Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Chương 33




Trở lại điền trang, Tử Quyên và Uyên Ương xuống xe trước, sau đó mới vén rèm đỡ ta xuống. Hạ nhân ở trong viện thấy ta đưa về hai nha đầu trẻ tuổi và hai thị vệ, đều có chút giật mình. Đợi bọn họ vào thỉnh an, ta mới giới thiệu thân phận từng người, bọn họ biết đây sẽ là mấy người quản lí, thân phận gần ta và Tĩnh Ngôn nhất, cho nên đều quy củ hành lễ.

Bọn trẻ thấy chúng ta trở lại, cũng thật hoan hỉ, vì lúc rỗi rãi, ta sẽ dạy chúng nó vài chữ, còn ôm một vài đứa bé trong lòng. Đám trẻ này trưởng thành sớm, biết ta là chủ tử, bởi vậy trong thân thiết cũng có ý lấy lòng, sợ ta không cần chúng, đuổi chúng ra ngoài, lại rơi vào cảnh phiêu bạt khắp nơi.

“Viễn thiếu gia, mấy đứa trẻ này…?” Uyên Ương có chút giật mình, hỏi.

“Chúng là cô nhi vùng này, ta đưa chúng vào điền trang nuôi nấng. Sự tình cụ thể ngày mai ta sẽ nói cho chị biết, hôm nay mọi người đều mệt rồi, nghỉ sớm đi.”

Bốn người lên tiếng trả lời rồi đi, ta lúc này mới thấy có chút mệt mỏi.

Lão thái thái mất rồi, Giả phủ cũng suy tàn.

Trở lại kinh thành, nhìn thấy một vài người quen cũ, trước kia gần gũi thân thiết là thế, bây giờ đến gặp mặt cũng không dám.

Quá khứ, mới chỉ một năm, đã cảm thấy xa xôi vô cùng.

Nhìn thấy Nam Uyển vương gia, lại càng khiến ta mệt mỏi, hắn nhắc cho ta nhớ, còn có Hoàng thượng vẫn luôn gắt gao theo dõi.

Ta thật sự cần nghỉ ngơi…

Tĩnh Ngôn đứng sau lưng ta, im lặng, bất chợt đưa tay nhè nhẹ giúp ta day huyệt thái dương. Nam tử ngoại tộc cũng có chỗ tốt của hắn, không như người Hán kiêng dè đặc biệt nhiều, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân linh tinh. Hắn giống như một người hiện đại, rất tự nhiên, thoải mái, ở cùng hắn thật sự không lo bị gò bó.

“Đại ca, đệ muốn mua một trang trại ở phương Bắc, để nuôi ngựa, huynh thấy sao?”

“Đệ muốn làm thì làm thôi, ta không có ý kiến.” Tay hắn vững vàng trên trán ta, thuần thục xoa bóp.

Ta nhắm mắt hưởng thụ hắn chăm sóc, mỉm cười hỏi: “Đại ca, huynh hồi còn ở trong tộc đã định thân chưa? Hoặc có nhìn trúng cô nương nhà nào không? Đệ giúp huynh sắp xếp…”

Hắn chắc chắn phải lớn tuổi hơn ta, không nên để chậm trễ chuyện hôn nhân. Lúc làm ám vệ, đương nhiên khó thành gia lập thất, hiện tại hoàn cảnh khác rồi, cũng nên tính dần chuyện trăm năm cho hắn.

Ngón tay đang ấn trên đầu ta hơi dừng một chút, sau đó mới nghe thấy tiếng trả lời: “Ta chưa có hôn ước, cũng không có ý trung nhân. Còn đệ?”

Ta cười khẽ ra tiếng: “Tình huống của đệ, huynh hẳn cũng biết phần nào, đương nhiên không có định thân gì. Đệ cũng không có người trong lòng. Nam tử trên đời này, chỉ cần có điều kiện một chút, đều theo chế độ đa thê, ba vợ bốn nàng hầu, đệ không muốn gả cho người như vậy. Cho nên, đệ nghĩ mình chắc không gả đi nổi. Nhưng như thế này không phải cũng tốt sao?”

