[Trọng Sinh] Tổng hợp báo thù

Chương 11: [Truyện 11] Lật mặt




Sau khi mẹ tôi lấy tiền của công ty, bà đã nhảy xuống biển giả ch.

Công ty bị đóng cửa, bố tôi phải làm bốn công việc để trả nợ, trả lương cho công nhân.

Chủ nợ đến trường quấy rầy tôi, không kiêng nể rêu rao nói bố tôi là kẻ ăn quỵt, nợ tiền mà không trả.

Tôi bị bạn học cô lập, tôi cắn răng nhẫn nhịn vừa học vừa làm.

Tôi tưởng rằng, chỉ cần cố gắng, về sau tôi và bố sẽ có cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng trước hôm tôi thi đại học, bố tôi ở công trường mệt mỏi kiệt sức, ngã từ trên giàn cao xuống.

Thanh thép xuyên qua bụng ông, máu me chảy đầy đất.

Hôm đó, khi tôi rời khỏi công trường, mỗi bước đi đều để lại dấu chân đỏ như máu.

Nhưng trên đường về nhà, tôi nhìn thấy mẹ tôi mặc trên người toàn đồ hiệu, đang hôn một tên bạch kiểm.

Bà ấy vẫn còn chưa ch! Bà lấy đi tài sản trong nhà, hủy hoại cuộc đời bố tôi, chỉ vì muốn sánh vai bên bạch nguyệt quang của mình!

Tôi tìm mẹ chất vấn.

Bà ấy sợ tôi quấy rầy cuộc sống của bà, trong tình thế cấp bách đã đẩy tôi từ trên tầng cao nhất xuống.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại cái ngày mà mẹ tôi nhảy xuống biển kia.

——

01.

Thi thể được phủ một tấm vải trắng trên mặt, nằm bất động ở đó.

Bố tôi vội vội vàng vàng từ công ty chạy về, vừa bước vào cửa lập tức khóc rống lên:

“Đới Vân?”

Khoảng cách chỉ có ba đến năm mét, thế nhưng khi chạy tới, chân ông ấy lại mềm nhũn ngã nhào.

Sau khi vén tấm vải trắng lên, tất cả mọi người đều cúi đầu khóc.

Chỉ có tôi, trong đầu tràn ngập ký ức về kiếp trước.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi chỉ cảm thấy hoang đường.

“Rốt cuộc thì chuyện này là sao vậy?”

“Sáng nay Đới Vân vẫn còn khỏe mạnh, sao bỗng dưng lại ra đi đột ngột thế này?”

“Buổi sáng lúc ra ngoài cô ấy còn nói tối nay muốn tự mình vào bếp nấu ăn, sao bây giờ lại...?”

Bố tôi quỳ gối bên giường, nước mắt từng giọt rơi lã chã xuống khuôn mặt mẹ tôi.

Tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Dù sao thì người trước mặt đang giả ch.

Ngộ nhỡ trong một khắc không chịu nổi ngồi dậy lau mặt thì làm sao bây giờ?

Mắt bà ngoại tôi đỏ hoe, nói dối trơ tráo không chớp mắt.

“Anh còn dám hỏi à! Lúc con gái tôi gả cho anh thì mọi chuyện vẫn rất êm đẹp, rốt cuộc anh đối xử với con bé như thế nào mà lại để cho nó nhảy xuống biển tự s hả!?”

“Nếu biết trước có ngày này, tôi đã không gả con gái mình cho anh rồi!”

Ông ngoại còn cầm ba toong nện vào người bố tôi.

“Tôi đánh ch anh, chôn anh cùng con bé!”

Lúc cây ba toong sắp giáng xuống, tôi nắm chặt tay ông ngoại.

Kiếp trước, tôi và bố tôi sống trong cảnh nghèo túng, vốn dĩ không phát hiện ra có nhiều điểm khả nghi như vậy.

Bây giờ nghĩ kỹ lại mới nhận ra có nhiều chỗ không đúng lắm.

Ông bà ngoại lúc này rõ ràng đang có biểu hiện vô cùng bi thương.

Nhưng không lâu sau khi mẹ tôi ch, hai ông bà lập tức chuyển nhà đi xa.

Hai cụ già hơn 60 tuổi không có sự giúp đỡ của con cái, làm sao có thể một thân một mình rời xa quê hương chuyển đi nơi khác được?

Vậy nên tôi không tin chuyện mẹ tôi giả ch mà họ không biết.

“Làm gì đấy! Mẹ mày đã ra nông nỗi này rồi, mày còn đứng về phía bố mày à?! Mày cũng là một đứa vong ân bội nghĩa vô lương tâm mà thôi.”

Tôi bình tĩnh nhìn bọn họ, cố gắng rặn ra hai giọt nước mắt.

“Ông bà ngoại đang nói gì vậy ạ? Sao cháu có thể là đứa vong ân bội nghĩa được cơ chứ?”

“Cháu chỉ muốn nói là, mẹ cháu đã ra đi rồi, mọi người náo loạn ở trước mặt mẹ, là không muốn để mẹ ra đi thanh thản sao?”

“Cháu là con gái duy nhất của mẹ, cháu muốn đưa mẹ về nhà.”

“Tổ chức một tang lễ lớn, sắp đặt tại nhà trong vòng bảy ngày.”

Liếc qua khóe mắt, ngón tay mẹ tôi đặt bên tấm vải trắng khẽ co giật một chút.

Thích giả ch đến vậy sao, con sẽ giúp mẹ diễn kịch đến cùng!

02.

Bố tôi cực kỳ đau buồn, lúc này mọi thứ chỉ có thể để tôi gánh vác.

Tôi tìm đến một số người, “Phiền các bác giúp cháu đưa mẹ cháu về nhà, để cháu làm tròn đạo hiếu cuối cùng của mình.”

Tôi còn nhỏ như này mà đã mất mẹ, hơn nữa lời nói của tôi còn vô cùng khẩn thiết, vài người đàn ông đều xoay người đi lau nước mắt.

Nhưng ông ngoại và bà ngoại liếc nhau, không chút do dự ngăn cản mấy người kia.

Lần này tôi càng thêm chắc chắn.

“Không được!”

Hai người bọn họ một trước một sau đứng bên cạnh mẹ tôi.

Mấy người đàn ông kia sửng sốt, một người trong số họ nói: “Ông bà này, sao hai người còn có thể chối bỏ tấm lòng hiếu thảo của cháu gái nhà mình chứ?”

Vẻ mặt của bố tôi suy sụp , cuối cùng tôi vẫn phải huých nhẹ bả vai ông, ông ấy mới miễn cưỡng đứng lên.

“Bố, mẹ, Ân Ân nói đúng đấy, chúng ta nhất định phải đưa Đới Vân về.”

“Không được!”

“Đới Vân nhảy xuống biển tự sát, đây là cái ch đột ngột, chúng tôi để cho anh nhìn mặt một cái là đã tốt lắm rồi, người như vậy không được đưa về nhà, sẽ ảnh hưởng đến tài vận sau này của anh, đến lúc đó cả nhà anh đều gặp bất hạnh!”

