Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Chương 8




Ta biết rõ tại đây nhà cao cửa rộng, có vài người không thể đắc tội, nhất là người tâm phúc bên cạnh Vương phu nhân và Phượng tỷ như vợ Chu Thuỵ. Người này bình thường là bà tử có thế lực nhất trong phủ, cũng ỷ vào tên tuổi Giả gia mà làm không ít sự tình ỷ thế hiếp người, nếu là tiên tử Đại Ngọc hẳn sẽ không đem cái người phàm tục đó để trong mắt.

Nhưng ta vẫn cảm thấy, Đại Ngọc gây thù hằn quá nhiều, tuy rằng không phải lưu lạc cơ khổ bên ngoài, nhưng là cái kết cục cô độc mà ly thế kia cũng không phải không quan hệ gì đến tính tình nàng. Cho nên, ta vẫn là cẩn thận thì hơn, cũng không có vi phạm ước định với lão hoà thượng, chỉ là cố gắng cải tạo hoàn cảnh sinh tồn thôi.

Vợ Chu Thuỵ vẻ mặt tươi cười nói: “Trách không được mọi người đều nói Bảo cô nương cùng Lâm cô nương tướng mạo tài hoa đều nhất đẳng, tính tình đôn hậu, tôi nay mới chân chính thể nghiệm. Bất quá, không thể ngồi lại, di thái thái còn chờ tôi quay về báo cáo.”

Ha ha, chỉ như vậy đã biến thành ôn hoà hiền hậu, rộng rãi giống Bảo Thoa sao?

Quá dễ dàng rồi…

Bảo Ngọc xen mồm hỏi: “Chị làm sao lại bên chỗ dì Tiết?”

Vợ Chu Thuỵ cười đáp: “Phu nhân sang chơi bên đó, dì Tiết bèn nhờ tôi đưa đồ cho mấy vị cô nương.”

Ta còn nhớ, Bảo Thoa có một thời gian bệnh, phải ở nhà tĩnh dưỡng, còn ăn cái thứ thuốc “Lãnh hương hoàn” phiền toái gì đó. Nghĩ đến đây, ta cười hỏi: “Bảo tỷ tỷ đang làm gì? Sao nhiều ngày không thấy sang bên này chơi?”

Vợ Chu Thuỵ đáp: “Đã nhiều ngày thân thể không khoẻ lắm.”

Bảo Ngọc nghe xong, liền nói với nha hoàn đứng bên cạnh: “A! Ngươi đi xem một chút. Chỉ nói ta cùng Lâm cô nương sai ngươi đến thỉnh an tỷ tỷ, hỏi tỷ tỷ sinh bệnh gì, hiện uống thuốc gì. Nói đúng ra ta nên tự mình đi xem, nhưng vừa từ học đường trở về, bị nhiễm lạnh, mấy hôm nữa sẽ đến thăm.”

Tuyết Nhạn đáp ứng liền đi.

Ta vốn tự mình đi một chuyến, lại nghĩ Vương phu nhân đang ở đó, nhất định là cùng dì Tiết có nhiều chuyện riêng muốn nói, đến cũng không tiện, tốt nhất là ở nhà thôi.

Vợ Chu Thuỵ muốn đi, ta đứng dậy tiễn, vừa cười vừa nói: “Chu tỷ tỷ, rảnh thì đến chơi.”

Vợ Chu Thuỵ cười đáp ứng.

Quay lại thấy Bảo Ngọc cười nhìn ta, có chút kì quái. “Ngốc tử, huynh nhìn cái gì? Cười ngốc như vậy?”

“Lâm muội muội xưa nay giống ta, không thích bà tử này, như thế nào hôm nay lại mời nàng ta thường xuyên đến chơi?”

Ta xác thực không thích bà tử này, vì trong ấn tượng của ta, mấy người như thế thường rất phiền phức. Nhưng vẫn đối xử với các nàng lễ phép chu đáo, bất quá, việc mời lại chơi thì hôm nay là lần đầu tiên. Bởi vì vợ Chu Thuỵ là bà tử có ảnh hưởng nhất nhì trong phủ, lại thường nói chuyện trước mặt Vương phu nhân cùng Phượng tỷ. Ta không thể không cẩn thận một chút. Lão thái thái cố nhiên là thương ta, chỗ dựa rất tốt, nhưng tự mình cũng phải biết điều.

