Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Chương 7




Bất luận Hình, Vương hai vị phu nhân nhân phẩm thế nào, các nàng cũng phải nể mặt mũi lão thái thái, đều đối với ta phi thường ôn hoà. Chỉ là đến chỗ Vương phu nhân, nghe được Giả Chính nhờ nàng chuyển lời rằng, nói Bảo Ngọc là hỗn thế ma vương trong nhà, dặn ta cách xa hắn một chút.

Ta càng nghe càng buồn cười, người này, dù sao cũng là nhi tử của chính mình. Bất quá, nhắc nhở này về sau chẳng để làm gì hết, Đại Ngọc này nhất định cùng Bảo Ngọc kia dây dưa mấy năm rồi.

Quay lại chỗ lão thái thái ăn cơm chiều; đầu bếp ở đây so với Lâm phủ tốt hơn, đáng tiếc, không dám ăn nhiều. Sau khi ăn xong, Giả mẫu cho đám Vương phu nhân cùng Phượng tỷ lui về, mới cùng ta nói chuyện tâm sự.

Ngày trước đọc sách, đối với lão thái thái cũng không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng hiện tại tự mình tiếp xúc, liền cảm thấy có chút khác. Bởi vì ta yêu mẫu thân, tự nhiên cũng có cảm giác yêu thương ngoại tổ mẫu, hơn nữa, bà hiền lành, quả thực rất dễ thân cận.

Chỉ chốc lát sau, Bảo Ngọc đã xuất hiện. Đại Ngọc khi lần đầu thấy hắn, bởi vì bọn họ kiếp trước có nhất thuỷ chi ân (Giáng Châu tiên thảo dùng nước mắt để trả ơn), cho nên có cảm giác quen thuộc với đối phương là bình thường. Ta đối với hắn, đương nhiên không có, chỉ cảm thấy, dung mạo hắn quả thực không tệ lắm, đẹp đẽ lại non nớt, chả trách Giả mẫu cưng chiều hắn.

Chờ hắn thay xong quần áo quay lại, chúng ta mới chính thức gặp mặt, quần áo, dung mạo hắn ta sẽ không miêu tả, trong sách viết cả rồi. Nhưng là, hắn không có nói dường như đã gặp ta từ trước, bởi vì Đại Ngọc trước mặt hắn từ lâu đã không còn là Giáng Châu nữa rồi. Về điểm này mà nói, Bảo Ngọc hắn coi như có chút linh khí.

Bất quá, hắn vẫn rất cao hứng vì ta đến ở cùng. Bảo Ngọc vốn thích tỷ tỷ muội muội ở gần mình, Đại Ngọc dung mạo lại xuất sắc, càng làm cho hắn hoan hỉ. Hắn cùng ta đều ngồi bên cạnh Giả mẫu, câu qua câu lại trò chuyện với nhau.

Ở trong mắt ta, Bảo Ngọc chỉ là một hài tử, chỉ là so với những đứa khác có thêm chút linh khí và si khí mà thôi, cũng không thể nói rõ là trong lòng có cái gì yêu mến hay phản cảm đối với hắn.

Hắn nghe nói ta không có ngọc, y như trong sách, vẫn là phát ngốc, nổi giận như cũ, làm ta đau đầu không thôi. Ta kị nhất là cùng người khác tranh cãi ầm ĩ, thấy Giả mẫu cùng mọi người tìm cách nói dối hắn, mà hắn lại nhìn ta ý muốn chứng thực, ta đành phải liên tục gật đầu công nhận lời bọn họ nói đều là sự thực. Bất quá, ta vẫn mượn cơ hội nhìn thử khối ngọc của hắn, vốn là viên đá vá trời sao? Quả thật là một khối ngọc tốt, dù sao cũng đã qua tu luyện, lại trải qua nhiều năm như vậy. Bất quá, ngoài đẹp ra cũng không có gì hơn.

