Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 33




Chương 33: Đánh mặt

"..."

Chung Thiên Thiên bị nói đến không nói được lời nào, một khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cô cũng biết chỉ từ điểm này đã không thể nào nói nổi: "Chị chỉ là so sánh một chút, mục đích là để em đừng làm ra chuyện không hợp với thân phận."

"Cho nên là chị hợp?"

Chung Thiên Thiên: . Tại sao cái miệng của người phụ nữ này lại độc như vậy?

"A, em biết rồi. Vừa rồi là Xích Dương chủ động ôm em, chị không dám nói anh ấy hành động quá đáng, cho nên chị chỉ có thể nói em?"

Chung Thiên Thiên quýnh lên: "Chị nói anh Xích Dương hành động quá đáng bao giờ? Chung Noãn Noãn em không được nói lung tung!"

"Chị không cảm thấy anh ấy quá đáng, nhưng lại nói bọn em, đó chính là chị cố tình gây khó dễ cho Xích Dương? Chị rất khó chịu anh ấy?"

Trong nháy mắt, Chung Thiên Thiên bị chọc giận: "Chung Noãn Noãn, em đừng có châm ngòi ly gián! Chị rõ ràng đang nói em! Làm một người chị, chẳng lẽ chị không có tư cách giáo dục em sao?"

"Dùng nhục nhã danh dự gia đình để giáo dục em sao? Chị đây là tự mình dạy dỗ sao? Chị à, cho dù điểm vào Học viện điện ảnh không cao như điểm vào các đại học bình thường khác, nhưng em nghe nói mấy năm gần đây, Học viện điện ảnh vẫn là rất chú trọng thành tích văn hóa. Chị liền từ ngữ đều dùng lung tung, em thật là lo lắng cho kỳ thi đại học của chị."

Chung Thiên Thiên bị tức đến mức liên tục cười lạnh: "Thành tích của em còn là cuối cùng của lớp đấy. Cho dù thành tích của chị kém thì đồ nhà quê như em có ngồi tên lửa cũng không theo kịp!"

Chung Noãn Noãn nở một nụ cười rất ác liệt: "Khó trách thành tích của chị không tốt, hóa ra trí nhớ lại kém như vậy. Lúc trước, nếu như không phải chị xin em đừng nghiền áp chị, thành tích thi của em có thể ở vị trí cuối cùng?"

"Chị bảo em đừng nghiền áp chị lúc nào? Tại sao em có thể đem thành tích không tốt đổ lỗi lên đầu của chị?" Chung Thiên Thiên tức điên. Chuyện này thật đúng là cô chưa từng làm qua!

"Chị thật đúng là quý nhân hay quên sự. Lúc đó em vừa mới về nhà một tháng, liền phải cùng chị tham gia cuộc thi cuối học kỳ. Ngày đó chị hỏi em ôn tập như thế nào? Em nói là rất tốt. Chị nói là chị ôn tập không tốt, sợ em nghiền áp chị, mẹ em sẽ mắng chị. Lúc ấy, xem ở tình cảm chị em nên em đã nhường chị. Nói thật, em cũng không biết là thành tích của chị kém đến mức nào, cho nên chỉ có thể thi cuối cùng của lớp để thành toàn chị. Đoạn tình cảm chị em cảm động như vậy, chị à, chị đã quên rồi sao?"

Nghĩ đến kiếp trước, chính mình thật đúng là rất chiều Chung Thiên Thiên. Biết rõ cô ta chỉ lợi dụng chính mình, nhưng là nghĩ đến trong thân thể cô ta cùng chung một dòng máu với mình, cảm thấy chỉ cần cô ta không chạm vào điểm mấu chốt của cô, cô sẽ bằng lòng nhường cô ta mọi thứ.

"Chung Noãn Noãn, em sao có thể vô sỉ như vậy? Thành tích của mình kém lại đi đổ lỗi đến trên đầu chị!"

"Chậc chậc.. Không ngờ tốc độ qua cầu rút ván của chị lại nhanh như vậy, trong nháy mắt liền không nhận nợ, trở mặt không nhận người. Nếu chị không tin lần trước là em nhường chị, vậy kỳ thi cuối kỳ lần này liền chuẩn bị tâm lý bị đánh mặt đi!"

Chung Thiên Thiên cười lạnh, cảm thấy thật là buồn cười, cô vậy mà bị cả lớp thành tích cuối cùng uy hiếp.

"Đánh mặt? Em có thể đánh đến mặt của chị sao?"

"Chị mặt to như vậy, em làm sao có thể không đánh đến được? Trừ khi chị úp mặt vào mông, nếu không em thế nào đều có thể đánh đến mặt của chị."

Chung Thiên Thiên cảm giác tự tôn và kiêu ngạo của mình đã hoàn toàn bị con đ* miệng lưỡi sắc bén này giẫm ở dưới chân. Cô đã xây dựng tâm lý cả một buổi chiều, giờ phút này tuyên bố thất bại.

"Chung Noãn Noãn, em vừa mới nói với chị cái gì? Có gan em đem lời nói vừa rồi lặp lại lần nữa!"

"Em vẫn luôn cảm thấy chị tâm lý có vấn đề, hóa ra ngay cả lỗ tai cũng có vấn đề. Nếu lỗ tai chị có vấn đề thì nên đi mua máy trợ thính, nếu không cho dù em có lặp lại lần nữa, chị cũng chưa chắc đã nghe rõ ràng được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.