Tĩnh Ngôn ngồi xuống cạnh ta, không nói gì nữa.

Uyên Ương dần dần tiếp nhận sự vụ trong điền trang, học làm sổ sách. Nàng từng sinh tồn trong một đại gia tộc, kinh nghiệm đối phó có thừa, biết tiến thoái, biết dùng người. Có nàng trông coi bọn nhỏ, ta cũng yên tâm.

Thời điểm thu hoạch là lúc bận rộn nhất, nhưng thóc lúa đầy bồ, còn thu được bạc, nếu có nhà tá điền nào săn bắt được con nai, con hoẵng gì đó, cũng biếu ta coi như hiếu kính, cuộc sống thật sự sảng khoái.

Năm mới đến, ta giao lại điền trang cho Uyên Ương và Tử Quyên, rồi dẫn Tĩnh Ngôn, Thanh Phong và Mặc Vũ xuất phát. Không có mục tiêu cụ thể, nên trước sai người đi hỏi thăm phương Bắc có mục trường nuôi ngựa cần bán không, còn mình thì hướng về Tô Châu.

Ở đó, Tĩnh Ngôn đã mua một căn nhà, tuy rằng nhỏ, nhưng thiết kế tốt, khung cảnh rất được. Vào mùa mưa, ngồi trong phòng nhìn cây cỏ núi non bên ngoài, cũng khiến người ta chìm ngập trong an bình.

Sinh hoạt ở Tô Châu rất bình dị, hàng năm Tĩnh Ngôn bán đồ cổ tranh chữ đã thành thói quen, chỉ cần lộ ra tin tức năm nay muốn bán cái gì, tự nhiên sẽ có người tìm đến cửa, cho nên chuyện này không cần lo lắng. Lúc nhàn rỗi, ta thường cùng đám Tĩnh Ngôn đi dạo xung quanh, ở đây không có công viên công cộng, cho nên chỉ lòng vòng dạo quanh phố xá và chùa miếu trong thành.

Hôm nay vừa ra ngoài thì gặp mưa. Ta rất thích mưa, bởi vì không khí mát mẻ, thoang thoảng hơi bùn đất lành lạnh, hơn nữa lúc mưa, người đi đường rất ít, xung quanh rất thanh tĩnh.

Bọn ta rẽ vào quán rượu quen thuộc, trong quán vắng khách, tiểu nhị nhận ra bọn ta là khách quen, cho nên lập tức mời đến vị trí quen thuộc, là bàn cạnh cửa sổ tầng hai.

“Bốn phần điểm tâm, một bình rượu hạnh hoa.” Ta gọi món, nhìn ba người còn lại trong bàn, nói: “Đại ca, cả Thanh Phong, Mặc Vũ, mọi người thích gì thêm tự mình gọi đi.”

Tĩnh Ngôn ngồi cạnh ta, vẫn bình thản uống trà nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, Thanh Phong mỉm cười, hỏi: “Chủ tử, điền trang đã thu dưỡng không ít hài tử, sao không để thuộc hạ và Mặc Vũ dạy võ công cho chúng, biết đâu tương lai lại hữu dụng?”

Bọn hắn và ta đã có chút hiểu biết lẫn nhau, đều đang tuổi thiếu niên, Thanh Phong nhanh nhẹn hoạt bát, Mặc Vũ trầm mặc ổn trọng. Nhưng cho dù hiện tại rất hoà hợp, ta cũng không dám quên đó đều là người của Hoàng thượng.

Nếu theo cách thức huấn luyện ám vệ, thì thu dưỡng cô nhi chính là để phục vụ đầu vào, huấn luyện chúng thành công cụ đắc lực, lại không phải lo bối cảnh thân phận.

Ta chưa từng nghĩ đến làm việc này, bởi vì ta nhận không chỉ là một hai đứa trẻ, nếu các nơi đều có sản nghiệp của ta và cô nhi viện, ta lại huấn luyện cho bọn chúng đến mức văn có thể an bang, võ có thể định quốc, sợ rằng Hoàng thượng lại cho ta có ý đồ mưu phản…(=.=”)!!!