Nguyên bản, Bảo Ngọc cùng Đại Ngọc tâm tư tương thông, hai người mới thân cận, rồi nảy sinh tình yêu. Nay phát hiện ta cũng giống Bảo Thoa tầm thường thế tục, có lẽ sẽ đem tâm tư đối với Đại Ngọc mà phân ra một ít. Theo ý ta, Bảo Thoa cũng tốt, Tương Vân cũng được, Bảo Ngọc chia sẻ bớt tình cảm ra ngoài, ta tương lai cũng có chút thoải mái.

Nghĩ đến đây, ta mỉm cười: “Trước khác nay khác, không được sao?”

Bảo Ngọc cư nhiên cũng cười, nói: “Đương nhiên là được, chỉ cần Lâm muội muội cao hứng, không bệnh nữa, huynh cũng cao hứng.”

Thời điểm nên bệnh thì phải bệnh, đều là thiên ý rồi. Ta rõ ràng mỗi ngày tâm tình cũng không phải không tốt, chưa bao giờ đau thương khóc lóc cái gì, nhưng bệnh vẫn đến đều đều, đúng thời gian, đúng liều lượng, không sai. Bất quá, Trường Sinh khí của ta cũng vì thế mà tăng lên không ngừng, luân chuyển cũng nhanh hơn. Hơn nữa, thời điểm thân thể ta khoẻ mạnh, còn có thể cảm nhận linh khí trong thiên địa.

Bởi vì tác dụng của Trường Sinh khí, giác quan của ta đều rất nhạy cảm. Tỷ như vừa rồi, vợ Chu Thuỵ còn chưa đi tới cửa viện, ta liền cảm giác được có người tới. Không biết ta còn có thể luyện đến trình độ nào? Có thể cùng linh khí thiên địa hào cùng một thể sao?

Si nhi Bảo Ngọc này, lời nói cũng khiến ta có hơi chút cảm động, hắn là người thứ hai trong phủ đối tốt với ta vô điều kiện, trừ bỏ cha mẹ, lão thái thái, đây là người nhân thân thứ tư mà ta công nhận. Còn Nghênh Xuân các nàng, cùng lắm cũng chỉ như bằng hữu tốt mà thôi.

Mắt ta hơi đỏ lên, mỉm cười nói: “Không có việc gì, chỉ cần muội đúng hạn uống thuốc, bệnh sẽ không phát.”

Bảo Ngọc thấy đôi mắt ta đỏ, bởi vì ta xưa nay không khóc, doạ hắn sợ chết khiếp, chạy xung quanh ta, hết thở dài lại làm ngáo ộp chọc cho ta vui. Khiến chút cảm động khó khăn lắm mới có được bay biến sạch sẽ, lấy tay đẩy trán hắn, làm mặt quỷ cười nói: “Là huynh cố ý hù doạ muội thôi, khóc cái gì đâu.”

Lại một ngày, Vưu thị cùng Khả Khanh đến thỉnh lão thái thái cùng mọi người đến xem hý khúc. Ta tuy rằng đối với hý khúc không có hứng thú, nhưng đối với Tần Khả Khanh lại phi thường tò mò. Từ lúc vào Giả phủ, vẫn chưa gặp được nàng, dù nàng vẫn đều đặn đến thỉnh an lão thái thái, nhưng ta vẫn không có duyên gặp.

Vừa nhìn thấy nàng, ta rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là phong tình lả lướt, tuy rằng so với người khác không phải xuất chúng, nhưng vẫn có vài phần xinh đẹp. Hơn nữa, nàng cử chỉ tiêu sái, nói chuyện ôn nhu, nhìn qua rất có khí độ.

Thật sự đáng tiếc a, một người như vậy thế nhưng lại huỷ trong tay lão dâm dật Giả Trân. Người khác cho rằng Khả Khanh sắc dâm, ta lại cảm thấy chuyện này căn bản nàng không thể quyết định. Tại đây, gia đình phong kiến cổ hủ, nàng phản kháng không được Giả Trân. Không chỉ phản kháng không được, mà chính mình phải ngậm đắng nuốt cay im lặng. Đợi đến khi Vưu thị phát giác ra, nàng lại không còn cách nào khác ngoài cái chết. Hiện tại, ta căn bản không giúp được nàng, cũng không ai có thể.

