Giản Thời Ngọ cảm thấy việc này thật khó chấp nhận.
Cậu biết rất ít về Tập đoàn nhà họ Quý. Trước đây, cậu đã thử hỏi thăm cha mẹ về Quý thị, nhưng Giản Tự Thành và mọi người luôn dùng thái độ của người lớn để lảng tránh, khiến cậu chỉ có thể tìm hiểu thông tin từ các nguồn tài chính, nhưng những gì cậu biết được đều không nhiều.
Cậu đoán rằng một công ty lớn như vậy chắc chắn rất phức tạp, nhưng không ngờ rằng nó lại phức tạp đến thế.
Cậu từng nghĩ Thẩm Thành chỉ chịu áp lực và gánh nặng trong việc duy trì hoạt động của công ty, nhưng bây giờ, cậu nhận ra mình đã đánh giá quá hời hợt.
"Thật là... Cố Đoan sao?"
Tô Vũ Lạc cúi đầu nhìn cậu: "Sao thế, có gì không ổn sao?"
Giản Thời Ngọ im lặng.
"Theo lý mà nói, cậu chỉ tiếp xúc ở mức độ ngoài cuộc với công ty này, không phải là một phần của hai đảng phái lớn trong công ty. Vậy tại sao khi biết Cố Đoan là người ủng hộ của phe đường đảng lại có phản ứng mạnh như vậy?" Tô Vũ Lạc mỉm cười: "Rốt cuộc, hiện tại cậu vẫn đang làm việc cho hắn mà, chẳng phải nên đứng cùng phía với hắn sao?"
Giản Thời Ngọ cảm thấy nghẹn ngào.
Cậu tuyệt đối không đứng cùng phe với Cố Đoan.
Nhưng không có thời gian để cậu suy nghĩ thêm, hai người đã về văn phòng, thợ quay phim lại tiến đến, không còn thời gian để trò chuyện.
Giản Thời Ngọ không phải là kiểu người mang cảm xúc cá nhân vào công việc, Cố Đoan giao cho cậu nhiệm vụ thu thập tài liệu, dù lập trường của hai người hiện tại có khác biệt, cậu vẫn phải hoàn thành công việc một cách nghiêm túc.
Giản Thời Ngọ chỉnh lý tài liệu xong, mang đến cho Cố Đoan. Cậu gõ cửa và kính cẩn nói: "Thưa anh, em đã sắp xếp tài liệu xong rồi."
Cố Đoan gác chân chéo, chỉ lười biếng đáp "Ừ."
Văn phòng buổi sáng còn được dọn dẹp gọn gàng, giờ đây trên bàn lại bừa bộn, thậm chí có cả tàn thuốc. Ai không biết chắc sẽ nghĩ rằng đây là nơi làm việc của một tên cướp hơn là vị trí của một giám đốc thiết kế.
Giản Thời Ngọ cảm thấy khó chịu trong lòng: "Còn gì em có thể giúp không?"
Cố Đoan đang xem tài liệu, nghe vậy thì vẫy tay gọi cậu: "Lại đây, đọc những thông tin này cho tôi nghe."
Giản Thời Ngọ không giỏi tiếng Anh, nhưng may mắn là trình độ tiếng Anh của Cố Đoan còn tệ hơn cậu, nên việc dịch không quá khó khăn.
Trong khi dịch, cậu thầm nghĩ, tại sao Cố Đoan dù học lực không bằng cậu, lại có thể ngồi vào vị trí này? Chẳng lẽ có liên quan đến vụ đảng phái?
Các câu hỏi liên tục xoay quanh trong đầu cậu, cho đến khi bị cắt ngang bởi tiếng quát: "Cậu làm gì mà ngẩn người ra vậy!"
Giản Thời Ngọ giật mình, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt không thiện cảm của Cố Đoan.
"Xin lỗi." Cậu thành thật nhận lỗi.
Vì tiện việc phiên dịch, khoảng cách giữa hai người khá gần, người Giản Thời Ngọ luôn có một mùi thơm nhẹ nhàng, rất thoải mái, Khi ngẩng mặt lên, cậu trông như một chú thỏ nhỏ vô tội, nhìn chằm chằm vào Cố Đoan bằng đôi mắt tròn xoe.
Cố Đoan định chất vấn gì đó nhưng rồi lại nuốt xuống, ngả người ra ghế, không thoải mái vặn vẹo cổ: "Phiên dịch xong thì cậu làm lại bản này một lần nữa."
Giản Thời Ngọ: "Được."
