Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang - Tấn Thiết

Chương 99: 99: Thạch Chí Kiên Lắc Lư




Ba triệu không phải con số nhỏ vào thời đại này.

Ở Hồng Kông, nơi mức lương trung bình hàng tháng chỉ hơn ba trăm, ba triệu là có thể mua được mười căn biệt thự trên đỉnh Thái Bình, đồng thời có thể mua được ba con phố ở Nguyên Lãng.

“Thạch tiên sinh, bởi vì ngươi là người mà thanh tra Lôi cử đến, cho nên ta tôn trọng ngươi.

Ngươi cũng đừng nên nói đùa với ta.

Ba triệu, ngươi tưởng ta là ngân hàng sao? Ta nào có nhiều tiền như vậy?”

Cũng không phải Hào cà thọt than thở.

Băng đảng Nghĩa Quần của hắn không phải băng đảng siêu cấp hùng bá Hương Giang trong tương lai.

Trước mắt, nó vẫn còn nằm vị trí cuối của bảng xếp hạng các băng đảng nhất lưu.

Nguyện vọng của Hào cà thọt là đưa băng đảng của mình chen vào bốn băng đảng lớn ở Hồng Kông.

Thạch Chí Kiên không ngờ hắn mở miệng hỏi ba triệu lại có thể hù sợ đại kiêu hùng tiếng tăm lừng lẫy kiếp trước.

“Hào ca, ta hỏi ngươi ba triệu đương nhiên là có nguyên nhân.

Trước mười hai giờ, ta phải đưa cho nó cho Selena, giúp Lạc ca trải đường.”

Hào cà thọt mỉm cười ngạo nghễ: “Thạch tiên sinh, mặc dù ta là người thô kệch, không học nhiều chữ nhưng ta cũng biết quy củ.

Một thanh tra bình thường nhiều nhất cũng chỉ hơn tám trăm nghìn.

Cao cấp hơn một chút thì một nghìn rưỡi.

Còn cấp bậc như Lôi Lạc và Nhan Hùng, bỏ ba triệu là đủ.”

“Trước đó ta đã giúp ngươi đổi ba triệu, bây giờ ngươi lại bảo ta bỏ ra ba triệu.

Dùng sáu triệu để hối lộ một người nước ngoài, ngươi nói ta có thể tin sao?”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, rút một điếu thuốc đưa cho Hào cà thọt: “Ngươi hút xì gà đã quen, ngươi nên thử loại thuốc này đi, sẽ có hương vị khác.”

Hào cà thọt nhận lấy điếu thuốc, bỏ quải trượng sang một bên một lần nữa ngồi xuống ghế.

Hắn ngậm điếu thuốc lên miệng, Thạch Chí Kiên móc que diêm giúp hắn châm lửa, sau đó lắc lắc que diêm rồi ném vào gạt tàn.

“Hào ca, lần này ta dùng sáu triệu là muốn giúp Lạc ca đánh cược một lần, mua chức vụ tổng thanh tra từ tay lão người nước ngoài kia.”

“Tổng thanh tra?” Hào cà thọt không khỏi sững sờ.

“Không sai, là tổng thanh tra quản lý toàn bộ chánh thanh tra Hồng Kông.

Nói một cách chính xác hơn là quản lý mười tám khu Hồng Kông trong tương lai, tất cả các thanh tra đều phải nghe mệnh lệnh của hắn.”

“Cái này… có khả năng sao?” Hào cà thọt hơi dao động, não bắt đầu hoạt động thật nhanh.

Hắn đang suy nghĩ làm hay không làm, làm sẽ có kết quả như thế nào, mà không làm sẽ có hậu quả ra sao.

“Hào ca, mặc kệ tối nay ngươi có kiếm được ba triệu hay không, ngươi cũng đã giúp Lạc ca, là châu chấu buộc trên cùng một sợi dây thừng với Lạc ca, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.” Giọng điệu của Thạch Chí Kiên vẫn hời hợt nhưng không có chỗ cho sự nghi ngờ.

“Nếu Lạc ca không thành công, ngươi cảm thấy Nhan Hùng sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Đêm nay ngươi giúp Lạc ca, Nhan Hùng có thù tất báo kia sớm muộn gì cũng tìm ngươi tính sổ.”

“Trái lại, nếu ngươi bỏ ra ba triệu giúp Lạc ca lên chức, ngồi vững cái ghế tổng thanh tra, ngươi chính là công thần.

Lạc ca là người trọng nghĩa khí, các ngươi đều là người Triều Châu.

Đến lúc đó người một nhà không nói lời người hai nhà.

Hắn nhất định sẽ giúp đỡ ngươi, để Nghĩa Quần trở thành băng đảng đứng đầu Hương Giang.”

Hào cà thọt nghe Thạch Chí Kiên nói xong, bờ môi phát run.

Hắn hút mạnh hai hơi thuốc, ánh mắt bắn ra ánh sáng cực nóng.

Thạch Chí Kiên nhìn thấy rõ dã tâm của Hào cà thọt đã được hắn kích phát.

Trước đó, nguyện vọng lớn nhất của Hào cà thọt là chen chân vào bốn băng đảng lớn của Hương Giang.

Bây giờ là cơ hội trở thành băng đảng đứng đầu Hương Giang.

“Ngoài ra, Hào ca, nếu ngươi cảm thấy bỏ ra ba triệu giúp Lạc ca là chịu thiệt.

Khi nào chuyện thành công, ngươi có thể đòi lại từ Lạc ca mà.

Ta nghĩ hắn sẽ không để cho ngươi lỗ vốn đâu.

Ngươi cũng biết cách làm người của hắn, rất trọng nghĩa khí.

Hơn nữa, có ta làm chứng, Lạc ca sẽ không quỵt nợ.”

Hào cà thọt trừng mắt.

Nếu Lôi Lạc có thể làm tổng thanh tra gì đó, đừng nói hắn hỗ trợ ứng ra ba triệu, cho dù năm triệu hắn cũng cam tâm tình nguyện, nào có chuyện đòi tiền lại chứ?

Thạch Chí Kiên một lần nữa nắm chắc tâm tư của Hào cà thọt.

“Hào ca, hôm nay trong lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta, ta đã nói qua một câu, sống chết có số, phú quý tại trời.

Bây giờ ta muốn nói thêm một câu nữa, mệnh của ta là do ta, không phải do trời.”

Thạch Chí Kiên ném ra những câu nói truyền cảm hứng đã bị lãng quên từ lâu ở kiếp trước.

Quả nhiên, Hào cà thọt đã bị câu nói này tẩy não, mắt sáng lên: “Mệnh là do ta, không phải do trời?”

Thạch Chí Kiên nhìn thấy hết phản ứng của hắn: “Hào ca, ngươi nên đưa ra quyết định đi.

Ngươi sẽ trơ mắt nhìn cơ hội tuột mất, tiếp tục làm lão đại Nghĩa Quần của ngươi, hay là nắm chặt cơ hội nghịch thiên cải mệnh, thành tựu bá nghiệp một phen của mình?”

Hào cà thọt nghe được câu nói này của Thạch Chí Kiên, gương mặt khắc khổ như đao cạo xương của hắn run lên hai lần, nghiến răng nói ra một câu: “Ba triệu đúng không? Ngũ Thế Hào ta có đập nồi bán sắt, đi vay nặng lãi cũng phải kiếm cho ngươi bằng được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.