Ngày hôm sau
Thời tiết hôm đó thật sáng sủa, trời không một gợn mây, ánh mặt trời ấm áp.
Chương trình 《 Nhân viên công sở cố lên 》 đã phát sóng được hai tháng mười lăm ngày, sắp tiến vào giai đoạn kết thúc.
Trong suốt quá trình này, chương trình đã thu hút được một lượng lớn khán giả, các khách mời cũng gặt hái được nhiều thành công.
Hôm nay là lần đầu tiên đội ngũ chương trình ra ngoài quay ngoại cảnh, bắt đầu từ thứ bảy và dự kiến sẽ kết thúc vào thứ bảy tới, xem như là một lời chia tay cho chương trình.
Vì có một số người nổi tiếng cũng tham gia, nên tổ chương trình đã thuê luôn một chiếc xe buýt. Do địa điểm quay và những thứ liên quan đều sử dụng từ thực tế, nên trước khi khởi hành, bên ngoài công ty có không ít fan đứng đợi, nào là fan của các khách mời rồi fan của người hướng dẫn.
Khi Giản Thời Ngọ đến công ty, trên tay cầm không ít giấy bút.
Kim Triệt vui vẻ hỏi: "Đây là quà cậu nhận được à?"
Giản Thời Ngọ trừng hắn một cái, rồi đặt giấy bút lên bàn, thở dài: "Tại mọi người nghe nói dạo này tớ đang luyện viết chữ, nên gửi tặng đấy."
Tôn Lê Mạn tiến lại gần, thở dài: "Ôi trời, fan của cậu hào phóng ghê! Cái bút máy này là phiên bản giới hạn của Lăng Mỹ, mấy nghìn tệ đấy. Cậu nhớ luyện viết cho đàng hoàng nhé."
Giản Thời Ngọ đáp: "Tớ đang luyện mà."
Tô Vũ Lạc đứng bên cạnh nói vào: "Gần đây chữ của cậu đẹp hơn rồi đấy."
Tôn Lê Mạn cầm lấy quyển sổ tay trên bàn Giản Thời Ngọ, ngắm nghía một lúc rồi suy tư: "Sao tớ thấy chữ này có vẻ quen quen?"
Giản Thời Ngọ đột nhiên căng thẳng.
Dù họ không thường xuyên tiếp xúc với văn kiện của Thẩm Thành, nhưng vì đó là tài liệu từ BOSS, nên khi có văn bản nào từ Thẩm Thành, họ đều xem rất kỹ và ghi nhớ cẩn thận.
Bởi vậy, có thể nhiều người cũng có một chút ấn tượng mơ hồ.
Kim Triệt nói đầy ẩn ý: "Mấy cái chữ này sao lại có cảm giác sang chảnh thế nhỉ?"
Giản Thời Ngọ bị nhìn chăm chú đến mức xấu hổ, cậu giật lại quyển sổ, liếc họ một cái, hơi bối rối: "Đừng có cười tớ chứ!"
Những người khác thấy cậu bực mình thì cười rộ lên.
Trong lúc họ đang nói chuyện, xe buýt của công ty đã đến dưới lầu. Giản Thời Ngọ cùng mọi người vội vàng thu xếp hành lý rồi đi xuống.
Từ xa, cậu đã thấy Cố Đoan cùng những người hướng dẫn khác cũng xuống lầu.
Nam nhân có mái tóc đỏ rực rất nổi bật, khuôn mặt anh ta khi không nói chuyện luôn toát lên vẻ lạnh lùng, đi giữa 4 người hướng dẫn, tay đút túi quần, rõ ràng là quản lý bộ phận thiết kế, nhưng lại thể hiện phong thái của một đại ca bất cần xã hội.
Ở phía không xa của xe bus, có một nhóm fan đang chờ đợi, giữa tiếng thét chói tai, Giản Thời Ngọ bất ngờ nghe thấy có tiếng gọi tên Cố Đoan, giọng đầy tình cảm mãnh liệt:
"Cố Đoan!"
"Đoan gia, em yêu anh!"
"Chồng ơi~!"
Giản Thời Ngọ không khỏi bật cười, cậu quay đầu lại, quan sát Cố Đoan thêm chút nữa.
Cậu phát hiện ra Cố Đoan thật sự cũng khá đẹp trai, có nét lai Âu Mỹ, khuôn mặt hắn rất sắc nét, đôi mắt sâu thẳm, kết hợp với vẻ mặt lạnh lùng như ai cũng nợ hắn tiền. Không ngờ lại có cô gái thích kiểu người như vậy.