Giả mẫu an bài chỗ ở thoả đáng, lại phái thêm người đến cho ta sai sử, đại khái vì ngại Tuyết Nhạn tuổi còn nhỏ, Vương ma ma thì đã già, sợ ta sử dụng không được tiện. Tuyết Nhạn quả thật không đủ thông minh, người mới đến thoạt nhìn cũng là một cô nương thanh tú sáng sủa, hơn nữa ta nhớ rõ ràng người này đối với Đại Ngọc cũng hết lòng hầu hạ, cho nên đối với nàng cũng có chút hảo cảm.

Bảo Ngọc ở tại căn phòng bên ngoài, do Tập Nhân cùng Lý ma ma chăm sóc. Tối đến, thời điểm đi ngủ, Tập Nhân đi vào, thấy ta vẫn còn thức, nhẹ giọng hỏi: “Cô nương vẫn chưa đi nghỉ sao?”

Thấy nàng, ta cười nhường ghế: “Tỷ tỷ, mời ngồi.”

Rất nhiều người không thích Tập Nhân, theo ý ta, nàng chỉ là làm việc theo lập trường của mình mà thôi. Thậm chí về sau lại vì mình mà tính toán chút lợi ích, đều là hành vi có thể lý giải của người bình thường.

Tập Nhân cười nói: “Cô nương hôm nay mới vào phủ, chắc chưa quen giường.”

Nàng ôn nhu khuyên giải an ủi ta một phen, lại bảo ta không cần đem hành động lúc chiều của Bảo Ngọc để trong đầu, còn nói Bảo Ngọc thường xuyên có hành vi quái đản, ta về sau sẽ biết.

Ta cười gật gật đầu, Tập Nhân lúc này tuổi cũng không phải là lớn, nhưng tính tình vô cùng trầm ổn, là nhân tài a. Nói thêm một chốc, mới lui về nghỉ.

Ngày hôm sau, đi thỉnh an Giả mẫu, lại gặp bọn tỷ muội cùng Bảo Ngọc, Vương phu nhân ở đó, vừa vặn gặp Phượng tỷ đến nói chuyện với Vương phu nhân về thư từ Kim Lăng tới, còn có hai tức phụ đứng trước mặt. Nghe đại khái thì có thể hình dung ra là việc Tiết Bàn vì tranh giành Hương Lăng mà đánh chết người. Bọn Thám Xuân các nàng trong lòng cũng kiêng kị, chúng ta liền cùng nhau đến phòng Lý Hoàn ngồi.

Ta thầm nghĩ, chuyện Tiết Bàn xảy ra rồi, thì Bảo Thoa cũng sắp đến thôi, trong lòng đối với nữ tử có thể sánh ngang cùng Đại Ngọc này cũng có ý chờ mong.

Giả mẫu đối với ta cực kì yêu thương, ta cũng rất thích ở gần lão thái thái phúc hậu này, mỗi ngày gặp Phượng tỷ cũng cùng nàng vui đùa, cùng nhau đấu khẩu. Khiến thái thái luôn muốn ôm ta vào trong lòng, kêu “tâm can cốt nhục của ta”.

Ta đối xử với Bảo Ngọc như một hài tử bình thường, bất quá có chăng là hài tử thông minh thanh tú hơn người. Hắn thập phần săn sóc ôn nhu, đối với chuyện của ta còn quan tâm để ý hơn chính ta gấp nhiều lần. So với các tỷ muội khác cũng có phần thân thiết hơn hẳn, ta ngược lại cũng thật tâm coi hắn như huynh đệ trong nhà.

Tam Xuân kia thì Tích Xuân tuổi còn nhỏ, Nghênh Xuân hiền lành, Thám Xuân sắc bén, ta thường cùng các nàng ngồi nói chuyện, đọc sách, ngày qua ngày cũng không đến nỗi nhàm chán. Chỉ là, sách nữ tử có thể đọc ở Giả phủ quá ít, chỉ có chút Tứ thư, nữ tắc, thi từ linh tinh. Tiểu thuyết ta yêu thích là hoàn toàn không có, sách lịch sử, thiên văn, địa lí cũng không nốt. Sau này ta phải tính xem tìm sách đọc bằng cách nào đây.

