Trọng Sinh Thiên Kim Phúc Hắc: Cố Thiếu Xin Tự Trọng

Chương 16: chap-21




Chương 10: Trừng trị

Chương 10: Trừng trị

Là thương hiệu nổi tiếng chuyên phục vụ cho giới thượng lưu, phòng thay đồ đương nhiên là hơn hẳn so với phòng thay bình thường, chẳng những thoải mái lại còn vô cùng lớn, thậm chí bên trong còn có một chiếc ghế sofa lớn mềm mại.

Sau khi Thẩm Tích Chu vào phòng thay quần áo, cũng không sốt ruột thử đồ luôn, mà chỉ bảo nhân viên cửa hàng đặt quần áo lên ghế sofa, rồi cô khoanh tay đứng ở ngưỡng cửa, lẳng lặng chờ đợi.

Quả nhiên, cô vừa mới dừng bước, liền nghe thấy một loạt tiếng giày cao gót chạm đất vội vã đi đến bên này, tiếng giày cao gót kia cực vang, khiến người nghe là có thể nhận ra tâm tình chủ nhân của nó lúc này đang rất tức giận.

Bên ngoài, nhân viên cửa hàng lên tiếng chào hỏi, còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, Trịnh Tuyết Trân đã trực tiếp đẩy cửa vào!

Vào cửa, cô ta nhìn một vòng quanh phòng nhưng không nhìn thấy người, còn đang cảm thấy lạ, lại nghe thấy hai tiếng ‘cạch, cạch’ vang lên phía sau.

Trịnh Tuyết Trân theo bản năng xoay người, nhưng cô ta còn chưa hiểu xem có chuyện gì xảy ra, đã thấy ngực mình giống như bị đạp một cước, thân thể bị đẩy lùi về phía sau mấy bước.

Cái loại thiên kim nhà giàu như Trịnh Tuyết Trân thích nhất là trưng diện mấy loại giày cao gót cao ngất ngưởng, đi loại giày này vào, nhìn từ phía sau thì đúng kiểu mông vểnh, eo thon, trông rất có hương vị phụ nữ.

Đương nhiên đi giày cao gót vào rồi thì không có khả năng đi đường tự nhiên thoải mái như đi chân trần trên đất bằng, hiện tại lại bị người ta đạp cho một cú, cô ta lảo đảo vài bước, sau đó, hiển nhiên là bị trẹo chân rồi.

"Á!" Trịnh Tuyết Trân lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Bên ngoài, nhân viên cửa hàng vừa thế thì bị hoảng sợ, vội vàng gõ cửa hỏi: "Cô Trịnh, cô Trịnh, cô có sao không!"

Thẩm Tích Chu nhìn Trịnh Tuyết Trân còn đang nằm chổng vó trên mặt đất, mặt mũi nhăn nhó vặn vẹo, bên khóe môi cô xuất hiện nụ cười lạnh, cô vội vàng hô lên: "Chị họ, chị sao vậy! Ngã có đau không! Em đã bảo rồi, chị đi giày cao gót cao như vậy làm gì!"

Cô vừa hô vừa đi về phía Trịnh Tuyết Trân, nâng chân lên hung hăng giẫm xuống động mạch cổ của Trịnh Tuyết Trân, đè thấp giọng nói: "Trịnh Tuyết Trân, cô thông minh chút cho tôi, chuyện hôm trước tôi còn chưa tìm cô tính sổ, cô đừng tưởng tôi đã quên, lần sau còn không biết liêm sỉ như vậy, cũng đừng trách tôi không nể mặt mũi nhà họ Thẩm!"

"Cô... cô..." Một cô chủ nhà giàu như Trịnh Tuyết Trân tuy cũng có đi tập thể hình, học quyền cước, nhưng kia đều là những động tác võ thuật đẹp mắt, sao có thể so sánh với phái thực lực như Thẩm Tích Chu được, tuy hiện tại năng lực thân thể của Thẩm Tích Chu này vẫn rất kém cỏi, nhưng đối phó với loại người như Trịnh Tuyết Trân thì dư dả rồi.

Bị người đè nặng lên động mạch cổ vốn đã cực kỳ nguy hiểm, càng không nói đến hiện tại Thẩm Tích Chu một chút cũng không tính bỏ qua cho cô ta.

Trịnh Tuyết Trân vốn đang muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói ra đã đỏ bừng mặt, trợn mắt hôn mê bất tỉnh.

Lúc này Thẩm Tích Chu mới nhấc chân ra, bước nhanh đến cửa, vẻ mặt hoảng sợ bắt lấy tay nhân viên cửa hàng còn đang ghé tai vào nghe ngóng, sắc mặt trắng bệch gấp gáp nói: "Nhanh, nhanh tìm người đến xem, chị họ tôi bị vấp thảm té ngã xong ngất xỉu luôn rồi!"

Nhân viên cửa hàng vừa nghe đến đây, cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, giỡn gì chứ, khách hàng bị ngất trong cửa hàng của bọn họ, cho dù là vì nguyên nhân gì thì bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm!

………..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.