Trọng Sinh Thiên Kim Phúc Hắc: Cố Thiếu Xin Tự Trọng

Chương 19: chap-24




Chương 13: Cố Phi Dương

Chương 13: Cố Phi Dương

Giống như ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua rừng ngô đồng dày đặc, lốm đốm chiếu tới suối nước trong chảy qua rừng cây, sáng đến có thể nhìn thấy cát đá dưới đáy nước. Lại tựa như mấy chú cá nhỏ nghịch ngợm ở dòng suối yên tĩnh kia, vui vẻ mà ấm áp.

Thẩm Tích Chu cũng không phải chưa từng nghe qua giọng nói cuốn hút của đàn ông, nhưng tới nay cũng chưa từng có thanh âm của một người nào như người nọ, sống động đến như vậy, cho dù không đề cập tới anh ta nói gì, nghe được giọng nói thực của anh ta, lại giống như uống một ly trà chanh mát lạnh thấu tim giữa ngày hè làm cho người ta sảng khoái thoải mái.

Cũng vì bây giờ là thời đại nam sắc, phụ nữ muốn xem mặt, mà đàn ông càng cần phải xem mặt.

Cho nên trai gái trên đường, tùy tiện túm lấy một người vừa chia tay đến xem, cũng sẽ không quá khó coi.

Mà trước mặt người đàn ông này, không cách nào dùng tiêu chuẩn thẩm mỹ đến khát quát được. Anh đứng ở nơi đó, một thân quần áo thoải mái, mái tóc đen nhánh, mặt như tạc ngọc, đôi mắt nhỏ dài xếch lên, sáng chói như kim cương.

Người đàn ông này giống gì nhỉ?

Giống như làn gió mát thổi qua rừng trúc nhàn nhã, giống như làn gió dịu nhẹ lướt qua bên bờ hồ, nhẹ dàng nhưng thoáng qua nét nguy hiểm.

Anh đứng ở đó, khẽ mỉm cười, nhưng chỉ cần là người có tâm lý không vững vàng, nhìn qua một lần sẽ cảm thấy run rẩy.

Anh giống như không phải người thuộc về thời đại này, mà là người đẹp thuộc về thời đại Ngụy Tấn xa xưa.

Thẩm Tích Chu nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu lập tức hiện ra một loạt chữ.

Quân tử như gió.

"Là Phi Dương à. Sao cháu lại ở đây?" Thẩm Duyên quay đầu lại, nhìn người đàn ông kia một lúc lâu mới cười đứng lên.

Phi Dương cũng bước nhanh về phía trước, đỡ Thẩm Duyên, hai người liền đứng đó hàn huyên.

Thẩm Tích Chu không giữ lại nhiều ký ức của nguyên chủ, lục soát một vòng vẫn không phát hiện ra bất kỳ tin tức nào về người đàn ông tên "Phi Dương" này, không tìm thấy thì dứt khoát không tìm nữa, cứ đứng yên bên cạnh, tự giác làm bình hoa cười híp mắt, nửa chữ cũng không nói.

Mà sau đó, Thẩm Duyên lại giúp hai người làm quen.

Thẩm Duyên giới thiệu người đàn ông này rất đơn giản, chỉ nói, đây là cháu của một người bạn cũ, tên Cố Phi Dương, trừ cái này ra, cũng không có gì.

Hai người lễ phép bắt tay hữu nghị một chút.

Thẩm Tích Chu ngước mắt nhìn Cố Phi Dương, có vẻ tựa như cảm thấy hứng thú với người đàn ông này. Mà Cố Phi Dương lại dùng cặp mắt chứa đựng ý cười kia quan sát cô, sau đó liền rời đi.

Trong lòng Thẩm Tích Chu suy đoán thân phận của Cố Phi Dương.

Thẩm thị tương đối giàu có, nhưng thế giao với nhà họ Thẩm đích thực lại không nhiều, tuyệt đối không thể nào là người bình thường. Mà Thẩm Duyên lại không chỉ đích danh thân phận cụ thể của Cố Phi Dương, rốt cuộc là nghĩ cô ngốc? Hay là thân phận của Cố Phi Dương này thật sự khó có thể nói ra?

Chẳng qua, bất luận là gì, bây giờ đều không ở trong phạm vi cân nhắc của Thẩm Tích Chu, dù sao hiện tại chính cô còn đang lún sâu trong đầm lầy, đâu có tâm tư quản việc vớ vẩn của người khác?

Cố Phi Dương quả nhiên chỉ cùng Thẩm Duyên chào hỏi, hàn huyên mấy câu, sau đó lễ phép xoay người rời đi.

Ánh mắt sắc bén của Thẩm Tích Chu dõi theo bóng lưng dần biến mất ở ngã lẽ hành lang của Cố Phi Dương. Cố Phi Dương bước đi ung dung không vội vã, tựa như căn bản cũng không nhận ra ánh mắt của cô, chỉ có khóe môi anh nhếch lên thành một độ cong khó nắm bắt.

Vận khí thật tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.