Ông ngoại gật đầu liên tục: “Đúng, mẹ anh nói đúng đấy.”

“Mau đưa con bé đến nhà hỏa táng đi, con gái tôi lúc còn sống đã muốn rời khỏi nhà các người rồi, khó khăn lắm mới ra đi được, anh còn muốn đưa nó về nơi đó sao? Không được!”

Kiếp trước tôi và bố tôi bị bọn họ lừa gạt bởi những lý do thoái thác như này.

Ngày hôm đó mẹ tôi đã được người mà bọn họ liên lạc đưa đến nhà hỏa táng.

Về sau, sau khi bố tôi qua đời, tôi đã thấy bà ấy và một người đàn ông khác ôm hôn say đắm trên đường.

Cuộc sống mới này, bất luận là như thế nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ không để chuyện này xảy ra.

Thế là tôi bật khóc và hét lên trước mặt mọi người.

“Mẹ ơi, mẹ ch thảm quá, con gái mẹ muốn đưa mẹ về nhà cũng không được, ông bà ngoại còn ngăn cản con.”

“Bố yêu thương con như vậy, con sắp lên cuối cấp ba rồi, vậy mà ngay lúc này con lại mất đi mẹ, sau này con và bố phải sống như thế nào đây?”

Tôi khóc đến nỗi xé ruột xé gan, nhanh chóng thu hút rất nhiều người tới xem.

Lúc đầu bố còn an ủi tôi hai câu, nhưng sau đó cũng mặc kệ hình tượng của mình, ôm tôi cùng khóc.

Tiếng khóc của hai người chúng tôi còn lớn hơn cả tiếng nói chuyện của ông bà ngoại.

“Haizz, con bé này nói mà chạm đến đáy lòng tôi rồi, nghe xong lòng tôi cũng khó chịu theo.”

“Cái gì mà ch đột ngột với không đột ngột chứ, không phải kiêng kỵ gì hết, con gái và chồng muốn đưa cô ấy về, hai người dựa vào cái gì mà ngăn cản không cho chứ?”

Mỗi người tôi một câu họ một câu, ông bà ngoại cứng họng không đáp lại được gì.

Sau khi “thi thể” được khiêng đi, tôi đứng trước mặt mọi người cúi thấp đầu.

“Cháu cảm ơn tất cả mọi người ạ.”

“Tang lễ của mẹ cháu sẽ được tổ chức trong bảy ngày, ai có quan hệ tốt với mẹ cháu có thể tới phúng viếng, nhà chúng cháu không nhận tiền đến viếng, chỉ mong mẹ cháu lên đường bình an.”

Tôi nói xong, tất cả mọi người đều giơ ngón cái lên.

Tốt lắm, thiết lập hình tượng cô con gái hiếu thảo có vẻ như là thành công rồi.

“Ân Ân! Để ở nhà bảy ngày không được đâu, thời tiết như này lỡ như mẹ cô thối rữa thì làm sao bây giờ? Hay là cứ để chúng tôi đưa đi đi.”

Tôi vuốt cằm nghĩ ngợi.

Cuối cùng đau buồn nhìn về phía bố tôi: “Bố ơi, mình mua cho mẹ một chiếc quan tài bằng băng đá đi.”

Nằm bảy ngày ở trong đó, tôi không tin bà ấy không vùng dậy!

03.

Sau khi đưa thi thể về nhà, tôi đích thân tổ chức tang lễ rất trang trọng.

Bởi vì việc nhảy xuống biển này nên đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Hơn nữa những gì tôi đang làm bây giờ, những chuyện này không ngờ lại được lan truyền trên mạng.

Thậm chí có không ít cư dân mạng cảm thấy tôi đáng thương, còn tự mình tới phúng viếng một chuyến.

Và người mẹ thân yêu của tôi đang nằm trong chiếc quan tài trong suốt, được tôi chọn lựa cẩn thận.

Bên dưới còn đặt một khối băng đá dày.

Tôi là cô con gái hiếu thảo, còn bố tôi là người đàn ông trung niên đau đớn mất đi người vợ yêu quý của mình.

Mọi thứ đang diễn ra theo hướng ngược lại với kiếp trước.

Kiếp trước, trước khi nhảy xuống biển, mẹ tôi còn cuỗm theo tất cả tiền bạc của công ty.

Mọi người đều nói nhất định là do bố tôi đã phụ lòng mẹ tôi, tôi cũng làm cho mẹ buồn lòng.

Nếu không thì tại sao mẹ tôi trước khi ch lại lấy hết tiền bạc đi, ngay cả một đồng cũng không để lại cho con cái của mình được?

Thế là công ty của bố tôi phá sản.

Để trả nợ, bố tôi phải làm bốn công việc trong mùa hè oi bức, mới có thể trả lương cho công nhân.

Chủ nợ đến trường quấy rầy tôi, không kiêng nể rêu rao nói bố tôi là kẻ ăn quỵt, nợ tiền mà không trả.

Tôi bị bạn học cô lập, tôi cắn răng nhẫn nhịn vừa học vừa làm.

Tôi tưởng rằng, chỉ cần cố gắng, về sau tôi và bố sẽ có cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng trước hôm tôi thi đại học, bố tôi ở công trường mệt mỏi kiệt sức, ngã từ trên giàn cao xuống.

Thanh thép xuyên qua bụng ông, máu me đầy đất.

Hôm đó, khi tôi rời khỏi công trường, mỗi bước đi đều để lại dấu chân đỏ như máu.

Tôi như ch lặng, một mình rảo bước trên con phố dài.

Thế nhưng tôi lại nhìn thấy người mẹ vốn đã ch kia, mặc trên người toàn đồ hiệu, đang hôn một tên bạch kiểm ở ven đường.

Bà ấy chưa chết!

Bà ấy lấy đi tài sản trong nhà, hủy hoại cuộc đời bố tôi, chỉ vì muốn kề vai bên bạch nguyệt quang của mình!

Tôi tìm mẹ tra hỏi.

Bà ấy sợ tôi quấy rầy cuộc sống của bà, trong tình thế cấp bách đã lừa tôi lên sân thượng, tự tay đẩy tôi từ tầng cao nhất xuống.

Bà ấy không yêu tôi, cũng không yêu bố tôi.

Trước khi ch còn bày ra cảnh tượng như này, thậm chí có khi mấy người vô liêm sỉ còn phải lập đền thờ bà ấy đấy.

Tôi chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống mức thấp nhất, “Nếu sợ lạnh thì mọi người chịu khó mặc thêm quần áo một chút nha, tại giờ trời nóng quá, cháu phải làm thế này vì người đã mất.”

Ở trong phòng, nhiệt độ 16°C cộng thêm việc nằm trên khối băng kia.

Cho dù không ch thì cũng bị đông cứng.

04.