Lúc này, Cố Đoan tiến tới trước mặt cậu, ánh mắt không mấy thiện cảm: "Nhìn gì?"
Giản Thời Ngọ dời ánh mắt đi rồi trả lời: "Không có gì."
Cả nhóm lên xe, Giản Thời Ngọ định ngồi phía sau, nhưng vì mải suy nghĩ, Kim Triệt và mấy người kia đã chiếm hết chỗ ngồi. Cậu đành phải ngồi ghế đôi phía trước, chiếc ghế còn lại bên cạnh trống không.
Lúc đó, Cố Đoan lên xe ngay sau cậu. Có lẽ hắn lười đi về phía sau nên ngồi xuống ngay bên cạnh Giản Thời Ngọ.
Giản Thời Ngọ hơi ngạc nhiên, liếc nhìn hắn. Không ngờ, Cố Đoan chẳng thèm để ý, đội mũ lên và gục đầu ngủ ngay.
"......"
Thật khó chiều.
Giản Thời Ngọ nghĩ một lúc, rồi cũng kéo màn cửa xe lên, dựa vào ghế và chuẩn bị ngủ.
Tuy nhiên, vì chương trình đang phát sóng trực tiếp, đội sản xuất không để cho cậu ngủ lâu. Chưa đầy mười phút sau, khi xe bắt đầu chạy trên đường cao tốc, đạo diễn đã xuất hiện để tổ chức hoạt động.
Đạo diễn nói: "Mọi người ơi, chúng ta dự kiến chiều nay mới tới bờ biển. Trưa nay, chúng ta sẽ dừng lại ở một làng chài nhỏ gần biển để nghỉ ngơi và ăn trưa. Chúng ta đã chuẩn bị một bữa tiệc hải sản lớn, nhưng số lượng hải sản cao cấp có hạn, nên chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ. Ai trả lời đúng nhiều nhất sẽ được thưởng phần hải sản cao cấp, thế nào?"
Mọi người đều đồng ý.
Dù không đồng ý cũng chẳng có cách nào, vì đội sản xuất đã quyết tâm làm việc này.
Đạo diễn tiếp tục: "Trò chơi rất đơn giản. Trên màn hình sẽ xuất hiện tên một tác phẩm kinh điển, sau đó mỗi người sẽ nói một câu thoại nổi tiếng từ tác phẩm đó. Ai nói đúng sẽ được cộng một điểm. Mọi người rõ chưa?"
Mọi người đồng thanh: "Rõ rồi."
Màn hình phía trước bắt đầu sáng lên.
Tác phẩm kinh điển đầu tiên hiện ra là: 《 Tây Du Ký 》
Mọi người cười và lần lượt trả lời:
Kim Triệt: "Đại sư huynh, sư phụ lại bị yêu quái bắt đi rồi."
Tôn Lê Mạn: "Ngộ Không, vi sư khát quá."
Tô Vũ Lạc: "Thôi, về lại Cao Lão Trang đi."
Đến lượt Giản Thời Ngọ, cậu nhanh chóng nghĩ ra và nói: "Yêu tinh, ăn của lão tôn một gậy!"
Đến lượt Cố Đoan, hắn có vẻ không vui vì bị đánh thức, nghĩ một lúc rồi mở miệng: "Nhị sư huynh, sư phụ lại bị yêu quái bắt đi rồi."
Bên trong xe im lặng một giây, rồi tất cả bật cười lớn. Sa Tăng quả là trăm năm cũng không đổi tính.
Tất cả đều vượt qua vòng này, nhưng khi trò chơi tiếp tục với những đề tài ngày càng khó hơn, mọi người dần nhận ra Cố Đoan thật không biết nhiều. Đặc biệt là khi đề cập đến các bộ phim hoạt hình hoặc truyện cổ tích, hắn thường xuyên không trả lời được.
Cuối cùng, khi đến câu chuyện cổ tích 《 Công chúa Bạch Tuyết 》, những người khác đã lần lượt trả lời:
"Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?"
"Táo đỏ ta ăn, táo trắng ngươi ăn."
"Nàng Bạch Tuyết còn đẹp hơn ngươi cả ngàn lần!"
Đây là câu chuyện kinh điển, ai cũng có thể nói vài câu. Nhưng đến lượt Cố Đoan, người luôn bất mãn với mọi thứ lại lặng im. Sự im lặng kỳ lạ của hắn thu hút sự chú ý của mọi người.
Tôn Lê Mạn cười và nói: "Quản lý Cố, sao thế. Đây chẳng phải là truyện cổ tích rất phổ biến sao? Khi còn nhỏ, cha mẹ đều kể những câu chuyện này trước khi ngủ mà, dù không thuộc thì cũng đã được đọc qua rồi chứ, chẳng lẽ anh không biết thật à?"
