Phong Kiến Thiết nhanh chóng chạy tiến lên một bước giữ tay của Phong Thụy Thanh lại. Con ông ông hiểu, kế thừa tính tình của ông, dễ nóng nảy. Nếu như ông không ngăn cản, anh chắc chắn sẽ xông lên đánh mấy người này mất.
Ông cũng không phải là sợ mấy người này sẽ trả thù, chỉ là con trai rất giống ông, người rất khỏe, chẳng may đánh mấy người này xảy ra vấn đề thì phải làm sao?
Hơn nữa, đám người này dám đến đây thu phí bảo hộ mà không cố kỵ cái gì, không thể chắc chắn là không có người chống lưng. Cả nhà họ là người nơi khác, cho dù chf ó lợi hại đến đâu thì cũng không thể đấu lại loại rắn địa phương này.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt Phong Kiến Thiết tối lại, nở nụ cười lấy lòng nói: "Các vị bằng hữu, con trai không hiểu chuyện đã xúc phạm đến các vị bằng hữu. Tôi thay mặt nó xin lỗi các vị, không biết các vị thu bao nhiêu phí bảo hộ?"
Phong Thụy Thanh thấy vậy muốn giãy thoát khỏi tay Phong Kiến Thiết, nhưng Phong Kiến Thiết lại giữ chặt tay anh, anh không thoát ra được. Anh định mở mồm ra nói nhưng lại bị Phong Kiến Thiết lườm một cái.
Phong Thụy Thanh không phục, nhưng dưới sự "dâm uy" cảnh cáo của Phong Kiến Thiết, anh đành ngậm miệng lại.
Phong Thanh Thanh đứng ở một bên nhìn, trong lòng nảy lên. Kiếp trước anh trai cô bị phế đi một bàn tay, liệu có phải là do cái tính tình nóng nảy này không? Nghĩ đến điều này cô cũng tiến lên giữ chặt tay của Phong Thụy Thanh.
Phong Thụy Thanh cười khổ, cũng thành thật không có giãy giụa nữa.
"Một trăm, mỗi tháng một trăm." Tên cầm đầu lớn tiếng nói.
Phong Kiến Thiết mắng thầm trong lòng lũ quỷ hút máu, nở một nụ cười khổ nói: "Các vị, gia đình tôi ở đây bán một bát mì cũng chỉ có 2 hào tiền, một trăm, chúng tôi mỗi tháng cũng không kiếm nổi bấy nhiêu tiền." Vốn dĩ cho rằng mấy tên này chỉ muốn bóc lột mấy chục đồng phí bảo hộ, không nghĩ rằng lại tham lam như vậy, đòi hẳn một trăm!
Mất tên côn đồ nghe được Phong Kiến Thiết nói như vậy tất cả đều cười phá lên, một lúc sau tên mỏ chuột tai khỉ hắng giọng nói: "Một tháng cũng không kiếm được bấy nhiêu? Tưởng tao không có mắt sao, cả cái phố này, sạp của mày bán chạy nhất, sáng nào cũng bán bánh cuốn tao nhìn còn đỏ mắt."
"Đúng vậy, mọi người đều tình nguyện xếp hàng cũng muốn mua bánh cuốn ở nhà mày mà không đi nhà khác, một tháng không kiếm nổi một trăm tệ, mày lừa trẻ con còn được." Một tên có vết sẹo trên khóe mắt nói.
Mấy vị khách đang ăn ở nhà họ Phong khi tên đàn ông đá một cái vào xe ba bánh đều đã vội vàng rời đi. Những người khách gan to một chút thì ở lại vây xem, còn những người khác đều đứng nhìn từ xa, nửa bước cũng không dám đến gần.
Phong Thanh Thanh cảm thấy lạnh lẽo, kiếp trước khi cô một mình mở một sạp hàng bán món kho cũng không hề gặp phải chuyện như thế này.
Cũng đúng thôi, kiếp trước cô bán hàng trên một đoạn đường hẻo lánh, nơi không có gì gọi là làm ăn tốt, thảo nào không gặp phải những chuyện này. Sau này, khi mở nhà hàng rồi có tiền, gặp những chuyện này thì bỏ ra chút tiền là ổn.
Không nghĩ đến, kiếp này thay đổi địa điểm buôn bán lại gặp chuyện như vậy.
Lúc này, Phong Thụy Thanh cũng không nhịn nổi nữa, tính tình anh vốn dĩ cực kỳ nóng nảy, giờ thì hay rồi, ba anh đứng cười khúm núm với bọn họ nửa ngày mà mấy tên đó còn không bỏ qua, thậm chí còn được voi đòi tiên, anh lập tức dùng sức tránh thoát khỏi tay đang giữ anh lại của Phong Thanh Thanh và Phong Kiến Thiết, cầm cái nồi xào xông lên hai bước mắng: "Cút, chúng mày muốn tiền thì không có nhưng mạng thì có một cái, chúng tao cực khổ mãi mới kiếm được mấy chục đồng thế mà chúng mày mở mồm ra đã đòi một trăm, sao không đi cướp đi?"
Trần Giang thấy vậy cũng đỏ mắt, cầm nồi sạn xông lên.
"Tên nhãi ranh nhà mày nói kiểu gì đó?" Tên có sẹo ở mí mắt nói.
"Tao nói chuyện kiểu gì, tao nói thế đấy, bọn tao tự bảo hộ chính mình, không cần chúng mày đến bảo kê, còn đến đòi tiền bọn tao, tao sẽ không khách sáo với chúng mày." Phong Thụy Thanh cầm cái nồi xào giơ cao lên.
Trần Giang cũng giơ cái nồi sạn lên.
Mấy tên côn đồ cười khúc khích, tên đàn ông cầm đầu kia còn cười ra tiếng: "Để tao xem, chúng mày không khách sáo như thế nào?"
Dứt lời liền tiến lên, định đạp chiếc xe ba bánh cũ kia của nhà họ Phong.
Lúc này Phong Thụy Thanh tức đến đỏ mắt, không chút suy nghĩ cầm cái nồi sắt lao lên. Phong Thanh Thanh không kịp ngăn cản anh.
Được cái Phong Thụy Thanh còn biết chừng mực, không trực tiếp đập cái nồi vào đầu tên cầm đầu. Anh chỉ túm lấy đầu tên lưu manh cầm đầu kia rồi ném hắn ra ngoài.
Mấy tên đàn em còn lại thấy vậy cũng lập tức xông lên.
Trần Giang theo sát phía sau Phong Thụy Thanh cũng vọt lên, Phong Kiến Thiết thấy đánh như vậy cũng không quản nữa lập tức xông lên.
Hiện trường thành một mảnh hỗn loạn.
Có sáu tên công đồ, nhà họ có ba người, vậy là một người phải chọi với hai người, vừa bắt đầu nhà họ đã ở thế yếu, nhưng mà được cái Phong Kiến Thiết và Phong Thụy Thanh khỏe mạnh đã vậy còn biết quân quyền nên tình thế rất nhanh đã xoay chuyển.