Chỉ là ngay khi tôi vừa mới điều chỉnh nhiệt độ xuống, ông bà ngoại lập tức hùng hổ xông tới, cướp lấy điều khiển điều hòa của tôi.

Còn có một người đàn ông khác đi cùng bọn họ.

Người đàn ông này cho dù có hóa thành tro tôi vẫn nhận ra.

Chẳng phải đó là người hôn mẹ tôi trên đường sao?

“Ân Ân, mày thật sự muốn để mẹ mày bị đông ch à!”

Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Bà ngoại, mẹ cháu đã ch rồi mà, sao còn có thể cảm thấy lạnh được ạ?”

Bố tôi cũng cố gắng khôi phục tinh thần, để ông bà ngoại tôi ngồi xuống, từ từ nói chuyện.

“Bố mẹ, Ân Ân nói vậy cũng không sai, hai người đang làm cái gì vậy?”

“Đới Vân đã ra đi rồi, hai người không thể để cô ấy ra đi thanh thản được sao?”

“Bố mẹ yên tâm, cho dù không có Đới Vân, sau này con cũng sẽ chăm sóc, phụng dưỡng hai người.”

Mọi người xung quanh tôi đều nói: “Đúng vậy đó.”

“Hai ông bà này đúng là mất trí rồi, đào đâu ra cô cháu gái và cậu con rể tốt như vậy chứ.”

Ông bà ngoại khổ sở nói, chỉ có thể không ngừng nhìn mẹ tôi thở dài.

Lúc này, người đàn ông đi cùng bọn họ cũng không nhịn được mà lên tiếng.

“Chú em à, người như này chết rồi thì nên đem thiêu đi, cớ sao phải đưa về nhà để cô ấy phải chịu khổ chứ?”

“Cái này so với việc bỏ người vào trong tủ lạnh thì khác gì nhau không hả, không phải rất đau đớn sao?”

Trước hết bố tôi đáp lại hai câu, nói xong mới cau mày.

“Anh là ai?”

Bà ngoại kéo lấy tay ông ta trước, “Đây là họ hàng xa của nhà chúng tôi.”

“Đã nhiều năm như thế rồi, đây là lần đầu tiên cậu ấy đến, ai mà ngờ lại gặp phải chuyện như vậy...”

Ồ, là họ hàng xa à.

Bố tôi vẫn luôn chung thủy, trước sau như một với mẹ tôi trong suốt những năm qua.

Với người thân của mẹ tôi, ông đều đối xử tốt với bọn họ.

Nhưng rốt cuộc đổi lại là bọn họ hợp tác với nhau lừa gạt hai bố con chúng tôi, xoay như chong chóng.

Nếu như không còn tình cảm thì thẳng thắn ly hôn không phải là tốt hơn sao?

Vì sao cứ phải dồn tôi và bố tôi vào chỗ chết chứ?

Bố tôi sau khi nghe người đàn ông kia là họ hàng xa của mẹ tôi, lập tức mời ông ta ngồi xuống uống nước.

Tôi tức giận, lập tức che miệng hét lên một tiếng:

“Sao một khối băng dày như vậy lại tan ra thế này?”

“Ngươi chết không phải là không có thân nhiệt ạ? Sao trên mặt đất lại có một vũng nước lớn như vậy?”

05.

Mọi người xung quanh đều chạy đến xem.

“Đúng thế, thi thể rất lạnh, sao khối băng này lại tan nhanh như vậy được?”

Qua khóe mắt, tôi thấy ông bà ngoại sốt sắng đứng lên.

Bố tôi cởi bỏ tấm vải trên người mẹ tôi ra, sau đó đưa tay muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể của bà ấy.

Thế nhưng bàn tay chưa kịp hạ xuống, bà ngoại ở bên cạnh đột nhiên ôm ngực ngã khuỵu.

“Ối, đau tim quá.”

“Mẹ, mau đến bệnh viện!!”

Sự chú ý của mọi người lại đổ dồn lên bà ngoại.

Nhìn dáng vẻ người đàn ông kia thở phào nhẹ nhõm, tôi lạnh lùng nhếch khóe môi.

“Thật ngại quá, chúng tôi phải đưa bà ngoại đến bệnh viện, chỗ này phiền mọi người trông nom giúp.”

Người đàn ông kia đứng lên nhận trách nhiệm.

“Cậu cứ yên tâm, Đới Vân đã đi rồi, cậu nhất định phải chăm sóc cho bà ngoại thật tốt.”

“Việc ở đây cứ để tôi lo.”

Đến bệnh viện cũng tốt thôi.

Không chừa lại chút không gian cho bọn họ, về sau tôi lấy cái gì để vả mặt bọn họ đây?

Sau khi đến bệnh viện, bà ngoại không còn rên rỉ khó chịu nữa.

Nhưng để giữ chân chúng tôi, bà ấy vẫn ở lại bệnh viện.

“Ôi, Ân Hoà à, chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Đới Vân, con bé đi rồi, anh sẽ không bỏ mặc chúng tôi đó chớ?”

Vừa nhắc tới mẹ tôi, hai mắt bố tôi lập tức đỏ hoe.

“Sao con có thể làm vậy ạ?”

Cứ như thế, bố tôi lại bị hai người bọn họ ngáng chân.

Tôi ra vẻ sốt ruột đi tới đi lui trong bệnh viện.

“Bố ơi, còn mẹ ở nhà thì phải làm sao đây ạ?”

Bố tôi thở dài thườn thượt, bàn tay to lớn đặt lên vai tôi.

“Sáng sớm ngày mai quay trở về là được.”

“Ân Ân, con trưởng thành rồi.”

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, bố tôi thế mà lại mọc ra mấy sợi tóc bạc.

Sự thật đang kề ngay bên miệng, nhưng tôi lại không thể nói ra.

Bố tôi rất yêu mẹ tôi.

Bức màn che giấu sự thật, cứ để ông ấy tự mình vén lên đi.

06.

Tôi thực sự đã ép tất cả mọi người tổ chức tang lễ trong bảy ngày.

Mẹ tôi nằm trong chiếc quan tài trong suốt đó, từng giây từng phút ai ai cũng nhìn chằm chằm, không thể động đậy.

“Bố à, bố ăn một chút đi được không? Lỡ như thân thể không gắng gượng được nữa thì phải làm sao bây giờ?”

Môi bố tôi tái nhợt nhưng vẫn đẩy chiếc bát trong tay tôi ra.

“Không phải mẹ con cũng chưa ăn sao?”

Ủa?

Quả nhiên, con người rơi vào bể tình sẽ trở nên ngốc nghếch.

Cây đinh ở góc quan tài rõ ràng chưa vặn chặt, vậy mà bố tôi không hề nhận ra.

Có nhân tình cũ của bà ấy ở đây, sao mà bà ấy chưa ăn gì được.

Cuối cùng, tôi vẫn phải ép buộc bố tôi ăn một chút.

Thật vất vả khi phải chịu đựng tận bảy ngày.

