Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 18




Chương 18: Người đàn ông tinh tế

Sau một hồi trầm mặc, Xích Dương cuối cùng cũng lên tiếng.

Chung Noãn Noãn nhìn về phía Xích Dương, người đàn ông này tuy rằng là quân nhân, ngày thường bận rộn việc quân sự, nhưng chỉ cần có chuyện liên quan đến cô, anh đều vô điều kiện giúp cô làm tốt, cẩn thận suy tính.

Thấy Chung Noãn Noãn không nói, Xích Dương tiếp tục tìm chuyện để nói.

"Chuyện này ở trường học huyên náo có chút lớn, mặc dù bên giáo viên đã sắp xếp xong xuôi, nhưng mà bên phía học sinh lại không thể ngăn chặn. Những học sinh đó không biết tình hình thực tế, thích nghe nhầm đồn bậy, cho nên nếu em đi học có nghe được điều gì không hay thì cũng đừng để trong lòng. Nếu bọn họ nói điều gì khiến em tức giận, em cũng không cần nể mặt họ. Dù sao em vô tội, về điểm này, pháp luật đã chính danh cho em. Nếu bọn họ dám nói lung tung, chúng ta có thể kiện họ tội phỉ báng."

Mặt trời chiều xuyên qua những cành cây si mọc so le hai bên đường, soi bóng vàng lốm đốm rực rỡ xuống con đường phẳng lặng.

Đây là con đường duy nhất từ trại tạm giam hướng ra bên ngoài, xa xa nhìn lại, cả con đường chỉ có chiếc xe của bọn họ từ từ tiến về phía trước ở dưới bóng cây, vô tình thêm chút thư thái, lãng mạn trong buổi chiều tà.

Bên tai nghe những lời nhắc nhở có phần lải nhải của người đàn ông, môi Chung Noãn Noãn bất giác nở một nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc.

"Ừ, em biết rồi."

Đôi mắt biết cười của cô sáng lên, phản chiếu ánh nắng chiều. Trong nụ cười của cô mang một chút nữ tính quyến rũ, cùng sự ngây thơ mềm mại của cô gái, hình thành một lực hấp dẫn trí mạng khiến anh không thể nào chống đỡ được.

Nhìn người con gái trước mắt, Xích Dương cảm thấy mọi sự lo lắng, lạnh lẽo cùng cuộc sống nặng nề đè lên người đều biến mất vào lúc này.

Dù là không hề làm gì, cứ như vậy cùng cô vai kề vai chậm rãi già đi, cũng là điều lãng mạn nhất trên thế giới này.

Buổi chiều cuối thu hiếm thấy thời tiết đẹp như vậy, Chung Noãn Noãn mở cửa sổ xe, đưa cả đầu và tay đều duỗi ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại hô hấp không khí sống lại một đời.

Sự tươi mát xen lẫn hương vị ngọt ngào hạnh phúc.

Xe đột nhiên chệch hướng, lao thẳng về phía trước. Mắt thấy sắp đâm vào con mương nhỏ, Chung Noãn Noãn vội rụt đầu lại, nhanh tay đem tay lái bẻ chính.

Xe lúc này mới đệm một chân phanh lại, một lần nữa chạy ổn.

Chung Noãn Noãn: .

Xích Dương bị nhìn cảm thấy có chút xấu hổ: "Em không nên đem đầu cùng tay duỗi ra ngoài. Ở đây mặc dù ít xe, nhưng những xe đó tốc độ lại rất nhanh, cẩn thận bị thương đến."

Nói xong, Xích Dương liền hung hăng phỉ nhổ chính mình một phen.

Con đường này kéo dài từ đường chính đến cuối cùng chỉ có một cái trại tạm giam, ở đâu ra những xe khác?

Rõ ràng là bị sắc đẹp của cô vợ nhỏ nhà mình hấp dẫn, lúc này mới bị lệch tay lái, anh sao có thể đem nguyên nhân trách tội lên đầu cô vợ nhỏ nhà mình đâu?

Đang lúc chán nản, liền thấy Chung Noãn Noãn đem cửa kính xe đóng lại, nhoẻn miệng cười với anh: "Được rồi."

Cô vợ nhỏ đối với anh cười!

Xe, lần thứ hai bị lệch hướng..

Sau khi lái xe trên con đường mòn rợp bóng cây hơn mười phút, xe rẽ vào đường chính, lưu lượng xe tăng lên làm giảm bớt sự bối rối trong xe.

"Em ở trong đó trôi qua có được không? Có ai bắt nạt em không?"

"Không phải anh đã tìm người bảo hộ em sao? Có cảnh sát Trần, không ai dám bắt nạt em."

Xích Dương nhíu mày: "Trần Giai này, đã bảo cô ta không nên nói lung tung rồi."

Đối với việc Trần Giai đem nhắc nhở của anh nói cho Chung Noãn Noãn, Xích Dương có chút bất mãn.

Anh không muốn tranh công, càng không muốn cô vợ nhỏ bởi vì những chuyện này mà cảm thấy mắc nợ anh, cho nên thái độ đối với anh mới chuyển biến tốt đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.