Cố Đoan ngồi thẳng, im lặng không nói. Ánh sáng từ cửa xe chiếu vào làm bóng tối phủ lên khuôn mặt hắn. Tiếng cười trong xe dần dịu xuống, mọi người nhìn nhau, nhận ra có điều không đúng.
Không thể trách bọn họ được.
Thông tin về thân thế của Cố Đoan rất ít người biết, trong phòng cũng chỉ có vài người thân cận mới biết được một chút.
Từ nhỏ Cố Đoan đã bị bỏ rơi, đến mức hít thở thôi cũng gặp khó khăn. Khi những đứa trẻ khác được lớn lên trong môi trường tràn ngập tình yêu và nghe kể chuyện cổ tích, thì có người lại phải sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đến cả sự tồn tại cũng trở thành một điều xa xỉ.
Những người khác không biết điều này.
Bên trong xe bỗng trở nên yên lặng, có chút xấu hổ. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm gì.
Trong không khí trầm lặng ấy, bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên, giọng thiếu niên có chút ý cười: "Tôi cũng không biết nữa."
Mọi người đều nhìn về phía Giản Thời Ngọ.
Cậu ngơ ngác vò đầu nói: "《Công chúa Bạch Tuyết》rất nổi tiếng, nhưng hồi nhỏ tớ không thích đọc sách cũng như nghe kể chuyện. Ba mẹ tớ kể gì tớ cũng không nghe vào tai."
Khi nói, khuôn mặt thiếu niên mang chút biểu cảm buồn bã, thêm vào đó là cách nói ngây ngô, thành công thu hút sự chú ý của mọi người về phía cậu ấy.
Ai cũng bật cười, không khí trong xe nhanh chóng vui vẻ trở lại. Trong lúc mọi người cười nói, chỉ có một người không cười, đó là Cố Đoạn. Hắn khẽ liếc nhìn Giản Thời Ngọ, gương mặt trắng nõn của cậu ấy ửng đỏ vì chơi trò chơi, đôi mắt to tròn long lanh. Màn xe lắc lư, ánh nắng giữa trưa chiếu lên vai cậu, như ánh trăng rực rỡ trong góc tối.
Thời gian như ngừng trôi.
Hắn nhìn người trước mặt, có chút ngỡ ngàng.
Giản Thời Ngọ vừa cãi nhau với Kim Triệt, cậu bóp eo, thở dài, kéo Cố Đoan làm đồng minh: "Cậu kia quá xấu rồi, lát nữa chúng ta giành lấy hải sản của cậu ấy ăn luôn."
Do khoảng cách quá gần, Cố Đoạn chợt tỉnh lại. Hắn nhận ra mình vừa thất thố, liền quay mặt đi một cách vụng về, giọng nói lại rất bình tĩnh, có chút khó chịu, tỏ vẻ ghét bỏ: "Nhàm chán."
Giản Thời Ngọ: "..."
Cẩu nam nhân.
___
Cả đoàn nhanh chóng đến làng chài và ăn no nê một bữa. Dù Giản Thời Ngọ không chiến thắng, nhưng cậu vẫn giành được một bữa hải sản thịnh soạn.
Kim Triệt tỏ vẻ hung hăng, nhưng khi đồ ăn vừa mang lên, Giản Thời Ngọ đã nhanh tay trộm một con, nếu Kim Triệt dám đến đánh cậu, cậu sẽ trốn dưới bàn.
Người ngồi cạnh cậu là Cố Đoan, những thực tập sinh khác ít tiếp xúc với hắn, lại thấy người đàn ông này nhìn không dễ gần, dù hắn chẳng làm gì, họ cũng không dám đùa giỡn.
Trong lúc cãi nhau, bờ biển đã hiện ra trước mắt.
Mùa thu đến, thời tiết dễ chịu, những con hải âu bay lượn phía xa trên mặt biển, sóng vỗ không ngừng vào bờ, bãi cát mênh mông khiến ai cũng muốn cởi giày và chạy ra chơi một vòng.
Vì tổ chương trình đã nói sẽ chuẩn bị lều trại và các dụng cụ cần thiết, nên chẳng ai mang đồ gì theo.
Đạo diễn đứng phía trước cười tươi: "Bữa trưa mọi người ăn ngon chứ?"
Mọi người hài lòng gật đầu.
Đạo diễn nói tiếp: "Vậy giờ chúng ta chơi một trò chơi nho nhỏ nhé!"
