôn coi thiếu gia duy nhất Charles. Dù Cố Đoan đã được đón về và công nhận, nhưng nhiều người vẫn nghĩ hắn là con riêng, chỉ có Cố Đoan hiểu rõ rằng kẻ thực sự là con riêng chính là Charles.

Donald dĩ nhiên cũng hiểu rõ mối quan hệ căng thẳng giữa hai đứa con.

Hắn ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh: "Dẫn Giản tiên sinh đi tham quan quanh trang viên."

Giản Thời Ngọ còn muốn nghe thêm, nhưng vệ sĩ đã tiến tới, làm động tác mời cậu đứng dậy, dù là mời nhưng thật ra không hề có ý thương lượng.

Cố Đoan liếc Giản Thời Ngọ một cái: "Không cần, cậu cứ ngồi ở đây."

Không khí trong đình lại căng thẳng.

Donald nắm chặt tay, cuối cùng cũng lên tiếng: "Thụy Nhi, con không thể mặc kệ sống chết của anh con.."

Cố Đoan lạnh lùng: "Thẩm Thành đã thả hắn về rồi."

"Nhưng vẫn chưa lấy được 20% cổ phần kia." Donald ngẩng đầu nhìn Cố Đoan, vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của ông ta rốt cuộc cũng rạn nứt: "Con hiểu điều đó có ý nghĩa gì không!"

Cố Đoan im lặng không đáp.

Donald nhìn đứa con lạnh lùng của mình, thở dài: "Thụy Nhi, ta đã nói từ lâu rồi, chỉ cần con đồng ý, ta sẽ cho Charles một vị trí cao, đương nhiên cũng không thiếu phần con. Nhưng do con không đồng ý, cứ nhất quyết sang Trung Quốc làm cái vị trí quèn gì đó."

Cố Đoan cười khẩy: "Thế nào, không lợi dụng được tôi, ông tức giận lắm à?"

"Charles đã bị phế mất một chân." Donald bình thản nói.

Cố Đoan ngạc nhiên mở to mắt.

Donald bỗng trông già hẳn đi, hắn nhìn Cố Đoan nói: "Thụy Nhi, Thẩm Thành không đơn giản như con nghĩ."

Sau đó, Donald liếc nhìn Giản Thời Ngọ: "Biết đây là bạn con, ta không có ý làm gì cậu ta. Ta chỉ muốn giữ cậu ấy ở lại đây vài ngày, đợi Charles về, ta sẽ thả cậu ta đi."

Cố Đoan do dự.

Người đàn ông dường như đang suy nghĩ, hắn thoáng phân vân rồi nhìn về phía Giản Thời Ngọ.

Giản Thời Ngọ cau mày, cả người căng thẳng, trên mặt cậu đầy vẻ không muốn. Cái gì mà chờ Charles trở lại rồi thả đi, nghe thì dễ dàng, nhưng chẳng phải là muốn dùng cậu để uy hiếp Thẩm Thành sao?

Hầu Tử vẫn chưa biết ra sao, làm sao cậu có thể chấp nhận ở lại đây?

Cố Đoan thấp giọng: "Cậu..."

Giản Thời Ngọ lắc đầu, tỏ rõ rằng cậu không muốn ở lại đây. Cậu muốn rời đi, không muốn trở thành gánh nặng cho Thẩm Thành.

Dù biết mình không nên đặt hy vọng vào Cố Đoan, nhưng vào giờ phút này, cậu vẫn có chút hi vọng cầu xin hắn giúp mình.

Không khí lặng im trong giây lát.

Một lúc lâu sau, Cố Đoan quay mặt đi, nói với Donald: "Giữ cậu ta lại cũng được, nhưng không được làm hại đến cậu ấy."

Donald mỉm cười, gật đầu: "Tất nhiên, ta cũng không muốn đối đầu với Thẩm Thành."

Chỉ một vài câu nói đã định đoạt số phận của Giản Thời Ngọ.