Buổi sáng hôm đưa tang, trong mắt ông bà ngoại và người đàn ông kia đều xuất hiện vẻ vui mừng khó che giấu.

“Không phải chứ, tại sao xe tang lễ vẫn chưa tới?”

“Cậu thử gọi điện thoại hỏi lại xem sao.”

Người đàn ông kia vừa nhấc mông lên, tôi lập tức bình thản nói:

Nhìn dáng vẻ ba người bọn họ sững sờ, tôi khẽ mỉm cười.

“Cháu đã tìm được một nhà hỏa táng tốt hơn cho mẹ cháu rồi.”

“Sau khi thiêu xong, người nhà còn có thể tự mình tiến vào nhặt xương ạ.”

Khóe miệng ông ngoại giật giật hai cái, bà ngoại chịu đựng nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.

Bà ấy đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào mũi tôi chửi ầm lên.

“Mày, con nhóc mày đúng thật là không coi ai ra gì mà, chuyện của người lớn đến lượt mày nhúng tay nhúng chân vào à?”

Không đợi tôi nói tiếp, bố tôi cũng từ trong căn phòng khác bước ra.

“Mẹ, Ân Ân là đứa con duy nhất của con và Đới Vân, con bé có quyền quyết định chuyện này.”

Nghe vậy, tôi nhìn ông bà mỉm cười.

“Bố cháu tuy không phải là người giàu có, nhưng cũng có chút của ăn của để, số tiền này muốn tiêu xài vì mẹ cháu, bây giờ đây là khoản cuối cùng, tiêu nhiều một chút thì có sao?”

Đang nói thì xe tang lễ chạy tới.

Tôi lập tức dạt mọi người sang một bên, “Ở đây, khiêng ra ngoài đi.”

“Mọi người muốn đi theo thì lên xe đi ạ, sau khi quay về tất cả chúng ta sẽ đến nhà hàng ăn cơm.”

Tôi phải mời chào nhiệt tình.

Màn kịch xác chết vùng dậy không phải là điều mà ai cũng có thể nhìn thấy đâu.

07.

Khi thực hiện nghi lễ tưởng niệm cuối cùng, mẹ tôi nằm lặng yên ở giữa.

“Mẹ cháu thật đúng là một mỹ nhân, ở nhà tận bảy ngày thế mà dung nhan vẫn không giảm đi chút nào.”

Tất cả mọi người cũng hùa theo, nói mẹ tôi là một người có phúc.

Tiếc thay chút tâm tư nhỏ nhen này, vẫn cứ quanh quẩn trong đầu.

Tôi giả vờ muốn áp mặt mình vào mặt mẹ mình lần cuối.

Nhưng sau khi tiến lại gần, tôi đột nhiên chỉ vào vết dầu bóng loáng trên khóe miệng bà ấy, kêu lên một tiếng.

“Mọi người nhìn giúp cháu xem, thứ gì ở khóe miệng của mẹ thế kia?”

“Hình như là ăn cái gì đó mà chưa lau sạch miệng, nhưng mà không thể nào.”

Tôi thấy ông bà ngoại có động thái nhỏ, lén lút trừng mắt nhìn người đàn ông kia.

“Được rồi, mọi người tạm biệt xong rồi thì để mẹ cháu vào trong đi.”

Tôi cố gắng tách bố tôi đang nắm chặt tay mẹ ra.

Còn cố ý khuyên nhủ: “Bố, người chết thì cũng đã chết rồi.”

“Bố yên tâm, mẹ ở đây sẽ không phải chịu đau đớn đâu.”

“Đây chính là lò hỏa táng tốt nhất mà con tìm được, nhiệt độ sẽ dần dần tăng lên, trước tiên là 200 độ để đốt quần áo và mỡ, sau đó là 500 độ để đốt cháy cơ bắp và nội tạng trong cơ thể, cuối cùng là tăng lên khoảng 800 độ, là có thể luyện hóa xương cốt của mẹ rồi.”

“Đến lúc đó, chúng ta sẽ tiến vào, đích thân nhặt xương của mẹ.”

Nhìn lông mi của mẹ khẽ run rẩy, tôi mỉm cười như có như không.

“Đẩy vào.”

Lúc này ông bà ngoại mới hét lên một tiếng đau xé ruột gan.

“Đới Vân!! Đừng có dại!”

Tất cả mọi người đều cho rằng đây là tiếng hét bi thương của người già mất đi con gái, nhưng chỉ có tôi biết hàm ý của câu nói này là gì.

Tôi đỡ lấy bố tôi, đồng thời âm thầm đếm ngược trong đầu.

Quả nhiên.

Không đợi chúng tôi bước ra ngoài, trong cánh cửa đóng kín kia đã phát ra những tiếng la hét chói tai.

Có mấy người vừa lết vừa bò chạy ra từ bên trong.

Còn vừa chạy vừa hét: “Đùa à, xác chết vùng dậy, xác chết vùng dậy kìa!!!”

Màn kịch đặc sắc nhất cuối cùng cũng xuất hiện.

Mẹ tôi mặc áo liệm, bước từng bước ra ngoài.

08.

Mọi người ở hiện trường đều bị dọa sợ đến mức bỏ chạy tán loạn như chim thú.

Tất cả mọi người cao chạy xa bay, ông bà ngoại ngồi bệt xuống đất.

Người đàn ông kia lấy tay che mắt.

Bố tôi thì ngây người tại chỗ vài giây, không ngờ lại bước đến đón mẹ tôi.

Trời ạ.

Tôi bất lực thở dài.

E là trong lòng bố tôi đang vui mừng vì kỳ tích từ cõi chết trở về này, thế mà lại xảy ra ở nhà chúng tôi.

“Đới Vân, tại sao em...”

Chưa dứt lời, bố tôi đã ôm bà ấy vào lòng.

Tiếng khóc nức nở vang lên, tôi bất lực cúi đầu.

Bà ngoại ba người bọn họ ném ánh mắt về phía nhau, sau đó ngơ ngác nhìn nhau.

Phỏng chừng trên đời này rất khó tìm được người nào ngốc nghếch như bố tôi.

Ông đưa mẹ về nhà, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.

Lúc này cuối cùng mới nhớ ra chuyện chính.

“Đới Vân, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Anh và con gái đều bị dọa sợ muốn chết đấy em biết không?”

Sắc mặt mẹ tôi vô cùng phức tạp, miễn cưỡng với bố tôi.

Có điều khi ánh mắt ấy dừng trên người tôi, khóe mắt bà ấy bất giác có thêm vài phần phẫn nộ.

Tôi giả vờ sợ hãi nép sát vào người bố.

Nếu bố tôi không nói được thì để tôi nói.

“Mẹ ơi, tại sao mẹ lại nhảy xuống biển ạ?”

“Không phải mẹ đã... sao bỗng nhiên mẹ lại sống lại vậy?”

Mẹ tôi giống như cuối cùng cũng tìm được cơ hội để phát tiết cảm xúc uất hận trong lòng.