Cậu thấy Cố Đoan có vẻ mỏi cổ nên hỏi: "Anh không thoải mái sao?"
Cố Đoan trả lời qua loa: "Ừ."
"Có phải tối qua anh ngủ không n ngon? Nếu cần, em có thể giúp anh xoa bóp. Trước đây em thường massage cho ba mẹ." Giản Thời Ngọ vừa chỉnh lại tài liệu vừa nói.
Cố Đoan không quá quan tâm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi: "Bệnh cũ thôi."
Giản Thời Ngọ nghĩ rằng đây có thể là cơ hội để tìm hiểu thêm về tình hình đảng phái, nên quyết định giúp hắn xoa bóp vai. Dù qua lớp áo sơ mi, cậu vẫn cảm nhận được cơ bắp của hắn rất cứng và căng thẳng, dấu hiệu của người tập luyện thể hình nhiều hoặc có vấn đề về sức khỏe.
Sau một lúc, Cố Đoan dần thả lỏng và khen ngợi cậu: "Cậu xoa bóp giỏi đấy."
"Đúng vậy." Giản Thời Ngọ hơi tự hào: "Nếu sau này thất nghiệp, em có thể mở tiệm mát xa."
Cố Đoan cười khẽ: "Cậu mà làm thì chắc bị người ta lừa tiền, có khi còn giúp người ta đếm tiền nữa, nhóc con."
Nói chuyện với cậu thật chẳng khác gì nói với con nít.
Giản Thời Ngọ ở chỗ hắn không nhìn thấy, lén lút trợn mắt, nhưng cũng vì động tác của Cố Đoan mà cậu loáng thoáng nhìn thấy sau lưng người đàn ông này có những vết thương cũ, để lại những vết sẹo rất đáng sợ.
Kiến thức của Giản Thời Ngọ không đủ để phân biệt rõ nguồn gốc của những vết thương này, nhưng cậu chắc chắn rằng đây không phải là những vết thương bình thường.
Những vết thương đó rất sâu, mới có thể để lại những vết sẹo dữ tợn đến như vậy.
Cố Đoan cảm nhận được sự chậm chạp của cậu liền hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
Giản Thời Ngọ đáp: "Không có gì..."
"Cậu thấy rồi hả?" Cố Đoan giơ tay lấy điếu thuốc, châm một điếu rồi lười biếng nói: "Bị dọa rồi à?"
Giản Thời Ngọ nhân cơ hội dò hỏi: "Làm sao mà có?"
"Chỉ là vậy thôi."
"Lo cho tốt cái mạng của cậu đi." Cố Đoan cười nhạt, phả một vòng khói thuốc về phía Giản Thời Ngọ, mái tóc đỏ trông đầy thách thức, trên gương mặt hắn cũng là vẻ bất cần: "Đừng có mà lo chuyện của tôi."
Giản Thời Ngọ bị sặc khói, ho sặc sụa.
Bất ngờ hít phải một hơi khói thuốc, phổi của cậu phản ứng, cúi đầu không ngừng ho, mặt đỏ bừng, trước mắt cũng mờ đi một chút.
Cậu trừng mắt nhìn Cố Đoan một cái, đầy giận dữ.
Ngay khi Cố Đoan nghĩ rằng con thỏ con này sắp mắng người...
Giản Thời Ngọ đứng thẳng, vén tay áo lên, rồi đột ngột ấn vào một điểm nào đó trên lưng Cố Đoan. Người đàn ông đang rít thuốc bị cơn đau bất ngờ đánh úp, khiến hắn run lên, điếu thuốc rơi trên đùi.
Cố Đoan thốt lên: "Chết tiệt..."
Giản Thời Ngọ quan tâm cúi xuống nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đầy vẻ lo lắng: "Không sao chứ, em chỉ đang giúp anh khơi thông tuần hoàn cơ thể thôi, thường thì người khỏe mạnh sẽ không thấy đau nhiều, anh nhịn không nổi sao?"
Không một người đàn ông nào muốn thừa nhận mình yếu đuối.
Cố Đoan mặt mày cau có, nhìn thỏ con trước mặt như thể đã tiến hóa thành con thỏ đen, ánh mắt cậu đầy vẻ vui sướng trước tai họa của người khác, hắn cắn răng: "Khơi thông tốt lắm rồi, cổ tôi ổn rồi, đừng ấn nữa."
Giản Thời Ngọ cười tủm tỉm: "Lần sau có cần gì cứ tìm em nhé."
Cố Đoan hận không thể đá cậu một cú.
Cầm tài liệu rời khỏi văn phòng, nụ cười trên mặt Giản Thời Ngọ dần dần biến mất.