Ánh sáng hy vọng trong mắt cậu dần lụi tàn. Không hẳn là thất vọng, nhưng Cố Đoan cuối cùng vẫn đứng về phía gia đình mình, tính toán thiệt hơn.

Dù sao, quan hệ giữa hai người họ cũng không sâu đậm, Cố Đoan làm được như vậy đã là hết lòng hết dạ rồi.

Giản Thời Ngọ chậm rãi điều chỉnh cảm xúc, bất ngờ nhìn lên, chạm phải ánh mắt của Cố Đoan.

Hắn cũng đang nhìn cậu.

Từ ánh mắt ấy, Giản Thời Ngọ không hiểu sao lại thấy được sự chột dạ và né tránh. Chính vì thế, cậu mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, xã giao nhưng cảm kích, không hề có sự trách móc.

Nhưng kỳ lạ thay, chính sự không trách cứ đó lại khiến lòng Cố Đoan nặng trĩu, như thể từ giây phút này, giữa họ đã có một khoảng cách không thể trở lại như xưa.

...

Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, Giản Thời Ngọ được sắp xếp ở lại trang viên.

Khu trang viên này rất lớn, Cậu được đưa vào một căn phòng, bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ đứng canh gác rất nghiêm ngặt. Không ai tịch thu điện thoại hay tài sản cá nhân gì của cậu, như thể họ tin rằng dù có những thứ đó, cậu cũng không thể làm gì.

Không có tra tấn hay đối xử khắc nghiệt, thậm chí, đến bữa tối còn có người mang tới cho cậu một bữa ăn sang trọng.

Nhưng trước bàn thức ăn bày biện tinh xảo, Giản Thời Ngọ không có chút hứng thú nào.

Khi đêm đến, cậu co mình trên ghế, mắt dán vào chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay.

"Ầm!"

Bên ngoài đột ngột lóe lên một tia chớp.

Giản Thời Ngọ cứng người, giật mình đứng dậy, sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài gió đang thổi mạnh, bầu trời u ám, như báo hiệu cơn bão sắp đến. Loại thời tiết này luôn khiến cậu lo lắng, trong khi tình thế của cậu đã không ổn, lại gặp thêm một trận mưa bão.

Tại sao ông trời lại mưa vào lúc này?

Ngồi dựa vào vách tường, Giản Thời Ngọ cố gắng ép bản thân giữ bình tĩnh, không để những suy nghĩ rối loạn lấn át. Nhưng dù đã che tai lại, âm thanh sấm sét vẫn ầm ầm vang vọng bên tai cậu, như muốn xé toạc cả linh hồn.

Mưa nhanh chóng rơi xuống, gió cuốn mưa bay tứ tung.

Cả ngày hôm nay, Giản Thời Ngọ chưa uống lấy một giọt nước.

Từ lúc xuống máy bay đến khi đến đây, cậu không dám động đến đồ ăn của Donald. Bây giờ, dạ dày bắt đầu co thắt đau đớn, huyết áp tụt, đầu óc quay cuồng.

"Tích."

Trong không gian không hề có tín hiệu, bất chấp tiếng sấm bên ngoài, chiếc đồng hồ điện tử bỗng sáng lên, rọi sáng cả căn phòng.

Giản Thời Ngọ mở to mắt, như người đuối nước bám lấy cọng rơm cuối cùng, nhìn chằm chằm vào ánh sáng ấy, rồi kích động áp chiếc đồng hồ lên tai, thử hạ giọng hỏi: "Thẩm... Thành?"

Bên kia vang lên vài tiếng "rè rè" do nhiễu sóng.

Rồi, một giọng nam quen thuộc: "Là anh."

Giản Thời Ngọ hít sâu. Trong hoàn cảnh vô cùng không an toàn, một khi bắt gặp điều gì làm mình cảm thấy yên tâm, bức tường phòng thủ tâm lý sẽ ngay lập tức sụp đổ. Cậu cắn môi, cố kìm nén cảm xúc, không thể thốt nên lời.