"..."
Không khí lại rơi vào im lặng.
Chương trình đúng là hố, trò chơi cũng hố.
Theo hướng dẫn của đạo diễn, mọi người nhìn thấy một khu trò chơi cách đó không xa. Trên bãi cát trải thảm gai, cuối đường là rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, lều trại, nước khoáng, dụng cụ bắt hải sản như xẻng nhỏ, võng, còn có cả nồi, dầu, muối, tương, dấm.
Kim Triệt hỏi: "Đạo diễn, có phải đi qua thảm gai là lấy được đồ không?"
Nghe có vẻ đơn giản.
Đạo diễn lắc đầu: "Tất nhiên là không, chỉ đúng phân nửa thôi. Những thứ này phải tự mình giành lấy. Bây giờ, mời tám vị cởi giày và đứng trước thảm gai, nhân viên sẽ phát cho mọi người một chiếc điện thoại."
Mọi người đứng trước thảm gai, điện thoại cũng được phát đến tay họ.
Đạo diễn cầm loa lên và nói: "Bây giờ, trong vòng một phút, hãy gọi cho một người mà không phải cha mẹ hay quản lý của các bạn, một người mà các bạn có thể nhớ chính xác số điện thoại. Nếu người đó bắt máy, các bạn không được báo cho họ biết là mình đang quay chương trình, chỉ cần họ trả lời đúng câu hỏi, bạn sẽ được đi một bước. Từ đây đến cuối cần khoảng năm bước đi, mỗi chuyến đi chỉ được lấy một món. Bắt đầu tính giờ!"
Chuyện này thật quá bất ngờ.
Giản Thời Ngọ ngẩn người, mất khoảng năm sáu giây để tiêu hóa thông tin chợt nhận ra cả hai người bên cạnh đã bắt đầu gọi điện thoại.
Từ nhỏ đến lớn trí nhớ của cậu không tốt, chỉ nhớ được vài số điện thoại. Ngoài cha mẹ và Hầu Tử ra, cậu chẳng nhớ rõ số nào khác.
Nhân viên đang tính giờ: "28 giây, 29 giây, 30..."
Cảm giác như đang đếm ngược đến lúc tận thế.
Giản Thời Ngọ cũng bắt đầu lo lắng, vì thấy Tôn Lệ Mạn đã bắt đầu bước đi rồi.
Đúng rồi... Thẩm Thành!
Có một số điện thoại mà cậu nhớ rất rõ, Thẩm Thành lại thông minh, chắc chắn có thể trả lời được mọi câu hỏi của chương trình.
Giản Thời Ngọ như vớ được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng bấm số gọi đi. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tiếng "Tích... Tích..." vang lên liên tục. Cậu hồi hộp như mua vé số, chỉ mong Thẩm Thành bắt máy.
Chờ đến mười mấy giây, ngay lúc cậu định bỏ cuộc, thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc: "Alo."
Đã bắt máy!
Giản Thời Ngọ trong lòng vui mừng, suýt nữa cậu đã gọi tên Thẩm Thành. Nhớ ra mình đang quay chương trình, cậu liền ho khẽ một tiếng: "Là em đây."
Thẩm Thành hỏi: "Sao lại dùng số này?"
"Ờ..."
Giản Thời Ngọ nhớ ra quy tắc trò chơi, liền nói qua loa: "Anh đừng hỏi, em muốn hỏi anh vài câu, được không?"
Thẩm Thành ngừng lại một chút rồi nói: "Được."
Lúc đó, nhân viên mang bảng câu hỏi tới trước mặt cậu. Ban đầu, Giản Thời Ngọ nghĩ các câu hỏi sẽ giống như trò chơi trên xe, kiểm tra trí nhớ và phản xạ. Nhưng khi cậu nhìn rõ câu hỏi, toàn thân cậu như bị đóng băng.
Khán giả xem trực tiếp cũng thấy rõ, ai nấy đều cười phá lên:
"Ha ha ha, câu hỏi này thật oái oăm."
"Cười đến đau bụng luôn."
"Đúng là không hổ danh đạo diễn."
Giản Thời Ngọ trong lòng như sụp đổ, tuyệt vọng nhìn vào câu hỏi in rõ ràng trên bảng: "Nếu tôi và 500 triệu đồng cùng rơi xuống vực, cậu sẽ cứu tôi trước chứ?"
Dưới câu hỏi còn có một dòng chú thích nhỏ: "Đáp án chính xác là cứu cậu."
Nếu đối phương mà trả lời sai, thảm gai sẽ được kéo dài thêm một đoạn.