“Sao tao không thể sống lại được, sinh mạng tao chưa đứt! Sống lại thì làm sao? Có phải mày ước tao chết nhanh không hả?”

Tôi không nói gì, chỉ vùi đầu vào vai bố tôi.

Không phải chỉ là diễn kịch thôi ư, ai mà không biết diễn chứ?

Một vài người họ hàng ở đây lập tức đứng ra nói lại mẹ tôi.

“Không sao, không có chuyện gì là tốt rồi, sao con vừa quay về lại nói con bé như thế vậy?”

“Ân Ân hiểu chuyện vô cùng, ngay cả đến nhà hỏa táng cũng đều làm những gì tốt nhất cho cô, đâu có giống mấy đứa nhỏ nhà chúng tôi? Có khi về sau tôi chết phỏng chừng hận không thể tùy ý nhặt đại một khúc xương chó bỏ vào trong hộp đem đi chôn, người nhà cô còn muốn đích thân vào nhặt cho cô đấy!”

Càng nói vậy, sắc mặt mẹ tôi lại càng trở nên khó coi.

Cuối cùng bố tôi phải tiễn bọn họ về, còn bảo mẹ tôi trước hết cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã.

Tôi nhìn bóng lưng bà ấy, trầm tư suy nghĩ.

Mưu kế đã bị vạch trần, bây giờ quan trọng nhất chính là lấy lại số tiền.

Kiếp này tuyệt đối không thể dẫm lên vết xe đổ nữa.

09.

Dưới sự khuyên nhủ của mọi người, cuối cùng mẹ tôi cũng không nói tôi nữa.

Ông bà ngoại lấy lý do vì lo lắng cho mẹ tôi nên chuyển đến nhà tôi ở ngay hôm đó.

Cùng với cái người gọi là họ hàng thân thích kia.

Mẹ tôi còn không hề có vẻ là có chút chột dạ nào, ngược lại còn vênh mặt hất cằm sai khiến bố tôi.

Cộng với sự tiếp tay của ông bà ngoại, bố tôi không đến công ty liên tiếp trong hai tuần, chỉ ở nhà răm rắp hầu hạ cả nhà bọn họ.

Tôi nhìn thôi mà đã thấy tức giận rồi!

Ngày hôm sau, trước khi đi học, tôi cố ý nói:

“Bố ơi, thầy giáo bảo đóng học phí ạ, bố chuyển cho con ít tiền đi?”

“Được chứ.”

Bố tôi lấy điện thoại ra định chuyển một ngàn cho tôi.

Khi tài khoản đầu tiên báo không đủ số dư, bố tôi không có phản ứng gì.

Khi tài khoản thứ hai báo không đủ số dư, bố tôi cũng không nói gì.

Cho tới khi tài khoản cuối cùng cũng báo không đủ số dư.

Cuối cùng bố tôi cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Chờ bố một lát, để bố gọi điện thoại cho phòng kế toán hỏi thử xem.”

Nhìn dáng vẻ đi lại có hơi bất an của bố tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, cũng may bố tôi đối xử với mẹ tôi không phải là căn bệnh vô phương cứu chữa đến mức không cần gì cả.

Tôi muốn nói ra sự thật này với bố tôi, nhưng ông ấy yêu mẹ tôi quá sâu đậm.

Nếu tôi nói thẳng ra, nói không chừng có khi tôi còn bị mắng một trận.

Chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể dẫn dắt bố tôi từng bước, từng bước một, để ông tự mình vạch trần chân tướng.

Tôi mong đợi nhìn ông ấy.

“Bố ơi, bố không có tiền sao ạ?”

“Tiền của nhà mình đều ở chỗ mẹ hết rồi ạ? Nếu mẹ muốn tự sát thì tại sao lại không đưa tiền cho chúng ta, chẳng lẽ mẹ muốn mang theo tiền của cùng ra đi sao?”

Bố tôi im lặng không nói gì, tôi tiếp tục dò hỏi: “Ngộ nhỡ mẹ đi rồi, bỏ lại hai bố con mình thì sao đây? Không lẽ công ty sẽ phá sản ạ?”

Nói xong câu này, sắc mặt bố tôi có chút nghiêm trọng sờ tóc tôi.

Nhưng ông ấy vẫn nghiêm túc dặn dò tôi: “Ân Ân, mẹ sẽ không rời bỏ chúng ta, con đừng nói linh tinh.”

Xem kìa.

Dù là nam hay nữ, tình yêu mù quáng đều không đem lại kết cục tốt đẹp.

Trước khi đi tôi hỏi một câu:

“Bố, bố vẫn chưa chuyển tiền ạ?”

“Mẹ con đã chuyển cho con rồi.”

Lòng tôi trĩu nặng.

Mẹ tôi vẫn nắm quyền tài chính không buông.

Có vẻ như dã tâm này vẫn chưa chết.

10.

Để đề phòng bọn họ gây ra bất cứ chuyện quỷ quái gì, tôi đã lắp camera giám sát.

Đúng như tôi dự đoán.

Khi tôi và bố không có ở đây, biệt thự ở nhà lập tức trở thành sân nhà của bọn họ.

Ở bên cạnh người đàn ông kia, bố tôi và mẹ tôi kết hôn được 20 năm, mười ngón tay mẹ không cần động chạm vào bất cứ việc gì, tự nhiên bây giờ lại tự mình giặt giũ, nấu cơm cho ông ta.

Ông bà ngoại thế mà chỉ giương mắt nhìn con gái mình ngoại tình, không thèm quan tâm.

Còn nói: “Các con cũng đừng trách mẹ, năm đó ngăn cấm các con kết hôn là bởi vì con thực sự không có tiền, mẹ cũng không thể trơ mắt nhìn con gái mẹ phải cùng chịu khổ với con, con xem có đúng không?”

Người đàn ông kia cười cười, nhưng lại cắn chặt hàm sau.

Tôi nghe không rõ lắm.

Chẳng lẽ bây giờ có tiền rồi sao?

Nhưng nếu có tiền rồi thì tại sao còn muốn vét sạch toàn bộ tài sản của bố tôi chứ!?

“Lần này coi như sơ suất, không sao cả, hai bố con kia đều ngốc nghếch như nhau, đợi Đới Vân rời khỏi nơi này, mẹ sẽ để cho hai con kết hôn.”

Vừa nhắc đến chúng tôi, mẹ tôi có vẻ không vui.

“Bố, mẹ, để con trực tiếp ly hôn với anh ấy không được hay sao, cuộc sống như vậy con thật sự không thể sống thêm một ngày nào nữa.”

Sắc mặt ông ngoại lập tức sa sầm:

“Không được! Mất hết thể diện.”

Tôi lạnh lùng xem toàn bộ đoạn đối thoại, trong lòng chỉ cảm thấy rất vô lý.

Ly hôn là mất hết thể diện.

Giả chết bỏ trốn, cuỗm hết tiền bạc, hại hai bố con tôi thay nhau mất mạng.

Chẳng lẽ đây là loại chuyện vẻ vang gì ư?