Ta chỉ muốn chúng lớn lên an ổn một chút, văn biết một vài chữ là được rồi, võ đủ để bảo vệ bản thân, còn sau này thế nào là tuỳ chúng. Bởi vậy, không cần làm chuyện thừa thãi.

Ta nhàn nhạt trả lời: “Trong đám trẻ, nếu có đứa nào huynh nhìn trúng, cảm thấy có thể dạy dỗ được, thì nhận là đệ tử ta không phản đối. Nhưng ta không muốn bồi dưỡng chúng thành cái dạng gì, sau này cũng không muốn sử dụng ai làm đại sự gì. Tuy nhiên, nếu phát hiện đứa trẻ nào có tư chất, báo cho ta, ta giao lại cho Uyên Ương dạy dỗ, sau này quản lí điền trang cũng được lắm.”

Thanh Phong gật đầu: “Thuộc hạ hiểu.”

Ánh mắt hắn trong trẻo, ám vệ mà cũng có ánh nhìn như vậy sao? Hắn là một ngoại lệ đi.

Mặc Vũ nghe chúng ta nói chuyện, chỉ trầm mặc rót rượu cho ta.

Ta đón bình rượu trong tay hắn: “Mặc Vũ, huynh thả lỏng chút đi, không cần hầu hạ ta, ta tự mình làm cũng được.”

Hắn gật đầu, vẫn không chịu nói một câu. Ta cũng không ép.

“Không ngờ lại gặp Tĩnh Ngôn huynh ở đây, thật sự là may mắn khó gặp a…” bỗng có mấy người bước vào, nguyên bản trong quán đang tĩnh lặng chợt ồn ào hẳn, sau đó một tiếng nói trầm thấp dễ nghe vang lên.

Người quen của Tĩnh Ngôn sao? Ta chuyển mắt lại nhìn ba người mới đến, đều mang dáng dấp tiểu tư sản, áo lụa đeo ngọc, hạ nhân theo sau cũng có quy củ, xem ra là công tử nhà giàu. Không phải con cháu nhà quan, thì cũng là thương gia phú hộ.

Tĩnh Ngôn thấy bọn họ, nụ cười trên mặt trở nên cực kì chuyên nghiệp, tuy ý cười không chạm đến đáy mắt. Ta cười thầm, không ngờ Tĩnh Ngôn cũng có khiếu làm thương gia nha. Hắn thay ta xử lí gia nghiệp, tiếp xúc xã giao với nhiều loại người, thật khiến ta cảm động mà.

“Văn Đào huynh, đã lâu không gặp.” Tĩnh Ngôn mỉm cười nói.

Từ lúc nghe thấy có người tiến lại chào hỏi Tĩnh Ngôn, Thanh Phong và Mặc Vũ lập tức đứng lên, vòng ra sau người ta. Ta im lặng đánh giá vị khách mới đến, hắn cũng quay sang nhìn. Không hiểu sao, ánh mắt hắn khiến ta thấy chột dạ, có vẻ rất kinh diễm yêu thích, không lẽ…lại đoạn tụ chi phích? Thật sự BL phổ biến đến vậy?…(_”_)

Hai người đi cùng hắn, Tĩnh Ngôn không ra tiếng chào hỏi, có thể là không quen chăng?

“Hai vị Liên huynh, vị này là Tĩnh Ngôn huynh, thương nhân buôn đồ cổ. Báu vật tại nhà ta chính là mua về từ tay vị huynh đài này. Tĩnh Ngôn huynh, đây là hai vị thiếu gia của Liên gia ở phương Bắc, vị này là đại thiếu gia Liên Thành, còn đây là nhị thiếu gia Liên Quyết. Tĩnh Ngôn huynh, không biết vị tiểu công tử này là ai?” Hắn nhìn ta hỏi.

“Đây là bào đệ của tại hạ, tên là Vu Viễn, lần này ra ngoài theo tại hạ học hỏi chút kinh nghiệm. Tiểu Viễn, vị này là Hoàng Văn Đào, đệ nhất tài tử Tô Châu.” Tĩnh Ngôn giới thiệu.

