Lúc cô phản ứng lại, đã uống sạch sẽ bát canh rồi.
"Thế nào?" Lý Tiểu Lộ mong chờ hỏi.
Bà sợ đứa trẻ Trần Chanh này lớn lên trong thành phố không quen món thịt viên nhà bà nấu.
"Bác gái, viên này làm thế nào vậy? Ăn rất ngon, đây là thịt lợn viên ngon nhất mà con từng ăn. Xem này, con đã ăn sạch bát này rồi." Trần Chanh từ từ bỏ bát xuống, cho Lý Tiểu Lộ xem.
Lý Tiểu Lộ nhìn bát của cô trống không, trong lòng vừa ý, vừa nhận lấy bát của trong tay Trần Chanh, vừa nói: "Thịt viên này là đặc sản bên bọn bác, đầu tiên băm nhỏ thịt lợn, sau đó dùng tay đập thịt, sau khi trải qua trăm lần đập làm thành thịt viên, sau đó, bỏ vào trong nước sôi, để thịt viên tạo thành hình. Bởi vì trải qua đập, thịt viên mới có tính đàn hồi. Ném một miếng thịt viên xuống đất, có thể nhảy lên cao nửa mét đấy."
"Chả trách ăn lại ngon như vậy." Trần Chanh gật gật đầu, nói.
Lý Tiểu Lộ lấy một bát cơm cho Trần Chanh, sau đó gắp thêm vài viên lên trên, lúc này mới đưa cho cô, nói: "Nếu Chanh Chanh thích ăn, đợi tí nữa bác gói cho con một ít đem về. Viên này ở ngoài không có bán đâu."
Trần Chanh rất thích ăn thịt viên này, mới cầm lấy bát, xúc một miếng viên vào trong miệng nhai, nghe thấy Lý Tiểu Lộ nói như vậy, hàm hồ nói: "Được ạ, cảm ơn bác gái."
Thịt viên này ăn ngon đến mức cô không muốn từ chối.
Trần Giang nhìn bé mập trước mắt này, lúc ăn thịt viên hai má thiếu nữ phồng lên, không biết làm sao, đột nhiên anh lại nghĩ đến con chuột hamster nhỏ trước đây anh từng gặp.
Anh không nhịn được mà bật cười, rồi sau đó, không nhìn Trần Chanh nữa, vùi đầu ăn cơm.
Bữa ăn này, cả khách và chủ đều ăn rất ngon.
Lúc Trần Chanh đi, trừ thịt viên Lý Tiểu Lộ gói cho cô ra, còn mang thêm hai phần quà về. Một phần là cho Trần Quất, một phần cho anh Thạch Tử kia.
Vốn dĩ cô không muốn cầm nhưng Phong Thanh Thanh nhất quyết bắt cô phải nhận lấy.
Thật ra cô cảm thấy, thịt lợn viên này tốt hơn nhiều các món quà khác.
Vẫn còn tốt, gói còn lại đều là cho cô.
Trần Chanh đã nghĩ ra mười cách để nấu loại thịt viên này.
"Bạn học này của em thật trọng nghĩa." Trần Giang nói.
Đúng vậy, người bình thường gặp chuyện này, trốn còn không kịp, làm sao có thể giúp đỡ?
Nhưng mà đây chỉ người bạn cùng bàn ngồi với nhau chưa đến hai tháng, thế nhưng lại tìm người hỗ trợ giúp rồi.
"Cậu ấy là một cô gái tốt." Phong Thanh Thanh cười nói, lại nói tiếp: "Ba mẹ, con nghĩ đến một biện pháp kiếm tiền mới."
"Biện pháp gì?" Phong Kiến Thiết vội vã hỏi.
Thời tiết lạnh rồi, đồ ăn nhanh của bọn họ nhanh lạnh, doanh thu giảm nhiều so với bình thường, đây mới chỉ có hai ngày, ông đã lo đến mọc ra tóc bạc rồi.
"Bán thịt viên." Phong Thanh Thanh không úp mở, trực tiếp nói.
"Cái gì? Bán thịt viên? Viên này ở đâu cũng có, các con có thể bán được tiền sao?" Lý Tiểu Lộ nghe vậy, thất vọng nói.
"Nhất định có thể được." Trần Giang nghe thấy có chút phấn khích nói: "Viên bên kia không giống với nhà chúng ta. Bên kia chỉ là thịt viên bình thường, mà thịt viên nhà chúng ta bên này vô cùng có tính đàn hồi, ăn ngon hơn bên kia nhiều. Vì vậy, bán thịt viên cũng là một ý rất hay."
"Hơn nữa bây giờ là mùa đông, mọi người đều bắt đầu ăn lẩu rồi. Ăn thịt viên là hợp lý." Phong Thụy Thanh suy nghĩ một lúc, nói.
"Anh hai nói rất đúng, Mùa đông đến rồi, người ăn lẩu nhiều, lượng tiêu thụ thịt viên cũng cao. Giống Chanh Chanh sinh ra ở nơi này cũng có thể tiếp nhận viên này nhanh như vậy, thịt viên nhà chúng ta nhất định có thể bán tốt." Phong Thanh Thanh tán đồng nói.
"Vậy được. Ngày mai chúng ta làm thử một ít xem sao, nếu có thể bán tốt, sau này có thể làm nhiều hơn một chút." Phong Kiến Thiết lập tức quyết định, nói. truyện đam mỹ
Sáng ngày thứ hai, bọn họ ngoài việc dậy xay sữa gạo ra thì còn làm thêm một công việc nữa--băm thịt.
Vì thế, khách hàng tinh mắt phát hiện, quầy hàng nhà họ Phong lại bán thêm thịt viên!
Chỉ là, bây giờ là mùa đông, thịt viên này đầy ở trên đường, thịt viên bày trước gian hàng nhà họ Phong cũng coi như không phải việc gì hiếm lạ.
Vì vậy, mặc dù có một vài bất ngờ, khách hàng đến mua rất hiếu kì nhưng cũng không có để ý nhiều.
Đợi bánh cuốn buổi sáng bọn họ đã bán hết rồi, một nồi to viên thịt này không bán được cái nào.
"Em gái, những viên này sao lại không có ai mua vậy? Có phải là nhà chúng ta để giá quá cao không?" Phong Thụy Thanh ưu sầu nói.
Nồi to thịt viên này là bọn họ sáng sớm đã tốn hơn một giờ mới làm xong, sau khi bọn họ làm xong viên này, tay đau đến mức không nhấc lên được.
Thịt viên ngon như thế này, sao lại không có ai mua chứ? Mùa đông này, người ăn lẩu cũng nhiều, sao lại không có người mua thịt viên nhà họ vậy?
Phong Thụy Thanh nghĩ không ra, vì vậy, nhân lúc buổi trưa làm đồ ăn nhanh, nhanh chóng đến thỉnh giáo Phong Thanh Thanh.