Mỗi ngày ở trường tôi đều vô cùng sốt ruột.

Không thể kéo dài thêm nữa.

Đợi đến khi nào lấy lại được tiền, tôi sẽ khiến cho bọn họ nhận được quả báo tương xứng!

11.

Cuối tuần lúc về nhà, tôi cố ý ra vẻ vô cùng lo lắng chạy vội vào cửa, còn cố tình đụng vào người đàn ông kia.

Ông ta chưa kịp phòng bị, bị tôi đẩy lùi về phía sau hai bước, va vào góc bàn.

“Ân Ân!”

“Mày cũng bất cẩn đụng vào người khác giống hệt bố mày, bộ đi đường không có mắt nhìn sao?”

Nói xong, mẹ tôi lập tức cởi áo người đàn ông đó ngay trước mặt tôi.

Còn xoa xoa lòng bàn tay vào chỗ thắt lưng bị va vào.

Đây có lẽ là đãi ngộ mà tôi và bố tôi chưa bao giờ được hưởng.

Bà ngoại từ từ bưng một chén tổ yến đi tới.

“Mày đi đường thì để ý vào.”

“Ranh con, mày cố ý làm vậy phải không?”

Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, “Mẹ ơi, chú này là họ hàng thân thích nhà chúng ta ạ?”

“Việc mẹ chết đi sống lại đã đủ kỳ quái rồi, để khi nào quay lại trường học, con sẽ hỏi mọi người xem xem mẹ của họ có hành xử thân mật với như vậy với người thân của họ hay không.”

Mẹ tôi trong nháy mắt bị tôi nói như thế thì lập tức tức giận.

Cuối cùng, người đàn ông kia phải ngăn cản mẹ tôi đang muốn động tay động chân lại, sau đó nồng nặc mùi trà xanh hỏi tôi: “Ân Ân, cháu sốt ruột như vậy có phải là có chuyện gì không?”

Tôi tìm khắp nơi trong nhà, “Bố con vẫn chưa về sao?”

“Con có chuyện muốn bàn bạc với bố.”

Mẹ tôi tức giận trả lời tôi: “Không có ở nhà đâu, mày thì có thể có chuyện gì nghiêm túc được chứ.”

“Bố của bạn học con sở hữu một mảnh đất có vị trí cực kỳ thuận lợi, nghe nói có tin đồn là bên đó sắp bị khai phá, con đây là muốn hỏi xem bố con có cần hay không!”

Mẹ tôi không chút nghĩ ngợi mắng tôi: “Cần cái gì mà cần, mày đi học hay là...”

Chưa kịp dứt lời, người đàn ông đó lập tức trợn tròn hai mắt.

Ông ta chạm vào cánh tay mẹ tôi như có như không, còn nháy mắt với bà ấy.

Người ta ngay cả một câu cũng không nói, thái độ của mẹ tôi lập tức thay đổi.

“Con lên lầu trước đi, lát nữa mẹ sẽ chuyển lời cho bố con.”

Sau khi quay về phòng ngủ, tôi nhanh chóng mở camera giám sát lên.

Chỉ nghe thấy người đàn ông kia nói: “Đây chính là một cơ hội tốt, lỡ như kiếm được tiền thì hai chúng ta ngay lập tức bay ra nước ngoài sinh sống.”

Nhưng mẹ tôi vẫn có chút không vui.

“Trong tay em đã có bảy trăm vạn đủ để chúng ta sinh sống, với lại không phải anh cũng có tiền sao, xa cách nhau nhiều năm như vậy, việc kinh doanh của anh không phải đã đủ lớn đủ mạnh rồi à? Em một giây một phút cũng không muốn ở bên cạnh anh ta nữa, bây giờ anh đưa em đi luôn không được hay sao?”

Đủ lớn đủ mạnh?!

Lúc này mẹ tôi nhào vào người ông ta, vốn dĩ không phát hiện ra ông ta có hơi chột dạ sờ mũi.

Mọi thứ đang ngày càng trở nên thú vị rồi đây.

Có vẻ như người đàn ông này cũng tới để chiếm đoạt tài sản sao?

12.

Nhưng ông ta là người rất giỏi dỗ dành, vài ba câu đã thuyết phục được mẹ tôi.

“Được rồi, đợi kiếm thêm được chút tiền thì chúng ta sẽ rời đi.”

Sau khi bố tôi quay về, mẹ tôi nóng lòng muốn nói với ông chuyện này.

“Anh đi tìm hiểu xem chuyện mà Ân Ân nói có đáng tin cậy hay không trước khi đầu tư.”

“Trước đây tiền bạc đều để ở chỗ em là bởi vì sợ đàn ông có tiền trong người sẽ trở nên hư hỏng, bây giờ có chuyện cần thiết, anh cầm lấy dùng đi.”

“Nhưng mà kiếm được tiền rồi thì vẫn phải để ở chỗ em!”

Buổi tối hôm đó bố tôi đã đến tìm tôi.

Không biết vì sao, trên trán bố tôi tựa như xuất hiện một nét u buồn nhàn nhạt.

“Ân Ân, mảnh đất mà con và mẹ con kể, là thật sao?”

Tôi sợ tình yêu mù quáng của ông ấy, vốn dĩ cũng không dám nói ra sự thật.

Lời đến miệng chưa kịp nói ra, không ngờ bố tôi lại đưa tấm thẻ ngân hàng kia cho tôi.

Ông nhếch khóe môi cười cười, “Con gái là chiếc áo bông nhỏ của bố, tiền này con giữ giúp bố trước đi.”

Tôi cầm tấm thẻ ngân hàng, nhất thời không biết nên phải nói gì.

“Hai ngày nữa bố phải đi công tác một tuần, con ở nhà ngoan nhé.”

Tôi thậm chí còn có chút hoài nghi, liệu có phải bố tôi đã nhận ra chút manh mối gì không.

Lúc ăn cơm tối, chân của hai người kia còn quấn lấy nhau dưới bàn.

Thấy vậy, tôi lẳng lặng gắp một miếng thịt vào bát cho bố tôi.

Dù sao bây giờ cũng đã lấy lại được tiền.

Vừa đúng lúc bố tôi đi công tác, cũng nên tạo một chút chuyện náo động nho nhỏ cho đôi nam nữ này chứ nhỉ.

13.

Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi lấy danh nghĩa con gái của giám đốc để tác oai tác quái.

Để vai diễn trở nên chân thực hơn một chút, tôi cho toàn bộ nhân viên ở công ty nghỉ trong ba ngày.

Nếu như có công việc quan trọng phải hoàn thành thì làm ở nhà.

Hôm nay là thứ sáu, không ai nghĩ rằng tôi đang đi học đột nhiên lại quay về.

Lúc bước vào cửa, tôi thấy mẹ tôi đang bóp vai người đàn ông.

Bị tôi đụng trúng kia.

“Sao mày lại quay về, Ân Ân? Bây giờ bắt đầu biết trốn học rồi phải không? Mày đúng là càng ngày càng vô tổ chức đấy.”

