Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 9




Chương 9: Đừng chạm vào anh ta

"Bác sĩ, lão đại của chúng tôi vừa rồi.."

Chưa kịp nói hết lời, người đàn ông nhận được ánh mắt cảnh cáo của bác sĩ trại giam, liền lập tức thay đổi lời nói: "Vừa rồi Từ Phi Dương bị phạt, vết thương cũ trên thắt lưng còn chưa lành, vừa rồi lại bị phạt ở cọc lùn thêm năm tiếng nữa. Bác sĩ cũng biết đấy, cọc sắt thấp như vậy đem tay người khóa lại, suốt năm tiếng anh ấy chỉ có thể uốn cong thắt lưng lên. Bây giờ anh ấy đau đến mức không thể nằm xuống được. Bác sĩ mau xem cho anh ấy, chúng tôi chưa bao giờ thấy anh ấy đau đớn như vậy!"

Bác sĩ trại giam bước đến gần Từ Phi Dương nói: "Anh nằm như thế này thì tôi làm sao có thể kiểm tra được? Quay người lại để tôi nhìn xem."

Lúc này Từ Phi Dương mồ hôi rơi như mưa, anh đau đến mức không nói được lời nào, hai chân co quắp lại không dám nhúc nhích. Nghe lệnh của bác sĩ trại giam, anh muốn đem chân để nằm ngang, nhưng dường như anh đã chạm vào chỗ đau nào đó, sắc mặt anh lập tức tái xanh lại.

Thấy Từ Phi Dương xoay người khó khăn, bác sĩ trại giam ra lệnh: "Hai người mau giúp anh ta xoay người lại."

"Được rồi!" Hai người anh em của Từ Phi Dương nhanh chóng giúp anh ta xoay người.

Cho dù chỉ là một động tác xoay người nho nhỏ cũng làm cho Từ Phi Dương đau kêu thành tiếng, ngay lập tức mồ hôi rơi như mưa.

"Bác sĩ, lão đại nhà chúng tôi.. Từ Phi Dương, anh ấy làm sao lại đau như vậy? Điều này là không bình thường!"

"Có cái gì là không bình thường? Đây thật sự là hết sức bình thường." Bác sĩ nhà giam kiên nhẫn giải thích: "Anh ta đây là do giữ một tư thế quá lâu, máu không được tuần hoàn lưu thông. Tôi cho anh ta uống hai viên thuốc giảm đau, hai người trở về mát xa cho anh ta một chút, đem thắt lưng máu và hạt tròn đều xoa, máu trở về thắt lưng, khi đó máu được tuần hoàn lưu thông tự nhiên là sẽ hết đau."

Vừa nghe thấy không có việc gì, là bình thường, vẻ mặt có phần hoảng loạn của hai người lập tức dịu đi.

"Thật là quá tốt rồi, cảm ơn bác sĩ, chỉ cầm giảm bớt đau đớn cho lão.. cho Từ Phi Dương, chờ sau khi anh ấy ra tù, anh ấy nhất định sẽ hậu tạ bác sĩ."

Miệng hai người rất ngọt, bác sĩ trại giam cũng vô cùng hưởng thụ.

"Tôi sẽ dạy hai anh một kĩ thuật mát xa. Sau khi hai anh về, hai anh làm theo rồi mát xa cho anh ta."

"Được rồi, cảm ơn bác sĩ!" Hai người vội vàng gật đầu, mở mắt thật to nhìn, chuẩn bị học tập kĩ thuật mát xa thật tốt.

Thấy tay bác sĩ chuẩn bị chạm vào lưng Từ Phi Dương, Chung Noãn Noãn chạy nhanh lao vào.

"Chậm đã, đừng động vào anh ta!"

Sự xuất hiện đột ngột của Chung Noãn Noãn làm mặt của bác sĩ trại giam đen lại.

"Chung Noãn Noãn? Cô đến phòng y tế làm gì? Huấn luyện viên của cô có biết cô tùy ý xông vào phòng y tế không?"

"Bác sĩ Lý, hôm nay tôi được ra tù rồi."

"Vậy sao? Chúc mừng cô. Nhưng mặc dù cô được ra tù cũng không được tùy ý xông vào phòng y tế của trại tạm giam." Bác sĩ Lý kiên quyết trả lời.

"Tôi xin lỗi, bác sĩ Lý, tôi không cố ý xông vào phòng y tế. Thật sự là vì tình trạng của anh ta rất nghiêm trọng, nếu bác sĩ Lý cứ như vậy ấn tay xuống, chỉ sợ anh ta sẽ tê liệt suốt đời."

"Cái gì?" Bác sĩ Lý giật mình, nhanh chóng thu tay lại.

Thế nhưng là nghĩ lại, nhìn về phía Chung Noãn Noãn nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô hiện nay mới mười bảy tuổi phải không? Mười bảy tuổi cô có thể hiểu y học? Nếu cô không hiểu thì dựa vào đâu nói tôi dùng vật lý trị liệu cho anh ta sẽ khiến anh ta tê liệt suốt đời?"

Chung Noãn Noãn, một nghi phạm giết người mười bảy tuổi, ở trong trại giam cũng rất nổi danh. Vì vậy sau khi bác sĩ Lý phản ứng lại, liền cảm thấy Chung Noãn Noãn đang hù dọa anh ta.

Chung Noãn Noãn đi đến bên cạnh Từ Phi Dương, cẩn thận nhìn phần lưng, eo và mông anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.