Giọng nam bên kia hiếm khi chứa đựng sự lo lắng và vội vàng: "Em có bị thương không?"

Giản Thời Ngọ cắn chặt môi, không nói gì.

Thẩm Thành tiếp tục: "Họ có làm khó em không?"

"Hôm nay mưa rất to, họ nhốt em lại." Giọng Thẩm Thành vang lên rõ ràng: "Em có sợ không?"

Đến lúc này, sự căng thẳng trong đầu Giản Thời Ngọ như sợi dây bị kéo quá căng đã đứt. Mũi cậu cay xè, giọng nghẹn ngào: "Không."

"Đừng lo, em không sao." Giản Thời Ngọ khẽ đáp, giọng hơi khàn: "Em không sợ."

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.

Giản Thời Ngọ càng tỏ ra mạnh mẽ, điều đó càng khiến người đàn ông bên kia đau lòng.

Sau một khoảng lặng, đột nhiên không còn tiếng nói nào phát ra từ chiếc đồng hồ điện tử nữa.

Lúc ấy, dù vậu đã mạnh miệng nói mình không sợ, nhưng khi chiếc đồng hồ mất tín hiệu, tia chớp tiếp tục lóe sáng bên ngoài, toàn thân cậu run lên bần bật, hai tay ôm chặt lấy tai.

Trong căn phòng tối om, bên cạnh cửa sổ, cậu co rúm lại thành một khối.

"Răng rắc"

Cửa sổ bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra mà không phát ra tiếng động.

Tiếp theo, một bóng dáng linh hoạt nhảy vào phòng. Khi Giản Thời Ngọ còn đang chìm trong sự sợ hãi không thể kiểm soát, bàn tay lạnh lẽo của cậu bỗng được bao phủ bởi hơi ấm từ một bàn tay khác.

Cậu hơi sững sờ ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt đen quen thuộc, gương mặt của Thẩm Thành hiện ra trước mắt, khiến lòng cậu ngập tràn cảm xúc vừa mừng vừa lo.

Giản Thời Ngọ ngập ngừng: "Anh..."

Thẩm Thành một tay kéo cậu vào lòng, sau bao ngày xa cách, vòng tay của hắn ôm cậu chặt đến nỗi Giản Thời Ngọ cảm thấy như thể mình và hắn sắp hòa làm một.

Hởi thở của hắn nặng nề, tay hắn mạnh mẽ ôm lấy cậu. Mặc dù không nói lời nào, Giản Thời Ngọ vẫn cảm nhận được tâm trạng của hắn đang rất bất ổn.

Giản Thời Ngọ khó khăn mở lời: "Thẩm Thành, đau..."

Như chợt tỉnh khỏi giấc mơ, Thẩm Thành lập tức buông cậu ra, ánh mắt hắn sắc bén như chim ưng: "Em bị thương?"

Trong khoảnh khắc đó, Giản Thời Ngọ có thể thấy rõ sát khí hiện rõ trên khuôn mặt Thẩm Thành.

Cậu vội vàng lắc đầu: "Không phải, không có. Là anh vừa kéo mạnh quá, làm em hơi đau."

"..."

Thẩm Thành dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng nhéo má Giản Thời Ngọ như để trấn an.

Giản Thời Ngọ nhìn ra phía cửa, có chút cảnh giác và thì thầm: "Anh sao lại tới đây? Bên ngoài có rất nhiều người. Nếu bị phát hiện thì sẽ nguy hiểm lắm. Bọn họ nói chỉ cần qua hai ngày nữa sẽ thả em đi. Ngay cả khi bọn họ không thả em ra, ở ngoài thấy em không xuất hiện, chắc chắn sẽ báo cảnh sát. Donald cũng không dám làm gì em đâu. Ông ta rất ghét anh, vậy mà anh thật sự dám tới đây..."