Hôm nay, đang cùng lão thái thái đọc sách dạy đánh cờ, bỗng có bà tử đến báo, mẹ con dì Tiết đã đến. Ta tính toán thời gian, quả nhiên đã đến lúc rồi. Bất quá Bảo Ngọc hôm nay không có ở đây, Hồng Lâu Mộng không phải nói ba người cùng nhau gặp gỡ một phen sao? Mặc kệ, ta muốn gặp nàng từ lâu rồi.

Ta ánh mắt tinh nghịch lén đến bên người lão tổ tông, bà cười day trán ta: “Nha đầu bướng bỉnh này, nghe được có tỷ muội đến nên cao hứng có phải không?”

Dùng đầu cọ cọ vào lòng bà, vừa ấm áp lại thoải mái. Nơi này có nhiều nữ tử mỹ mạo như vậy, ta lại thích nhất ăn đậu hũ của thái thái…Bởi vì hơi tức trên người bà giống hệt mẫu thân, hơn nữa bà cũng là người đối xử với ta rất tốt.

Lão thái thái cười ha hả đem ta ôm vào trong ngực. “Xem xem, nào có giống tiểu thư nhà thế gia, giống như ta nuôi mèo lười thì có.”

Ta cười hắc hắc: “Thế lão thái thái chỉ cần nuôi con thôi, đừng nuôi mèo nữa.”

“Đứa nhỏ này, con và mẫu thân con trước kia dung mạo phải giống đến bảy tám phần. Làm sao tính tình một chút cũng không giống? Đây là tại ai đây?”

“Đương nhiên trẻ con do ai nuôi thì giống người đó rồi.” Ta chớp chớp mắt nhìn bà.

Lão thái thái nhận ra ta ý tại ngôn ngoại, cười đến cả người run lên không nói ra lời.

Lúc này, Uyên Ương đã dẫn mẹ con dì Tiết đi vào, lão thái thái thật vất vả mới nén xuống ý cười, nói với dì Tiết: “Di thái thái mau ngồi đi, lão thái thái ta thất lễ, đều là do ngoại tôn nữ tính cách tinh quái, chọc ta cười không ngừng.”

Dì Tiết cười: “Lão thái thái tâm tình tốt, là phúc khí a.”

Lúc này, ta đã kín đáo đánh giá Bảo Thoa đang dịu dàng đứng ở một bên, quả nhiên đúng như mấy chữ “thể thái phong mãn, phẩm cách đoan trang, tài đức kiêm bị, tính cách đại độ”.

Lão thái thái cũng gọi Bảo Thoa lại gần, lôi kéo tay nàng, hỏi tên, sinh nhật, bình thường đọc sách gì. Thấy ta cũng hai mắt trong veo sáng ngời nhìn nàng, liền giới thiệu với mẹ con dì Tiết: “Đây là ngoại tôn nữ của ta, nhũ danh là Đại Ngọc. Thân gia (ý là nhà họ Tiết) hiện tại đang ở đây, nên thường xuyên đi lại. Bảo Thoa cũng phải đến mới được, ngoại tôn nữ của ta vô cùng thích náo nhiệt.”

Ta quệt miệng nói: “Rõ ràng là lão thái thái thích nào nhiệt, lại sợ di thái thái cùng Bảo Thoa tỷ tỷ cười, không đến chơi nhà chúng ta, liền lấy con ra làm bình phong. Mọi người trong phủ ai chẳng biết, người thích náo nhiệt nhất trong phủ chính là thái thái mà.”

Nói còn chưa xong, lão thái thái liền ôm ta cười không ngừng, bên kia mẹ con dì Tiết cùng đám nha hoàn bà tử cũng đều nở nụ cười, đều nói: “Đúng vậy, yêu náo nhiệt nhất chính là lão thái thái.”

Đang cười nói thì Bảo Ngọc cũng đến, cũng không có ai thông tri, trực tiếp vén rèm tiến vào cười hỏi: “Chuyện gì náo nhiệt như vậy? Nhất định là Lâm muội muội lại bày trò.”