Tài tử hả? Nơi nào chẳng có vài người, cũng không có gì đặc biệt.

Ta chỉ nhìn bọn họ gật đầu mỉm cười, không nói gì.

“Khó mới gặp nhau một lần, Tĩnh Ngôn huynh không mời chúng ta ngồi sao?”

Tĩnh Ngôn cười nhẹ nói: “Thất lễ, Văn Đào huynh, cả hai vị Liên công tử, mời ngồi.”

Bọn họ cũng không khách khí, có lẽ vì thân phận cao, cho nên không kiêng dè một thương nhân nhỏ như Tĩnh Ngôn, thái độ cũng tuỳ tiện hơn. Bọn họ cầm thực đơn tiểu nhị đưa, gọi thêm vài món.

Ta thấy buổi chiều yên tĩnh đã bị quấy rầy, trong lòng không vui, còn khiến cho Thanh Phong và Mặc Vũ ngại người ngoài, không được ngồi ăn cơm.

Nghe hai huynh đệ Liên gia như có như không thăm dò gia cảnh của ta và Tĩnh Ngôn, đều bị Tĩnh Ngôn lạnh nhạt lảng tránh, trả lời lấp lửng, rất dễ khiến đối phương điên đầu, ta cười thầm. Đại ca của ta càng ngày càng nhiều bản lĩnh!

“Vu nhị gia là lần đầu đến Tô Châu sao?” Hoàng Văn Đào hướng sang ta nói chuyện.

Ta lắc đầu: “Không phải, dạo trước cũng từng tới rồi.”

Hắn có lẽ thấy ta tuổi nhỏ, lúc nói chuyện ngữ khí cực kì nhu hoà, giống như dỗ trẻ con. “Đã đi chơi những đâu rồi? Cảm thấy Tô Châu có đẹp không?”

“Đã đi rất nhiều chỗ, chợ phố chùa miếu đều xem rồi. Nơi này rất được.”

“Vậy Tiểu Viễn thích nơi nào nhất?”

Tiểu Viễn? Vừa nói mấy câu đã thành thân mật như vậy? Ta liếc Tĩnh Ngôn, hắn cũng không vừa lòng, hơi nhíu mày.

“Nơi nào cũng như nơi nào, đệ thích nhất là con đường đá xanh này lúc trời mưa, khi đó có cảm giác đặc biệt tĩnh lặng.”

“Tiểu Viễn thích thanh tĩnh sao?” Hắn mỉm cười hỏi tiếp: “Tiểu Viễn ở nhà đọc sách gì rồi? Có biết làm thơ không?”

Làm thơ? Ta lắc đầu nói: “Chỉ biết chữ mà thôi, cũng chưa từng làm thơ.”

Trên mặt hắn không lộ vẻ thất vọng, vẫn giữ nguyên nụ cười, dịu dàng nói: “Không cần vội vàng, chỉ là đáng tiếc Tiểu Viễn thông minh lại ôn hoà như vậy.”

Hắn nói chuyện có chút kì quái, bất quá, ta từ nhỏ đã nhìn quen ngốc tử Bảo Ngọc, giờ gặp phải tài tử, đối với những người ăn nói bất thường đã miễn dịch từ lâu.

Liên Thành có lẽ cũng tầm tuổi Tĩnh Ngôn, chỉ là khí chất khá lạnh lùng, không thích nói nhiều. Liên Quyết chắc cùng lứa với ta, non nớt hơn một chút, chắc là theo huynh trưởng ra ngoài chơi. Có lẽ bởi ta là nữ tử, mặc quần áo nam, có chút trẻ con, cho nên cả bàn nhìn ta là nhỏ tuổi nhất.

Liên Quyết có vẻ thẹn thùng hỏi ta: “Vu nhị gia, ta có thể gọi đệ là Tiểu Viễn không?”

Đã hỏi thế, ta còn có thể từ chối sao? Chỉ đành gật đầu khách khí nói: “Tiểu đệ không ngại. Huynh cứ gọi như vậy cũng được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.