(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng ta chỉ muốn đưa bài chép cho tỷ tỷ, muốn cố gắng thuật lại nội dung bài học cho tỷ ấy, muốn tỷ ấy được vui.
Hai chúng ta, có một người vui vẻ là tốt rồi.
Con người thật sự khác nhau, ta thuật lại lắp bắp, ngay cả bản thân cũng không biết mình đang nói gì, nhưng tỷ ấy lại hiểu được.
Bài tập phu tử giao, tỷ ấy cũng làm rất nhanh và tốt.
Có lẽ, tỷ ấy thật sự rất thích hợp với ngôi vị kia.
Ý nghĩ này sau đó lại nhiều lần xuất hiện.
Phụ hoàng giao cho tỷ ấy điều tra vụ án quan viên tham ô, tỷ ấy làm rất tốt.
SMK
Nhưng việc này không phải để thử thách tỷ ấy, càng không phải để ban thưởng, mà là vì việc này rất khó, lại dễ đắc tội với người khác.
Nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tỷ ấy lại dâng tấu thư cho phụ hoàng, kiến nghị tăng bổng lộc cho địa phương, đặc biệt là những vùng xa xôi hẻo lánh.
"Phải có gốc rễ lập thân vững chắc, mới không sinh tà niệm." Tỷ ấy nói.
Vì thế, danh tiếng của tỷ ấy ngược lại càng tốt hơn, rất nhiều quan viên trong ngoài triều đều kính phục tỷ ấy.
Cũng vì vậy, người ủng hộ ta càng nhiều, có thể nói, người chọn ta, một nửa là vì ta xuất thân chính thống, một nửa là vì tỷ ấy.
Chẳng có ai, là vì ta mà chọn ta.
Cũng đúng, ta quả thực không phải là một ứng cử viên hoàng đế thích hợp.
Yếu đuối bệnh tật, lại sợ khổ sợ mệt.
Quan trọng nhất là, đầu óc ta cũng không đủ thông minh.
Trước đây ta vẫn luôn nghĩ, tuy ta không bằng tỷ tỷ, nhưng làm hoàng đế vẫn có thể đảm đương được.
Vì hoàng đế đâu cần tự mình làm việc, đến lúc đó ta hoàn toàn có thể giao hết mọi việc xuống.
Nhưng mà, không phải vậy.
Khoảng thời gian tỷ tỷ rời kinh, ban đầu ta có chút hoang mang.
Sau đó, ta gặp Mạnh Như Lan.
Một người có thể thấy giấc mơ tiên tri.
Nàng ta nói cho ta biết ngày phụ hoàng băng hà.
Để ta có thể chuẩn bị trước, thuận lợi lên ngôi hoàng đế.
Những chuyện khác nàng ta nói, cũng lần lượt ứng nghiệm.
Có nàng ta giúp đỡ, ta bắt đầu tự tin, ta nhất định có thể làm một hoàng đế tốt.
Khi nàng ta nói với ta, Tây Lương sẽ vì chuyện con tin mà xuất binh, ta có chút lo lắng.
Nhưng rất nhanh ta đã bình tĩnh lại.
Vì Mạnh Như Lan nói với ta, chỉ cần phái thêm người bảo vệ con tin, con tin không gặp chuyện gì, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nàng ta nói rất có lý, ta vội vàng làm theo.
Đến ngày nàng ta dự đoán, ta vẫn còn hơi lo lắng.
May mà, mọi chuyện đều đúng như nàng ta nói, Tây Lương không xâm lược.
Ta có chút đắc ý, càng thêm chắc chắn về việc mình có thể làm hoàng đế tốt.
Mà Mạnh Như Lan chính là công thần.
Ta tin tưởng nàng ta, nên đối với những việc nàng ta làm đều làm ngơ, mặc kệ nàng ta ức h.i.ế.p Chương Lan và Mạnh Như Trúc.
Dù ta biết, họ là thân tín của tỷ tỷ, cũng là người tỷ tỷ đặc biệt để lại cho ta.
Ta muốn chứng minh với tỷ tỷ rằng, ta đã trưởng thành, không cần tỷ ấy che chở nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");