Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu

Chương 42: Không tin (1)




"Anh, đừng lo." Phong Thanh Thanh bình tĩnh đặt sách trong tay xuống, xoay cổ cứng đờ vì thời gian dài ngồi đọc sách, nói: "Thịt viên này của chúng ta là mới ra, các khách hàng vẫn chưa từng thử qua, làm sao có thể dễ dàng mua được, đặc biệt là thịt viên nhà chúng ta đắt hơn người khác, phải năm đồng một cân."

Thịt viên trên thị trường đều là ba đồng một cân, bọn họ bán năm đồng, thật sự có hơi đắt.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Phong Thụy Thanh sốt ruột, nói. Mặc dù bây giờ là mùa đông, thịt viên này để như vậy cũng không bị hỏng, chỉ là, mùi vị sẽ bị thay đổi kém đi một chút.

"Anh, anh làm thế này đi." Phong Thanh Thanh nghĩ một chút, đến gần tai Phong Thụy Thanh nói.

"Nhưng nếu làm như vậy, chúng ta có thể lỗ đó." Phong Thụy Thanh có chút đau khổ nói. Làm những thịt viên này không dễ dàng gì, anh dốc sức như vậy, sáng sớm hôm nay lúc làm nồi tot hịt viên này, tay mệt đều không nhấc lên được, phải nghỉ ngơi một chút mới tốt lên.

"Không thể lỗ được. Chúng ta làm như vậy, chỉ là tung ra thị trường trước. Sau này có thể kiếm lại được." Phong Thanh Thanh cười nói.

"Vậy được." Phong Thụy Thanh cắn răng nói.

Chắc chắn em gái nói không sai, cho dù cách này không hiệu quả thì bọn họ cũng chỉ mất một nồi thịt viên mà thôi, nếu như thật sự có tác dụng, vậy sau này không cần lo lắng thịt viên không bán được nữa.

Lúc trưa, thức ăn nhanh nhà họ Phong xuất hiện một món thịt viên. Mua một phần thức ăn nhanh, được tặng hai viên.

Ngoài món này, bún thịt mua nhà họ Phong, đều được tặng hai viên.

Đây đều là đánh danh hiệu tri ân mở cửa hàng được hai tháng tặng đồ.

Đồ miễn phí ai mà không thích?

Phở, đồ ăn nhanh và bún vừa lên, những khách hàng này càng kinh ngạc phát hiện trong bát có thêm hai viên. Sau khi hỏi ông chủ Thanh thì mới biết được đó là được tặng miễn phí, bọn họ càng không đợi được bỏ thịt viên vào trong miệng.

Tươi!

Thơm!

Giòn!

Quả nhiên ăn rất ngon!

Một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục ăn xong thịt viên đầu tiên không thể đợi được hỏi: "Ông chủ, thịt viên nhà các ông sao lại khác nhà người khác thế? Sao có tính đàn hồi vậy? Ăn cực kì ngon."

"Thịt viên này là chúng tôi làm thủ công, dùng tay đập không dưới trăm lần, sao có thể không ngon được chứ? Ông khỏi phải nói, ném thịt viên này xuống đất, nó có thể nảy lên nửa mét đấy!" Phong Kiến Thiết vui tươi hớn hở đáp lại.

Vốn dĩ Thanh Thanh nghĩ ra cách này ông không tán đồng, bởi vì những thịt viên này vốn dĩ đã tiêu tốn nhân lực nhiều, nhưng hiện tại không bán ra được cũng không có cách nào khác, chỉ có thể theo cách làm của Thanh Thanh.

"Không tin, viên thịt sao lại có thể nảy lên nửa mét? Cũng không phải bóng bàn?" Lời Phong Kiến Thiết vừa nói xong thì nghe thấy có người chế nhạo, mỉa mai lại.

"Tôi cũng không tin, tôi ăn thịt viên bao nhiêu năm rồi, từ trước tới giờ vẫn chưa bao giờ có thể nhìn thấy thịt viên có thể nảy lên nửa mét? Ông chủ, ông nói phét ghê thế."

"Ha Ha.. Thịt viên này có thể nảy lên nửa mét, mặt trời có thể mọc từ đằng tây rồi. Ông chủ, ông nói phét ghê thật đấy."

"Chứ còn gì nữa, cả thành phố S phỏng chừng chỉ có thịt viên nhà ông mới có thể nảy lên nửa mét, đều sắp thành bóng bàn rồi. Đổi lại ngày mai, lúc tôi đánh bóng bàn, trực tiếp lấy thịt viên nhà các ông đi đánh là được rồi."

"Đúng vậy đúng vậy. Thịt viên này đầy tính đàn hồi, độ dai tốt hơn một chút so với thịt viên nhà khác nhưng cũng không thể bởi vì như vậy mà nói thịt viên này có thể nảy cao nửa mét. Nếu như thịt viên này có thể nảy cao lên nửa mét thì lợn nái cũng có thể trèo lên cây rồi."

* * *

Mặt Phong Kiến Thiết tức để đỏ ửng.

Lý Tiểu Lộ cũng tức, kĩ thuật làm thịt viên này là do tổ tiên bà truyền lại, đưa đến trước mắt cho các người ăn miễn phí, còn bị người khác chế giễu.

Trái lại, Phong Thụy Thanh luôn khá bốc đồng, lúc này lại cực kì bình tĩnh.

Bởi vì buổi trưa lúc Phong Thanh Thanh nói với anh cách này, cũng nói qua với anh có thể xảy ra việc như vậy, nếu việc như vậy xảy ra, để anh đừng kích động, trực tiếp chứng minh cho khách hàng xem là được rồi.

Hiện tại anh không mở miệng phản bác, chính là đang đợi cơ hội.

Âm thanh hoài nghi bây giờ càng lớn, đợi đến lát nữa cho bọn họ nhìn thấy thịt viên này có thể nảy lên được, lời tán dương có thể sẽ càng lớn hơn.

Đến lúc đó, đợi tiếng tăm của thịt viên này được truyền ra ngoài, không lo thịt viên nhà bọn họ không bán được.

Nghĩ như vậy, Phong Thụy Thanh để cho bọn họ nói tuỳ ý, cũng đi ngăn cản ba mẹ anh, để cho bọn học tạm thời đừng lên tiếng.

Sau khi đợi khách hàng nói xong nghi ngờ của bọn họ, Phong Thụy Thanh tùy ý lấy ra ba bốn viên thịt, đi đến giữa những chiếc bàn đó, cười cười nói: "Các vị khách quý đều không tin thịt viên nhà chúng tôi có thể nảy lên nửa mét, đều nói chúng tôi nói phét. Tôi cũng không dám phản bác lại, trực tiếp làm cho các vị xem là được rồi. Dù sao trăm nghe không bằng một thấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.