Ta cúi đầu, bóc một quả nho đút cho lão thái thái, bà mỉm cười ăn, nhẹ giọng nói với ta: “Ngọc nhi, ta có chút mệt, trở về thôi. Con cứ ở đây cùng mọi người xem hý, khó có cơ hội được đi chơi một chuyến.”

Ta lắc đầu: “Con đưa lão thái thái về, xem hý về sau còn nhiều dịp, không vội.”

Bảo Ngọc tiến lại đây nói: “Huynh đưa lão thái thái về là được, Lâm muội muội cứ ở lại chơi tiếp.”

Lão thái thái gật đầu quay về, ta đành ngồi lại.

Vương phu nhân xưa nay không thích náo nhiệt, thấy lão thái thái về, cũng về theo. Chỉ còn Phượng tỷ cùng mấy tỷ muội bọn ta với nhau.

Nhìn một chốc, cũng cảm thấy buồn chán. Nói với Phượng tỷ một tiếng, rồi đem Tử Quyên rời đi. Nghĩ đến Bảo Thoa sinh bệnh đã lâu, ta vẫn chưa đi thăm, bèn để Tử Quyên về trước, còn mình thì đi thăm nàng.

Đến sân viện của Bảo Thoa, nha hoàn thông báo một tiếng “Lâm cô nương đến”, lại giúp ta vén mành, đi vào, liền thấy Bảo Ngọc đang cùng Bảo Thoa vui đùa, cười nói: “Muội đến thật đúng lúc, mọi người đều có ở đây.”

Bảo Ngọc thấy ta áo choàng, hỏi: “Bên ngoài có tuyết sao?”

Phía dưới có bà tử đáp: “Đã có tuyết rơi được nửa ngày rồi.”

Bảo Ngọc lại hỏi: “Có mang áo choàng của ta lại đây không?”

Nói tới đây, ta chợt nhớ tới một đoạn, Đại Ngọc mất hứng vì Bảo Ngọc một mình đi thăm Bảo Thoa, cũng giở chút tính tình, nói mấy câu châm chọc khá thú vị.

Nghe Bảo Ngọc phân phó nha hoàn đi lấy áo, ta đến ngồi bên cạnh Bảo Thoa, hỏi: “Bảo tỷ tỷ bệnh thế nào rồi? Đã uống thuốc gì?”

Liền nghe Bảo Thoa tỉ mỉ nói cho ta biết, lão hoà thượng kia cho nàng một phương thuốc khó kiếm, lại đem Lãnh hương hoàn cho ta xem. Quả nhiên là mùi thơm lạ lùng, muốn thử nếm, rất tiếc đó lại là dược, không thể ăn bậy. Lão hoà thượng thật là, Bảo Thoa ốm thì cho thuốc hay như vậy, còn Đại Ngọc thì lại khuyên xuất gia, không công bằng chút nào!

Xem xong thì đem hộp trả lại cho Bảo Thoa, cười nói: “Mùi thật thơm, nếu không phải dược thì tốt rồi, muội cũng sẽ được nếm một viên.”

Bảo Thoa cười day trán ta: “Ngọc nhi như thế nào lại bướng bỉnh giống Bảo đệ như vậy, dược có thể dùng tuỳ tiện sao?”

Ta ngẩng đầu cười: “Ta trước giờ vẫn thắc mắc, không biết mùi hương trên người tỷ là gì, tỷ tỷ không dùng phấn, sao lại thơm như vậy. Hoá ra là mùi Lãnh hương hoàn a.”

Ta nhớ rõ nguyên bản Bảo Thoa là muốn đệ bài tử tiến cung, về sau vì chuyện của Tiết Bàn mà đánh mất cơ hội. Nhưng dù vậy, tâm tính khí độ của nàng thực sự rất thích hợp. Nàng lãnh tình, ta cũng không rõ đến cuối cùng trong lòng nàng có vì Bảo Ngọc mà động tâm hay không, nhưng dù cho có thì cái tình của nàng vẫn không lộ ra bên ngoài. Cái lộ ra ngoài của nàng, chỉ là bổn phận, là lễ giáo mà nàng phải thực hiện. Gả cho Bảo Ngọc, là do người khác xếp đặt cho nàng, nàng không phản đối, cũng không thúc ép. Mọi người không thích Bảo Thoa, kỳ thật, nàng chỉ trung thành với thế giới phong kiến của nàng, với thân phận của nàng mà thôi. Mà điều này, đối với nữ tử cổ đại mà nói, có gì đáng trách?

