Trọng Sinh Thiên Kim Phúc Hắc: Cố Thiếu Xin Tự Trọng

Chương 1: chap-1




Chương 1.1: Chết không nhắm mắt

Chương 1.1: Chết không nhắm mắt

Tiết Phạn đứng ở đằng sau cánh cửa khép hờ, nín thở ngưng thần lắng nghe tiếng động bên trong. Bởi vì trong nhà họ Tiết có người già cho nên luôn rất yên tĩnh, mà người giúp việc trong nhà ngoài dọn dẹp ra thì rất ít khi đến phòng ngủ tầng ba của chủ nhân.

Trong phòng truyền tới từng đợt ***, trong hành lang yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng. Một lúc lâu sau, bên trong cuối cùng cũng yên tĩnh lại, sau đó giọng nói trêu ghẹo của Tiết Duyệt truyền đến: "Thế nào? Sướng không?"

Chu Lệnh không trả lời vấn đề của Tiết Duyệt, nhưng giọng nói của anh ta lại mang theo sự sảng khoái, vui thích, anh ta hỏi lại: "Người sướng phải là cô chứ, sao? Tư vị được lên giường với người đàn ông của Tiết Phạn thế nào?"

Tiết Duyệt hơi dừng một chút, sau đó liền cười đầy ngả ngớn: "Lên được giường người đàn ông của cô ta thì đã sao? Chỉ cần tôi muốn, những thứ của cô ta đều là của tôi!"

Chu Lệnh cười khẽ một tiếng, nghe qua có vẻ không quá tin tưởng.

"Sao vậy? Anh không tin?" Tiết Duyệt nhíu mày, giọng nói mang theo vài phần lạnh nhạt trào phúng: "Đừng nhìn Tiết Phạn hiện tại đang diễu võ dương oai, tôi nói cho anh biết, tôi chỉ cần động ngón tay là có thể giết chết cô ta."

Chu Lệnh hơi kinh hãi: "Chuyện đó cô đã..."

Không đợi Chu Lệnh nói cho hết lời, hai người trong phòng liền cảm nhận được ý lạnh dày đặc, bọn họ đồng thời quay đầu nhìn ra cửa, tóc gáy dựng đứng hết lên. Thì ra, cửa phòng vốn khép chặt nay đã bị mở ra, mà người phụ nữ đứng bên ngoài cửa, tóc dài được chải chuốt gọn gàng, trên người mặc bộ váy công sở, không phải Tiết Phạn thì là ai?

Trên gương mặt xinh đẹp không gì sánh nổi của cô phủ đầy sương lạnh. Hơi lạnh không ngừng tản ra từ trên người cô có thể khiến cho mọi vật trong vòng 3000 thước phải đóng băng.

Chu Lệnh gần như sợ tới mức theo bản năng nhảy dựng lên, anh ta kéo tấm chăn mỏng quấn lên người, vọt tới trước mặt Tiết Phạn, hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Phạn Phạn, em hãy nghe anh nói, em hãy nghe anh nói, không phải như em nghĩ đâu..."

Tiết Phạn nghiêng mặt, ánh mắt không chút nhiệt độ, tựa như lưỡi dao sắc bén, nhìn Chu Lệnh đang có ý định muốn kéo tay cô, thốt ra một tiếng đầy lạnh lùng, khinh thường: "Cút!"

Lúc này, những lời Chu Lệnh muốn nói đều bị nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được, anh ta đứng đó, toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn Tiết Phạn hoảng sợ không thôi. Mà Tiết Phạn chả buồn cho anh ta một ánh mắt, cô chậm rãi đi đến bên giường.

Lúc cô đi đến cạnh giường, Tiết Duyệt tựa như mới lấy lại tinh thần, cô ta vơ lấy chăn che kín thân thể còn đang trần truồng của mình, kinh hoàng nhìn về phía Tiết Phạn, cố lấy can đảm hỏi: "Cô, cô muốn làm gì!"

Một câu nghe thì rất có bản lĩnh, nhưng thốt ra từ trong miệng Tiết Duyệt, chẳng những không có chút khí thế nào, ngược lại còn giống như miệng cọp gan thỏ.

Tiết Phạn đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống Tiết Duyệt, gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Tiết Duyệt như nhìn người chết, cô cười lạnh hai tiếng: "Cô muốn giết ai?"

Đại khái là hiện tại dáng vẻ của Tiết Phạn quá mức đáng sợ, trực tiếp khiến Tiết Duyệt ngay cả một câu cũng không nói ra được, cô ta hoảng sợ nhìn Tiết Phạn, nhịn không được rùng mình một cái, có điều ngay sau đó cằm cô ta đã bị Tiết Phạn nắm chặt lấy. Cô ta mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Tiết Phạn trước mặt, chỉ nhìn thấy Tiết Phạn híp mắt: "Tiết Duyệt, cô là cái thá gì? Một đứa con gái riêng thấp hèn, lúc mẹ tôi còn sống mở một mắt nhắm một mắt cho cô vào nhà họ Tiết, cô liền cho rằng cô là chủ nhân nơi này sao?"

……………….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.