Trọng Sinh Thiên Kim Phúc Hắc: Cố Thiếu Xin Tự Trọng

Chương 13: chap-18




Chương 7: Ông đã từng chết qua chưa?

Chương 7: Ông đã từng chết qua chưa?

Giờ phút này Thẩm Tích Chu quả thật có chút chật vật, tóc tai nhuộm vàng tôn lên làn da trắng nõn trông có vẻ xơ xác tiêu điều, cộng thêm dáng người gầy yếu, khiến cho người ta cảm thấy sa sút như gần đất xa trời.

Chẳng qua, ánh mắt kia lại rất có thần thái, thật giống như vì sao lấp lánh trong thiên hà, rực rỡ tươi đẹp động lòng người.

Bóng lưng cô thẳng tắp, đứng ở nơi đó, giống như là cây tùng cao ngất, phong tư yểu điệu, khí khái ngạo nghễ, tuy dáng vẻ có chút chật vật, nhưng toàn thân lại toát ra hơi thở kiêu ngạo khiến người ta tin phục.

Chỉ thấy, bờ môi cô chậm rãi vẽ ra một nụ cười tươi tắn.

Tươi cười này khác với nụ cười lễ phép ngày thường, trong nụ cười còn mang theo sự tự tin, giống như mặt trời nhỏ, khiến cho người ta cảm thấy chói mắt.

Ngay cả Thẩm Duyên thấy nụ cười này, trong lòng cũng không nhịn được có chút thư sướng, hai đầu lông mày của ông hơi thả lỏng, cho dù mặt vẫn nghiêm, nhưng không còn quá khắt khe như vừa rồi nữa.

"Nếu nói là dựa vào cái gì mà tới..." Thẩm Tích Chu hơi dừng một chút, bên môi thoáng qua ý cười tự tin, vô cùng đẹp mắt: "Chỉ bằng cháu họ Thẩm."

Thẩm Duyên nhíu mày, rất có hứng thú nhìn Thẩm Tích Chu, hừ một tiếng: "Sao...?"

Lúc này Thẩm Tích Chu đích thực là rạng rỡ đến chói mắt, cho dù cách ăn mặc hiện tại của cô khiến cho gia chủ nhà họ Thẩm không quá hài lòng, nhưng cái loại khí thế đứng trên cao kiêu ngạo nhìn chúng sinh này khiến Thẩm Duyên không thể không thừa nhận một điều, ông rất hài lòng.

Người họ Thẩm nhà bọn họ phải như thế mới đúng, chỉ cần bọn họ muốn, thiên hạ này có gì không phải của nhà họ Thẩm? Người nhà họ Thẩm chính xác là phải có khí thế như vậy!

Hiện tại khí thế kia của Thẩm Tích Chu không giống như đang giả vờ, dù sao có giả vờ đến đâu cũng sẽ lộ ra một chút gì đó không được tự nhiên trên mặt.

Nhưng mà thay đổi trước sau quá lớn khiến cho Thẩm Duyên sinh lòng nghi ngờ.

"Cô trước sau thay đổi quá lớn, Thẩm Tích Chu, đừng có nói với tôi, cô thật sự đã nghĩ thông, cái cớ kiểu này, không thuyết phục được tôi." Thẩm Duyên giơ tay cầm tách trà bên cạnh, nhẹ nhàng uống một ngụm, nhưng ánh mắt sắc lạnh như kiếm kia vẫn không rời nửa phân khỏi người Thẩm Tích Chu.

Thẩm Tích Chu hơi cụp mắt, dường như đang suy nghĩ nên trả lời vấn đề này của Thẩm Duyên thế nào, hoặc lại như đang chìm đắm trong mạch suy nghĩ của mình, có điều Thẩm Duyên cũng không nóng nảy.

Chẳng qua, Thẩm Tích Chu cũng không suy nghĩ quá lâu, cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Thẩm Duyên nở một nụ cười quái quở khó hiểu.

Đôi môi khô nứt không chút sắc hồng khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng tinh, sau đó, giọng nói khe khẽ tựa như câu hồn đoạt phách của cô, giống như xuyên qua da thịt thấm vào lòng người. "Ông nội, ông đã từng chết qua chưa?"

Từ sau khi Thẩm Tích Chu đến tìm Thẩm Duyên, cô đã thay đổi như một kỳ tích. Thật ra cũng không nói là thay đổi, chỉ có thể nói tất cả lại khôi phục như lúc ban đầu, các thầy dạy học vốn bị đuổi lại được mời trở về, chẳng qua trong số đó nhiều hơn một thầy dạy võ.

Trong mắt nhóm người giúp việc, cô chủ nhỏ Thẩm Tích Chu dường như đã thay đổi chỉ trong một đêm, chẳng những bắt đầu siêng năng nghiêm túc học tập, mà còn thay đổi tâm trí vốn chỉ đặt lên một người đàn ông kia, quan trọng hơn là, cô giống như không còn sợ Thẩm Duyên nữa.

…………….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.