Cậu cảm thấy mình thật sự quá ngây thơ rồi.
Dù là Cố Đoan, hay Tô Vũ Lạc đều trông có vẻ sâu không lường được, tất cả đều che giấu điều gì đó với cậu.
Dù là về chuyện cha mẹ, hay về Thẩm Thành, họ đều im lặng không nói với cậu. Cậu cảm thấy mình như một kẻ ngu ngốc, sống trong một thế giới mà mình tự cho là yên bình.
Bây giờ nghĩ lại, nếu Donald thực sự lợi hại như thế, thì năm đó Thẩm Thành hẳn đã trải qua cuộc sống rất khó khăn.
Quý Viễn Sinh hôn mê, trước có các cổ đông lớn như hổ rình mồi, sau có Đường gia với tham vọng to lớn từng bước ép sát. Còn năm ấy, Thẩm Thành chỉ mới 18 tuổi.
Lúc đó...
Thẩm Thành mang tâm trạng thế nào mà lao đến nước Mỹ? Tại sao Thẩm Thành chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với cậu, là do không tin tưởng, hay cảm thấy cậu vô dụng?
Rõ ràng mối quan hệ của họ gần gũi đến vậy, nhưng tại sao một câu cũng không nói?
Mang teho những cảm xúc phức tạp, cậu bước ra khỏi chỗ làm khi hết giờ.
Do cả ngày mang tâm trạng không vui, Giản Thời Ngọ khi tan làm cũng không nói với ai. Trong lòng đầy lo âu, cậu đeo khẩu trang, đội mũ, đi bộ đến một con phố nhỏ, nơi có nhiều quầy hàng, các tiểu thương náo nhiệt bán hàng.
Cậu đang nhìn quanh thì điện thoại trong túi reo lên. Thấy là Thẩm Thành gọi đến, cậu liền bắt máy: "Alo."
Giọng Thẩm Thành từ đầu bên kia vang lên: "Em đang ở đâu?"
"Đang ở ngoài, có chuyện gì vậy?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Rồi Thẩm Thành nói: "Tan làm mà không nhắn tin cho anh sao?"
"Hả?"
Họ khi nào có quy định về chuyện này.
Chỉ nghe giọng của Thẩm Thành, như một mệnh lệnh thường ngày: "Hôm nay cả ngày đều không gặp em."
Giản Thời Ngọ sững người.
Giữa đám đông ồn ào, cậu bỗng thấy lòng nhẹ nhàng hơn nhiều, nụ cười khẽ hiện trên môi: "Nhớ em à?"
Đầu dây bên kia không lên tiếng.
Thẩm tổng kiêu ngạo không dễ dàng thừa nhận như vậy.
Giản Thời Ngọ bật cười, cậu nói: "Em gửi địa chỉ cho anh, nếu hôm nay anh tan làm sớm thì đến đây nhé."
Thẩm Thành đáp lại nhanh gọn: "Chờ đó."
Cuộc gọi không kéo dài, nhưng chỉ cần nghe giọng đối phương, tâm trạng cậu đã tốt hơn nhiều.
Giản Thời Ngọ cất điện thoại đi, cảm giác rằng dù chưa hiểu hết Thẩm Thành, nhưng điều đó không quan trọng. Họ còn cả đời bên nhau, mọi thứ đều có thể từ từ tìm hiểu.
...
Hai giờ sau
Trên xe Bentley, ghế sau chật kín với những túi nhỏ chứa đồ linh tinh, trong cốp xe còn có không ít đồ ăn vặt và đồ chơi. Chiếc xe thường ngày rất nghiêm túc của CEO Quý thị giờ lại thoang thoảng mùi lẩu cay từ quán bên đường. Giản Thời Ngọ vừa ăn uống, vừa nghịch sợi dây trong tay.
Thẩm Thành bảo cậu ngồi yên: "Đeo dây an toàn vào."
Vì đây là chuyến đi cá nhân, nên thư ký Vương không đi theo, Thẩm Thành tự lái xe. Giản Thời Ngọ ngồi ở ghế phụ, trông rất uể oải, không thèm giữ hình tượng gì, tay nghịch sợi dây.
Dạo này cậu thích đan dây, một thói quen mà thường chỉ có trẻ con mới yêu thích.
Đây là lần đầu cậu tập đan, thành phẩm lỏng lẻo, xiêu vẹo. Cậu hỏi Thẩm Thành: "Trông thế nào?"
Thẩm Thành nhìn qua liền nhận xét: "Xấu."
"......"
