Lần đầu tiên Thạch Chí Kiên nhìn thẳng Selena, biểu hiện kinh ngạc.
Selena dường như rất hưởng thụ vẻ ngạc nhiên của Thạch Chí Kiên.
Nàng nheo mắt nhìn hắn, ung dung nhả ra một vòng khói: “Ngươi cho rằng ta ngu xuẩn lắm sao? Nữ nhân ánh mắt tỏa sáng không nhất định đều ngu xuẩn, cũng không phải lúc nào cũng mơ mộng.”
“Đối với ta mà nói, ta đã qua cái tuổi mộng mơ rồi.
Bây giờ, trong suy nghĩ của ta chỉ toàn là hiện thực.
Hiện thực lại tàn khốc.
Ngươi nên chuyển lời cho vị thanh tra kia, đừng uổng phí công sức nữa.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Trên đời này bất cứ chuyện gì cũng có cái giá của nó.
Nếu ngươi không hài lòng với số tiền ba triệu này, ngươi có thể đưa ra điều kiện.”
Selena mỉm cười đáp lại: “Ngươi sai rồi, Thạch tiên sinh, không phải vì số tiền này quá ít mà vì ta không thể nhận.”
Selena gạt tàn thuốc vào trong gạt tàn: “Nếu ta nhận tiền của ngươi, James nhất định sẽ phải thay đổi kế hoạch ban đầu của hắn.
Như vậy, nguyện vọng của vị chánh thanh tra mà chồng ta chọn trúng sẽ phải thất bại sao?”
“Người Trung Quốc các ngươi có câu nói như thế nào nhỉ, lấy tiền tài của người giúp người làm việc.
Nếu cầm tiền mà không hoàn thành công việc, sau này ai còn dám tin ngươi?”
“Chữ tín là nền tảng của sự phát triển tư bản, và đó cũng là truyền thống tốt đẹp mà đế quốc Anh của chúng ta luôn đề cao.
Dù mở ngân hàng, kinh doanh hay tham gia chính trị, chúng ta đều phải tuân thủ.”
Nghe Selena nói xong, Thạch Chí Kiên không khỏi vỗ tay tán thưởng, hắn thật sự đánh giá thấp nữ nhân ngoại quốc này, nhưng nàng lại hiểu được một đạo lý lớn lao như vậy.
Nói thẳng ra chỉ một câu, nàng không thể đánh mất chữ tín chỉ vì chút tiền trước mặt.
Không có chữ tín, về sau làm sao mà kiếm tiền?
Thạch Chí Kiên mỉm cười, đặt điếu thuốc còn dở lên gạt tàn, đứng dậy chậm rãi giơ ngón tay cái lên với Selena: “Sắc bén! Sự sáng suốt của ngươi khiến cho ta như được mở rộng tầm mắt.”
Vừa nói Thạch Chí Kiên vừa giang rộng hai cánh tay đẩy vali chứa một triệu đô la Hồng Kông đến trước mặt Selena, hai mắt nhìn thẳng vào nàng: “Tiền ngươi cứ việc nhận lấy.
Quyết định trước đó của James cũng không cần thay đổi.
Ngươi chỉ cần làm một chuyện, là bảo hắn tăng thêm một chức vị mới.”
Thạch Chí Kiên chồm người qua, bờ môi kề sát mặt Selena.
Trong lúc tinh thần của Selena đang bị khuấy động, Thạch Chí Kiên nói một câu tiếng Anh, sau đó trở lại chỗ ngồi, đưa tay cầm lấy điếu thuốc hút dở trước đó.
“Chức vụ này phiên dịch thành tiếng Trung chính là…” Thạch Chí Kiên nhếch chân, hút một hơi thuốc: “Tổng thanh tra.”
Kể từ khi người Anh đô hộ Hồng Kông, để quản lý Hồng Kông tốt hơn, bọn hắn đã khai thác biện pháp “dùng người Hoa trị người Hoa”, nhất là trong tổ chức quân đội.
Trước kia, người Anh thuê người Ấn Độ quản lý trị an Hồng Kông.
Người Ấn Độ mặc quân phục màu xanh lá cây, được gọi là “Đại đầu lục y”.
Nhưng khi nhân khẩu người Hồng Kông càng lúc càng nhiều, trị an càng ngày càng phức tạp, thực dân nước Anh bắt đầu tạo ra chức vụ thanh tra, cho phép người Hoa giữ chức vụ quản lý an ninh cấp thấp nhất.
Đa số thanh tra xuất thân thấp hèn, cuộc sống phức tạp, càng nhiều hơn là mánh khóe thông thiên.
Sau khi bọn hắn đảm nhiệm chức thanh tra, bọn hắn thường có thể giải quyết được những vụ án mà cảnh sát không thể giải quyết được, vì thế bọn hắn càng lúc càng được trọng dụng.
Vì vậy, trong suốt những năm 1950 và 1960 ở Hồng Kông, các thanh tra người Hoa mặc dù chức vụ không lớn nhưng lại có được thực quyền, lại càng một tay che trời trong phạm vi khu vực do bọn hắn quản lý.
Hơn nữa, người có quyền thế lớn nhất trong số các thanh tra chính là chánh thanh tra.
Trước kia, để kiểm tra và cân bằng những thanh tra người Hoa cấp thấp này, chính phủ Hồng Kông thuộc Anh về cơ bản đã bố trí các thanh tra ở mỗi khu.
Mười tám khu Hồng Kông thì có mười tám thanh tra.
Sau đó, một người nổi bật nhất trong mười tám thanh tra sẽ trực tiếp trông coi toàn bộ khu vực đảo Hồng Kông, được gọi là chánh thanh tra cảng đảo, và người này là Diêu Mộc.
Diêu Mộc xuất thân ở huyện Triều Dương, trước kia làm lính.
Bởi vì khôn khéo và tài giỏi, hắn rất được cấp trên người Anh trọng dụng.
Tháng 7 năm 1949, Diêu Mộc được thăng chức làm chánh thanh tra phụ trách toàn bộ Hồng Kông.
Sau đó, vì lý do sức khỏe, hắn tuyên bố về hưu năm 1951, do Lưu Phúc nguyên là thanh tra khu Cửu Long kế nhiệm.
Hiện tại, Lưu Phúc cũng đã nghỉ ở nhà dưỡng bệnh, chức chánh thanh tra chỉ còn trên danh nghĩa.
Bốn người Lôi Lạc, Nhan Hùng, Lam Cương và Hàn Sâm hiện tại mỗi người đều quản lý mấy khu, tất cả đều có thể được gọi là chánh thanh tra, nhưng bởi vì để ý đến “lão tiền bối” Lưu Phúc, cho nên bọn hắn cũng chỉ gọi là thanh tra mà thôi.
Bây giờ, Thạch Chí Kiên lại nghĩ ra một chức vụ khác là tổng thanh tra, không khỏi khiến Selena cảm thấy kinh ngạc.
Càng làm cho Selena kinh ngạc hơn là vừa rồi Thạch Chí Kiên đã giải thích chức vụ tổng thanh tra này, quản lý tất cả các chánh thanh tra, dưới một người trên vạn người.