Nhìn thấy đám dì Tiết, liền biết các nàng là khách, vội vàng hành lễ nói: “Là con đường đột, nguyên tưởng dì cùng tỷ tỷ ngày mai mới đến.”

Mẹ con dì Tiết đã sớm biết Bảo Ngọc, cũng biết Bảo Ngọc nuôi bên người thái thái, cùng với các cô nương trong nhà ở gần nhau, cho nên cũng không giật mình.

Chỉ là Bảo Ngọc thấy Bảo Thoa, có trong nháy mắt giật mình một chút, đây chính là “kim ngọc lương duyên” a, ta ở bên cạnh xem cũng thấy thú vị. Bất quá, hắn vốn chính là nhìn nhiều không lạ, các chị em trong nhà cũng rất xuất sắc, cho nên rất nhanh khôi phục bình thường, mỉm cười chào một tiếng “Tỷ tỷ” với Bảo Thoa.

Bảo Thoa cũng theo lễ giáo mà đáp lời.

Bọn họ đứng một bên nói chuyện, lão thái thái lại có thời gian sửa ta, lấy ngón tay day trán ta, hàm ý cười, phạt ta vừa rồi làm bà trước mặt dì Tiết thất thố.

Ta ghé tai bà, nhỏ giọng nói: “Bảo tỷ tỷ vừa tới, không bằng…”

Lúc này, Bảo Ngọc đã cùng các nàng thăm hỏi xong, quay đầu liền thấy ta cùng thái thái lấm la lấm lét kề tai thì thầm, cười nói: “Lâm muội muội có cái gì bí mật với thái thái vậy? Không thể cho chúng ta biết sao?”

Ta nhìn lão thái thái, thấy bà mỉm cười gật gật đầu, vì thế mở miệng cười nói: “Muội và lão thái thái đang thương lượng, hôm nay Bảo tỷ tỷ vừa tới, trong nhà còn ba tỷ muội chưa được gặp mặt, không bằng buổi tối gọi mọi người đến, chúng ta mở tiệc chiêu đãi khách. Thấy thế nào?”

Bảo Ngọc thích nhất là cùng tỷ muội chơi đùa, nghe vậy đương nhiên là đại hỉ, vội gật đầu đáp: “Đây là chuyện tốt a, ta đương nhiên ủng hộ.”

Ta vui vẻ xoè tay: “Vậy ra tiền đi? Muội đã cùng lão thái thái nói, cũng không định xuất bạc ra đâu. Mà hôm nay mời khách, nhất định phải coi tiền như rác mới được. Chính là để huynh đưa đầu chịu báng thôi.”

Còn chưa dứt lời, đã bị thái thái ôm vào lòng cười không ngừng, chọc đến dì Tiết cùng Bảo Thoa cũng cười rộ. Dì Tiết cũng tham gia, nói: “Nếu là mời khách, ai lại để lão thái thái cùng Lâm cô nương ra bạc, phải là ta mời mới đúng.”

Ta bận rộn vén áo thi lễ với dì Tiết: “Vậy đa tạ di thái thái.”

Mọi người đều đang cười đùa, đột nhiên thấy ta nói như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Còn chưa hoàn hồn, lại nghe ta kề tai, giả vờ nhỏ giọng nói với lão thái thái: “Thái thái quả nhiên có biện pháp, vừa nói tự mình kiếm bạc liền kiếm được ngay. Con còn nói Bảo Ngọc thì làm sao có tiền, hoá ra thái thái tính kế với di thái thái a.”

Vừa dứt lời, tiếng cười càng vang lên nhiệt liệt so với lúc trước, lão thái thái mắng: “Tiểu tử ngươi đã biết gài lão thái thái ta sao. Di thái thái đừng nghe nó nói bậy, nhất định phải ở lại dùng cơm chiều mới được trở về. Đám tiểu cô nương các nàng được gặp nhau cũng là chuyện tốt, để các nàng nháo một phen đi.”