Tôi kìm nén sự giễu cợt trong đáy mắt, sau đó bật khóc nức nở.

“Mẹ, không phải con trốn học, công ty của bố phá sản rồi.”

Dứt lời, tất cả mọi người trong nhà đều sửng sốt đứng bật dậy.

Mẹ tôi bước từng bước dài đi tới trước mặt tôi, hai tay ghì chặt bả vai tôi.

“Công ty đang yên đang lành làm sao mà phá sản được? Chẳng phải mày nói là có chuyện hợp tác tốt nào đó sao? Làm sao mà phá sản được?!”

Ông bà ngoại cũng bước nhanh tới.

Cả nhà bọn họ gắt gao vây quanh tôi hỏi, “Ân Ân, mấy lời này không lừa gạt được chúng tao đâu.”

“Bố mày đâu? Bảo ông ấy về đây ba mặt một lời nói với tao!”

Tính toán thời gian bố tôi về đến nhà, tôi cố ý để cho bọn họ uy hiếp tôi.

Bởi vì tôi là người khiến mẹ nằm trên khối băng, vậy nên ông bà ngoại vẫn ghi thù trong lòng.

Bây giờ khó lắm mới tìm được cơ hội, hai người bọn họ cứ dùng đầu ngón tay chọc vào trán tôi.

“Mày đúng là sao chổi mà, từ sau khi sinh mày ra, quan hệ giữa bố mẹ mày đã không tốt, khi còn nhỏ tao đã nói mày chính là của nợ, bảo bọn họ vứt bỏ mày đi rồi sinh đứa khác, nhưng lại không nghe lời tao, giờ thì hay rồi.”

“Gia sản lớn như vậy nói không còn là không còn, chỉ cần còn mày ở trong cái nhà này là đã không ra gì rồi!”

Sống cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên tôi nghe được những lời này.

Mẹ tôi cố chấp không tin những lời tôi nói, nhưng đầu bên kia điện thoại của công ty không có ai nhấc máy, cuối cùng bà cũng tin.

Đầu tiên bà ấy cầm điện thoại di động nhìn người đàn ông kia một lúc.

Ngay sau đó không hề do dự lao tới bóp cổ tôi.

Tôi bị bà ấy dồn vào tường, ba người còn lại vẫn chỉ lạnh lùng nhìn tôi.

“Ân Ân, tao biết mày vốn dĩ không yêu quý tao, tao cũng vậy, mày biết không!”

“Bây giờ tao sẽ bóp chết mày, dù vậy thì bố mày cũng chẳng biết đâu.”

“Sao mày lại nhìn tao như vậy, còn cười à! Khóc, khóc đi cho tao xem!”

Tất nhiên là tôi phải cười.

Bởi vì bố tôi sắp quay về rồi.

Cuối cùng ông ấy cũng có thể nhìn rõ bộ mặt thật của mẹ tôi.

14.

Đúng lúc tôi bị bóp cổ đến đỏ bừng mặt thì bố tôi xông vào.

Trước khi về nhà tôi đã gửi tin nhắn cho ông ấy, bảo ông ấy sớm quay về.

“Đới Vân, cô đang làm gì vậy!?”

Bố tôi bước tới đẩy bà ấy ra.

Có lẽ vì nhìn thấy vết hằn đỏ trên cổ tôi, bố tôi tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trán.

Nhưng mấy người này có vẻ như nghĩ rằng bố tôi không có tiền, bây giờ không thèm giả vờ diễn kịch nữa.

“Tôi bóp cổ nó thì sao?”

“Ân Hòa, ly hôn đi! Tôi đã muốn rời khỏi anh từ lâu rồi, nếu không phải vì thấy anh có tiền, trước kia tôi cũng đã không kết hôn với anh.”

“Người đàn ông tôi thật sự yêu chính là anh ấy, anh biết chưa?”

Tôi chạm vào cánh tay bố tôi, có chút lo lắng.

Nhưng ông ấy bình tĩnh hơn tôi tưởng.

Giống như ông ấy đã phát hiện ra quan hệ bất chính của hai người bọn họ từ lâu.

“Năm đó cô thích anh ta thì tại sao không kết hôn?”

Mẹ tôi quay đầu nhìn ông bà ngoại, nước mắt rơi xuống.

“Tôi thừa nhận, năm đó, tôi thích anh là vì tiền.”

“Bây giờ người đàn ông tôi yêu cũng có tiền, tôi muốn ở bên anh ấy, sao nào?”

“Ân Hòa, coi như tôi cũng không phụ lòng anh, sinh cho anh một đứa con gái!”

Bố tôi cụp mắt thất thần nhìn xuống đất.

Im lặng một lúc lâu, ông ấy bỗng nhiên lấy từ trong túi ra một xấp ảnh đặt lên bàn trà.

“Anh ta thì có tiền gì chứ?”

“Đới Vân, cô tự mình xem đi.”

Sau khi xem xong những tấm ảnh, mẹ tôi dường như đột nhiên suy sụp.

Bà ấy cầm tấm ảnh hỏi người đàn ông kia.

“Không phải anh nói anh làm ăn phát đạt, đã mua biệt thự lớn, chỉ chờ tôi ly hôn xong là hai chúng ta ở bên nhau sao?”

“Anh còn nói anh giữ thân như ngọc nhiều năm như thế là vì tôi?? Đặng Trác! Anh không thấy có lỗi với tôi ư? Anh hôn nhiều cô gái khác như vậy mà dám nói giữ thân như ngọc vì tôi sao?? Thật ghê tởm.”

Trong mắt người đàn ông kia hiện lên một tia hoảng loạn.

Mẹ tôi ném xấp ảnh vào mặt ông ta, sau đó điên cuồng túm cổ áo ông ta tra hỏi.

Ông bà ngoại sau khi xem những tấm ảnh cũng sửng sốt.

“Anh đây là đang lừa dối tôi sao?”

Người đàn ông kia nhận hai cái tát của mẹ tôi, nhưng sau đó đã nhanh chóng mất kiên nhẫn đẩy mẹ tôi sang một bên.

“Đúng vậy! Ông đây chơi đùa với cô một hồi cảm thấy cô đúng thật là mất não, tôi chỉ coi trọng tiền của nhà các cô mà thôi!”

“Cô đã biết vậy rồi thì cút đi, ông đây không chơi đùa với cô nữa.”

Tôi lẳng lặng nhìn trò hề trước mắt, chỉ cảm thấy đau lòng thay bố tôi.

Ông ấy đã phát hiện ra từ lúc nào?

15.

Người đàn ông kia định bỏ chạy, nhưng lại bị bố tôi giữ lại.

Mẹ tôi hai mắt đẫm lệ nắm lấy tay ông ta.

“Anh, anh vừa mới nói cái gì?”

“Anh có phải là đàn ông không, tôi vì anh mà buông bỏ tất cả, đến con tôi cũng đánh, bây giờ ý anh là sao?”