Lòng tự tin của cậu bị đả kích.
Giản Thời Ngọ bĩu môi, bực mình thu dây lại, nhỏ giọng trách móc: "Chẳng có gu thẩm mỹ gì cả."
Đúng lúc đó, đèn giao thông chuyển đỏ
Thẩm Thành lại nhìn cậu một cái: "Anh không có gu thẩm mỹ?"
Giản Thời Ngọ không cam lòng, hừ nhẹ một tiếng thay cho câu trả lời.
Thẩm Thành hơi nhếch khóe miệng, trong mắt lóe lên một chút ý cười, giọng nói có phần châm biếm: "Em đang tự hạ thấp mình đấy à?"
Giản Thời Ngọ khựng lại, cậu ngẩng đầu nhìn qua, sau khi chạm phải ánh mắt của Thẩm Thành thì mới hiểu ra ý hắn nói, một cảm giác xấu hổ và bực bội dâng lên trong lòng, muốn thu hồi lại sợi dây: "Nếu anh ghét thì thôi."
Thẩm Thành không biểu lộ ý kiến, chỉ nhướng mày: "Giận à?"
Giản Thời Ngọ từ ghế sau lấy đồ ăn vặt, vừa mở gói vừa nhai phồng miệng, không thèm để ý đến hắn.
Thẩm Thành giơ đôi tay dài ra, lấy sợi dây từ tay cậu, nhìn một chút rồi đặt sang bên cạnh.
Giản Thời Ngọ giật mình.
Đèn giao thông chuyển xanh, Thẩm Thành khởi động xe, thấy cậu nhỏ tham ăn nhìn chằm chằm vào mình, hắn chậm rãi mở miệng: "Không phải cho anh sao, anh phải giữ lại."
Giản Thời Ngọ bắt lấy cơ hội: "Không phải anh chê xấu sao?"
"Không còn cách nào."
Thẩm Thành khẽ nhếch miệng, chậm rãi nói: "Ai bảo anh có gu thẩm mỹ kém."
...
Ngày hôm sau
Buổi trưa, khi ăn cơm ở nhà ăn, Giản Thời Ngọ đi cùng nhóm thực tập sinh. Lúc này là thời gian mọi người có thể trò chuyện và tán gẫu.
Tôn Lệ Mạn không bao giờ bỏ lỡ bất kì tin tức nào trong công ty: "Này, nghe gì chưa? Sáng nay, mọi người bảo là Thẩm tổng của chúng ta trên cổ tay đeo một sợi dây đỏ!"
Kiểu dây này giống như loại dây đang thịnh hành trên mạng bây giờ.
Tô Vũ Lạc thắc mắc: "Cái gì?"
Kim Triệt liếc nhìn Giản Thời Ngọ đầy ẩn ý rồi giải thích: "Ý là, Thẩm tổng của chúng ta có người yêu rồi."
Tô Vũ Lạc cúi đầu ăn cơm: "Loại dây này trong nhà cũng thường thấy mà, Tết Trùng Dương còn có phong tục này mà."
Giản Thời Ngọ không hiểu sao có chút chột dạ, vừa ăn canh vừa phụ họa: "Đúng vậy, nhà nào cũng có, mua ngoài đường cũng được."
Tôn Lệ Mạn cười gian: "Các cậu biết gì, sợi dây đó không phải kiểu bình thường đâu, mà là loại dệt uyên ương, vừa nhìn là biết do người yêu tự tay làm, không biết sợi còn lại đang ở trên cổ tay ai."
Giản Thời Ngọ khựng lại, suýt chút nữa bị sặc canh, mặt đỏ bừng.
Tôn Lệ Mạn hỏi: "Không sao chứ?"
"Không sao."
Cậu lấy lại bình tĩnh, cố không để lộ điều gì, lo lắng nhúc nhích chân, không dám hé lời rằng nửa kia của sợi dây đang nằm trên cổ chân mình.
Tôn Lệ Mạn cảm thán: "Chuyện này đang bị làm rùm beng lên, chắc hôm nay một nửa người trong công ty sẽ thất tình."
Giản Thời Ngọ chột dạ không dám ngẩng đầu.
Kim Triệt cười: "Không còn cách nào, người có năng lực thì được hưởng thôi."
"Đúng vậy." Tôn Lệ Mạn tặc lưỡi: "Nhưng mà tớ nghe nói, sợi dây đó còn rất xấu, tớ không nói ngoa đâu, cháu gái tám tuổi của tớ làm còn đẹp hơn. Thẩm tổng của chúng ta đúng là có gu độc đáo thật!"