Dì Tiết cười đáp ứng, ta ngồi trong lòng lão thái thái, nhìn dì Tiết chớp mắt nói: “Đều vì con không cẩn thận vạch trần lão thái thái, thái thái mới ra vẻ hào phóng như vậy, kì thật hiện tại trong lòng hẳn là đau miễn bàn đi. Dì Tiết cơm chiều nhất định phải ăn ít một chút, miễn cho lão thái thái đau lòng, về sau tìm con tính sổ.”

Vừa mới ngừng được một lúc, mọi người lại bắt đầu cười ha hả, lão thái thái cũng không có cách nào cùng ta so đo, liền đem cả Bảo Ngọc ôm vào trong lòng cười không ngừng.

Ta len lén nhìn sang Bảo Thoa, nàng cười rộ lên quả nhiên là phong hoa tuyết đại a.

Cười nhiều quá, ngực cũng có điểm hơi đau. Lúc này Tử Quyên; nguyên bản là nha hoàn thái thái cho, ta nhớ Đại Ngọc sửa lại tên này cho nàng, cho nên ta cũng sửa; cầm thuốc hàng ngày đến, hoá ra là tới giờ dùng thuốc rồi.

Ta lấy viên thuốc bỏ vào trong miệng, uống quen rồi cũng không còn cảm thấy có tư vị gì khó chịu. Đắng miệng, đang muốn cầm chén trà trên tay Tử Quyên, lại bị Bảo Ngọc nhanh tay nhận lấy, đặt lên môi thử độ ấm, mới đưa cho ta.

Vừa rồi nói một thôi một hồi, cảm thấy khát, ngay cả uống trà cũng có chút vội.

Đã nghe Bảo Ngọc ở bên tai lải nhải: “Muội uống chậm một chút, mới uống thuốc, dùng nhiều trà không tốt.”

Ta gật gật đầu, đem chén trà đưa lại cho hắn, hắn lại trả về cho Tử Quyên, cho nàng lui xuống.

Việc này ta cùng Bảo Ngọc làm đã thành thói quen, không có gì mất tự nhiên. Lão thái thái nhìn cảnh này đã quen mắt, hơn nữa bà hiểu rõ nhất mối quan hệ giữa hai người, cũng khiến bà vui lòng.

Mẹ con dì Tiết thì khi nào gặp chuyện như vậy, hồi trước nghe đồn về Bảo Ngọc, cũng cho rằng là tin vỉa hè. Nay tận mắt nhìn thấy, mới biết tin đồn quả nhiên là thật. Ta thấy sắc mặt các nàng, chẳng cần nghĩ cũng biết đang nghĩ cái gì. Lòng tự thấy buồn cười, cũng không có giải thích, dù sao tương lai họ cũng sẽ hiểu thôi.

Dì Tiết hỏi ta sinh bệnh gì, uống thuốc gì, mọi người lại ai thán một phen. Sau nghe dì Tiết nói: “Bệnh này cố nhiên khó chữa, tuy nhiên Lâm cô nương tính tình rộng rãi, khoáng đạt, nhất định là người có phúc.”

Lão thái thái nghe nói thế rất hợp tâm ý, gật đầu nói: “Đúng vậy, nha đầu này tuyệt không đem bệnh để ở trong lòng, suốt ngày quấn quýt làm lão thái thái ta vui vẻ không thôi. Ngược lại là người bên ngoài chúng ta lại lo lắng hơn cả nàng nữa. Bất quá bệnh luôn có thể chậm rãi chữa trị, chỉ cần cẩn thận là được. Ngoại tôn nữ này của ta, tâm tình vui vẻ, khoan dung, thần tiên cũng không nỡ đoạt mệnh nàng a.”

Lòng ta có chút hơi hơi cảm động, tựa vào bên người lão thái thái mỉm cười không nói lời nào. Chẳng qua ta biết, thân thể chính mình không thể có gì nguy hiểm, nếu không cũng không có nổi tâm tính tốt như vậy. Hơn nữa Trường Sinh Khí trong người ta cũng khiến cơ thể thoải mái, nhẹ nhõm, tâm trạng tự nhiên cũng tốt hơn nhiều.