“Mau nói đi, ý anh là sao?!”

Dáng vẻ điên loạn của mẹ tôi giống hệt tôi của kiếp trước.

Bố tôi qua đời, tôi đã bắt gặp cảnh tượng mà tôi không muốn tin vào mắt mình trong lúc đau buồn nhất.

Khi đó tôi cũng túm lấy cổ áo của bà ấy hỏi như vậy.

“Bố tôi đối xử tốt với bà như vậy, tại sao bà lại đối xử với chúng tôi như thế chứ?”

“Bà ngoại tình rồi còn muốn cướp hết tiền bạc của bố tôi, ông ấy chết rồi, ông ấy chết rồi bà có biết không! Vì để trả nợ mà ông ấy làm bốn công việc trong một ngày, hôm nay ông ấy đã chết ở công trường rồi! Bụng ông ấy bị thanh thép xuyên qua!”

“Đới Vân, bà trả bố lại cho tôi!!!”

Bà ấy không những không có chút áy náy nào, ngược lại còn tàn nhẫn đẩy tôi xuống đất.

Bà ấy chán ghét vì tay tôi làm bẩn chiếc áo ngắn tay hàng hiệu của bà.

“Ân Ân, bố mày chết rồi, mày sống để làm gì?”

Ngày hôm đó.

Bà ấy không hề do dự, đẩy tôi từ trên sân thượng xuống.

“Biết được bí mật của tao, mày đi chết đi.”

“Đoàn tụ cùng với người bố đoản mệnh của mày đi nhé.”

Mà hiện tại, bà ấy cũng bị người đàn ông kia tàn nhẫn đẩy xuống đất.

Khoảng khắc bà ấy ngã xuống, bố tôi theo bản năng muốn đỡ lấy bà.

Nhưng may thay, ông ấy đã không làm thế.

“Đới Vân, nếu như không phải tôi thấy người đàn ông của cô có tí tiền, cô nghĩ tôi sẽ ở bên cô sao?”

“Ha ha, con mẹ nó đã 20 năm trôi qua rồi, cô con mẹ nó vẫn như một đứa trẻ con, chỉ có cô mới tin vào loại chuyện xàm xí giữ thân như ngọc này thôi.”

Những lời này hiển nhiên đã kích động mẹ tôi.

Bà ra sức lắc đầu, “Không, tôi không tin, trước kia anh không hề nói như vậy.”

“Rõ ràng ngoài tôi ra anh không hề có hứng thú với bất kỳ ai khác.”

Người đàn ông kia đáp trả bằng cách đá mạnh một cước vào bả vai bà ấy.

16.

Tôi và bố tôi không nỡ nhìn thẳng, nhưng cũng không thể tha thứ.

Sau khi người đàn ông đó rời đi, mẹ tôi ngồi dưới đất khóc rất lâu.

Cũng không biết là sợi dây thần kinh nào đột nhiên chập mạch, mẹ lại nhìn về phía bố tôi.

“Ân Hòa, em...”

“Sau này em tự tay nấu súp cho anh được không, em sẽ chăm sóc cho anh và con gái.”

“Con bé sắp học năm cuối cấp ba rồi, kỳ thi tốt nghiệp trung học là quan trọng nhất, đừng để con cái bị phân tâm được không?”

Mẹ tôi khóc lóc ỉ ôi, hai tay lại bắt đầu run rẩy muốn tiến tới chạm vào cổ tôi.

“Ân Ân, con có đau không?”

Tôi tránh né.

Để đề phòng bố tôi mềm lòng, tôi lấy điện thoại di động ra.

“Mẹ, rốt cuộc mẹ xem gia đình này là gì đối với mẹ vậy?”

Nói xong, tôi đã phát đoạn video giám sát trong đám tang.

Mẹ tôi nằm trong quan tài băng, người đàn ông kia hàng đêm đều nhân cơ hội không có ai, đến đưa cơm cho mẹ tôi ăn.

Hai người còn ôm nhau trong nhà tang lễ, ôm hôn thắm thiết, lại là một cảnh tượng cay mắt.

Sau khi xem video, mẹ tôi hoảng hốt.

“Không, đoạn video này là ai quay lại? Không phải đâu, Ân Hòa, anh nghe em giải thích được không?”

Tôi lạnh lùng nhìn mẹ tôi, “Bà còn giải thích cái gì, bà vì người đàn ông kia mà giả chết, còn cuỗm hết tiền bạc ở trong nhà. Nếu thật sự suôn sẻ rời đi, vậy công ty của bố tôi lấy cái gì mà duy trì tiếp, hai bố con chúng tôi sau này biết sống ra sao?”

Bố tôi không nói gì, chỉ siết chặt nắm đấm.

Ông bước vào phòng làm việc, lúc ra ngoài trong tay còn cầm một bản thỏa thuận ly hôn.

“Ly hôn đi, công ty và con gái là của tôi, toàn bộ tài sản còn lại đều thuộc về con gái tôi. Đới Vân, vì muốn rời khỏi tôi, cô thật đúng là không từ thủ đoạn.”

Nói xong, bố tôi lại nhìn về phía ông bà ngoại.

“Tôi tự cho là mình đối xử với hai người rất tốt, xem ra tôi đã nhìn nhầm người rồi.”

Mẹ tôi quỳ dưới đất gào khóc, nhưng tôi và bố tôi cũng không có chút thương cảm nào dành cho mẹ.

Sau khi đuổi cả nhà bọn họ ra ngoài, bố tôi cũng chuyển nhà, đưa tôi sống ở một nơi khác.

Tuy rằng ông ấy không nói ra, nhưng đôi mắt ông thường xuyên đỏ hoe.

Sau khi xử lý xong những chuyện rắc rối này, tôi bắt đầu toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Kiếp trước không thể tham gia kỳ thi đại học là nuối tiếc của tôi.

Mà vết thương lòng của bố tôi quá sâu nặng nên ông cũng không có hứng thú nào với tình yêu nữa.

Ông ấy bắt đầu dồn hết sức lực vào công ty.

Một năm sau, tôi thi đỗ vào một trường 211 với thành tích khá cao.

Còn giá trị vốn hóa thị trường của công ty bố tôi cũng tăng lên gấp đôi.

Về phần người đàn ông kia...

Dưới sự “chăm sóc” đặc biệt của bố tôi, ông ta gần như khó có thể sống nổi ở thành phố này.

Sau đó nghe nói ông ta lại đến tìm mẹ tôi.

Hai người họ quyết định buông bỏ những hiềm khích trong quá khứ, đến một nơi khác sống một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng người đàn ông đó lại lừa hết tiền của bà ấy, ôm tiền chạy trốn.

Mẹ tôi không thể chịu nổi sự kích động này, trên đường đuổi theo không ngờ lại gặp tai nạn xe cộ.

Chết ngay tại chỗ.

Sau khi biết chuyện, tôi và bố tôi đều trầm mặc.

Kẻ đáng thương ắt cũng có chỗ đáng hận.

-Hết-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.