Giản Thời Ngọ cứ lải nhải như vậy, trong khi Thẩm Thành chỉ yên lặng nhìn cậu, khóe miệng thậm chí còn hiện lên một nụ cười dịu dàng khi nhìn cậu tràn đầy sức sống.

Đợi cậu nói xong, Thẩm Thành mới nắm lấy tay cậu, giọng nói trầm thấp và khàn khàn: "Hôm nay trời mưa, một mình em ở đây chắc em sợ lắm."

Giản Thời Ngọ sững người.

Cậu chỉ ngơ ngác nhìn Thẩm Thành, trái tim như nóng bừng, sống mũi cay cay nhưng trong lòng lại ngọt ngào.

Thẩm Thành nhẹ nhàng vuốt mặt cậu rồi hỏi: "Đói bụng không?"

Giản Thời Ngọ do dự một lúc, rồi khẽ gật đầu.

"Anh dẫn em đi ăn."

Khi cậu còn chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra, Thẩm Thành đã nắm tay cậu kéo cậu đứng dậy. Nhưng ngay lúc hai người chuẩn bị bước đi, cửa phòng bỗng bị mở ra từ bên ngoài.

Những tên vệ sĩ phá cửa xông vào, Donald đứng ở ngoài cửa, mỉm cười nhìn Thẩm Thành: "Buổi tốt tốt lành"

Thẩm Thành trấn an vỗ nhẹ tay Giản Thời Ngọ, rồi gật đầu với Donald, vẻ mặt rất lễ phép: "Chào Đường thúc thúc."

"Không tệ."

Donald mỉm cười: "Tôi không ngờ bây giờ cậu lại tự tiện như vậy. Tới làm khách mà không thèm báo trước. Cậu nghĩ nơi này là sân sau nhà mình sao?"

Thẩm Thành bình tĩnh đáp lời: "Đường thúc thúc mời người của tôi đến đây làm khách mà không báo trước, không phải sao?"

Donald vờ như vừa hiểu ra: "Thì ra là tôi thất lễ."

"Vậy thế này đi..."

Vẻ mặt quý ông của Donald không che giấu được sự hiểm ác: "Cậu đã lấy đi 20% cổ phần của tôi, thúc thúc cũng phải có chút quà đáp lễ chứ. Hai người đã đến đây rồi, hay là ở lại để tôi tiếp đãi cho chu đáo?"

Bầu không khí căng thẳng sẵn sàng bùng nổ bất kì lúc nào.

Bên ngoài đều là vệ sĩ của Donald, vốn dĩ đây phải là địa bàn của Đường gia.

Nhưng Thẩm Thành đứng đó, vẫn rất bình tĩnh, trong khi Giản Thời Ngọ ngày càng lo lắng. Bỗng bên ngoài vang lên những âm thanh hỗn loạn, một tên vệ sĩ run rẩy bước vào, nước tiểu chảy xuống chân.

Donald không vui: "Chuyện gì vậy?"

Tên vệ sĩ thở dốc: "Thưa ngài, người của gia tộc Khải Đặc đã đến. Họ nói người yêu của thiếu gia bọn họ đến đây làm khách mà giờ vẫn chưa trở về, nên họ đến đòi người."

Cái gì đây?

Gia tộc Khải Đặc là một thế lực vô cùng lớn mạnh ở đây, chuyên kiểm soát các hoạt động ngầm. Cho dù là ai cũng không dễ dàng đụng đến bọn họ, tất cả đều phải nhường họ ba phần.

Donald không dám đối đầu với họ.

Donald tức giận: "Người yêu gì chứ? Có lầm không? Ta và gia tộc họ không có thù oán gì, tại sao lại đến tìm ta gây chuyện? Người của gia tộc Khải Đặc là ai?"

"Là người của Ưng Đường, thiếu gia của họ, Khải Đặc Kiều An."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.