Bảo Thoa mỉm cười gật đầu, lại đem mấy đồ thêu làm trong lúc bị bệnh nhàn rỗi đến cho ta xem. Ta vốn không thích thêu hoa, nhưng rơi vào hoàn cảnh này, cũng cố gắng học hỏi một chút, không nên khác người quá đáng.

Mà tay nghề Đại Ngọc quả thực không tầm thường…Bản sự này đương nhiên không phải nhờ ta, coi như là tiềm thức trong thân thể này đi.

Dì Tiết giữ ta cùng Bảo Ngọc lại ăn trái cây, uống rượu, lại bị nhũ mẫu Bảo Ngọc, Lý ma ma, ngăn cản. Ma ma này quản quá chặt, ta cùng Bảo Ngọc cũng thấy phiền. Nhưng có một số việc, Bảo Ngọc không thể không nghe theo lời nàng. May có dì Tiết nói mấy câu, đám tiểu nha đầu cũng lôi kéo Lý ma ma đi chỗ khác uống rượu, chúng ta mới được tự do một chút. Ta cùng Bảo Ngọc, từ nhỏ lão thái thái hạn chế ẩm thực rất nhiều, nói cơ thể không tốt, không thể tuỳ tiện ăn đồ lạ.

Một bên cắn hạt dưa, một bên chống cằm nghe Bảo Ngọc cùng mẹ con dì Tiết nói chuyện phiếm. Lúc này, Tuyết Nhạn đến đưa lò sưởi tay cho ta; nhờ có Trường Sinh khí, nhiệt độ cơ thể ta tuy thấp, nhưng không sợ nhiễm lạnh. Bất quá, có ấm lô ôm vẫn rất thoải mái, bèn nhận lấy, cười hỏi: “Là ai sai em đưa tới?”

Tuyết Nhạn theo bên người ta đã lâu, tính tình ngay thẳng, đáp: “Là Tử Quyên tỷ tỷ sợ cô nương bị lạnh, nhờ em đưa tới cho cô nương.”

Ta gật đầu, cho nàng đi xuống. Tuyết Nhạn thiên tư không tốt, không thể suy nghĩ sâu xa. Bất quá, tuy vụng về, nhưng lại rất thành thật.

Khi nói chuyện, rượu đã muốn uống hết ba bình. Kỳ thật, chúng ta uống, chỉ là rượu gạo ngọt, nhiều nhất cũng chỉ có chút đỏ mặt mà thôi. Nhưng Lý ma ma lại tiếp tục tới ngăn cản, bất quá nàng không quản ta, chỉ nói Bảo Ngọc: “Hôm nay lão gia ở nhà, không cẩn thận sẽ hỏi thiếu gia chuyện đọc sách.”

Bảo Ngọc nghe xong lời này, cảm thấy không được tự nhiên. Ta âm thầm nhéo hắn một cái, nhìn Lý ma ma cười nói: “Hôm nay Bảo Ngọc đi cùng với lão thái thái xem hý khúc, bên cậu cũng biết rồi, sẽ không hỏi gì, ma ma cứ yên tâm, bây giờ đang ở chỗ di thái thái, lão thái thái cũng không có gì lo lắng.”

Dì Tiết cũng cười nói: “Không sợ, cơm chiều đã ăn ở chỗ ta, nếu uống say, thì ở lại đây ngủ.”

Lý ma ma cũng không tiện nhiều lời, phân phó mấy tiểu nha hoàn ở lại trông coi, còn mình thì về nhà.

Dì Tiết lại phân phó tiểu nha đầu: “Mang thêm một bình rượu nữa lại đây, dì lại bồi các con, tiện ăn cơm chiều luôn.”

Bảo Ngọc nghe xong, hưng trí lại bừng bừng đi lên.

Ta âm thầm cười, Giả Chính quả thật là tử huyệt của Bảo Ngọc, đừng nói là thấy người, chỉ nghe thấy tên thôi là đã cảm thấy không thoải mái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.