Tiết di mỉm cười đáp lời lão thái thái, ta cùng Bảo Ngọc thỉnh thoảng chen vào vài câu, Bảo Thoa ngược lại chỉ mỉm cười không nói gì, trừ khi hỏi nàng mới mở miệng. Khiến lão thái thái khen Bảo Thoa dịu dàng chín chắn, còn ta cùng Bảo Ngọc chính là hai con khỉ con. Ta cùng Bảo Ngọc cười nói chuyện đó cũng là bởi bị nuôi thành khỉ hoang, gần đèn thì rạng…

Vì thế trong nhà lại cười thành một đoàn.

Ta thật sự không thể bắt chước tính cách Đại Ngọc, ta cũng không cách nào đối với Bảo Ngọc hay Bảo Thoa sinh ra tình cảm khác thường gì, ta chỉ có thể làm chính mình. Cũng may phong nguyệt bảo giám trong tay áo không có kiến nghị, chứng tỏ ta làm như vậy không có vấn đề gì.

Lão thái thái cười nói: “Di thái thái sang chỗ nương của Bảo Ngọc đi, Bảo Ngọc cũng đi cùng luôn, bất quá buổi tối nhất định phải quay lại dùng cơm.”

Dì Tiết bận rộn đứng dậy cáo từ, ta biết là đã đến giờ thái thái nghỉ trưa, cũng không giữ các nàng. Chỉ là lúc đứng dậy, cầm tay Bảo Thoa nói: “Bảo tỷ tỷ, tỷ cùng di thái thái đi trước thăm mợ. Buổi tối nhất định phải về chỗ này ăn cơm a. Buổi tối sẽ có mấy tỷ muội trong nhà đến, chúng ta cùng nhau náo nhiệt một phen.”

Bảo Thoa mỉm cười gật đầu nói: “Được, bất quá Lâm muội muội phải tự mình ra bạc a.”

Nghe được mọi người đều cười haha, nguyên lai Bảo Thoa này cũng có thể vui đùa, ta mỉm cười tiễn các nàng.

Một bên, Uyên Ương đã chuẩn bị cho thái thái nghỉ trưa, ta cũng chui vào lòng thái thái, cọ cọ một hồi, rất nhanh liền ngủ mất.

Một ngày, Bảo Ngọc được cho Cửu Liên Hoàn, hắn không giải được, bèn rủ ta cùng chơi với hắn. Thứ này kiếp trước ta ngoạn cũng nhiều, tự nhiên biết cách làm, liền ngồi trong phòng Bảo Ngọc dạy hắn giải.

Đang nói, vợ Chu Thuỵ vén rèm bước vào, cười nói: “Lâm cô nương, di thái thái sai tôi mang trâm cài đến cho cô nương.”

Ta cả kinh, không khỏi bật cười, sự tình đã nhanh như vậy sao? Nguyên bản Đại Ngọc trong sử có tính tình hơi kiêu ngạo một chút, chuyện này ta phải phản ứng hệt như trong sách sao?…(Trong Hồng Lâu Mộng, vì hai cây trâm của Đại Ngọc là hai cây cuối cùng, cho nên tự ái không muốn nhận.)

Bảo Ngọc hướng mặt đến mấy cây trâm, có ý nhìn ngắm, hỏi trước: “Thoa gì đó? Đem đến ta xem.”

Ta nhìn hai cây thoa trên tay Bảo Ngọc, làm thủ công cũng không tệ lắm, cười hỏi vợ Chu Thuỵ: “Các cô nương khác đều có?”

Vợ Chu Thuỵ nói: “Đều có, hai cái này là của cô nương.”

Ta gật đầu nói tạ: “Vất vả Chu tỷ tỷ phải đi một chuyến, Chu tỷ tỷ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”

*Một chút về Tiết Bảo Thoa:

“Môi không tô mà đỏ, mày không kẻ vẫn xanh, mặt như mâm bạc, mắt sáng long lanh. Điềm đạm ít lời, có người cho là giả dại, tuỳ thời đối xử, tự mình chỉ biết phận mình.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.