Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang - Tấn Thiết

Chương 40: 40: Hắn Lấy Giá Đắt Quá




Cảng Yokohama.

Bầu trời trong xanh, biển trong xanh và những chú hải âu đang bay.

Thạch Chí Kiên đứng trên bến tàu, mái tóc chải ngược ra sau.

Hắn mặc bộ vest màu đen, chân mang giày da sáng bóng, tay trái cầm cặp công văn, trông ra dáng một nam nhân thành đạt.

Sư tử sẽ dừng lại cảng Yokohama ba ngày.

Thạch Chí Kiên chỉ có thời gian ba ngày tìm kiếm và đặt hàng máy móc ở đây.

Tên khốn Tăng Văn Cử đã thông báo: “Ba ngày sau xuất phát.

Có là hoàng đế trễ, lão tử cũng không đợi.”

Ba ngày quả thật có chút gấp gáp.

Thạch Chí Kiên chưa quen với cuộc sống ở đây.

Nhà máy bên này nhiều như thế, ai biết nhà máy nào có máy móc mà hắn cần?

Lúc này, Thạch Chí Kiên đứng trên bến tàu, vẻ mặt hưng phấn, nhưng thực ra hắn đang đau đầu.

“Răng rắc! Răng rắc!”

Ánh đèn flash lóe lên, có người chụp ảnh hắn.

Thạch Chí Kiên quay đầu nhìn lại.

Hắn nhìn thấy một nam nhân thấp lùn đeo chiếc máy ảnh quanh cổ đang chụp ảnh hắn.

Thạch Chí Kiên chưa kịp phản ứng, nam nhân mập lùn đã cười hì hì bước lại gần, dùng giọng Quảng Đông để nói: “Xin lỗi, tiên sinh.

Dáng vẻ của ngươi vừa rồi quả thật rất có khí phái, ta không nhịn được phải chụp mấy tấm hình của ngươi.”

Đơn giản như vậy à?

Không phải lừa đảo thì cũng là đạo chích.

Thạch Chí Kiên gãi mũi: “Nhưng không biết ta phải trả bao nhiêu tiền cho những bức ảnh phong cách này?”

“Không nhiều, chỉ năm trăm yên một tấm.” Nam nhân mập lùn xoa tay, mỉm cười ân cần: “Ta tốt nghiệp khoa Nhiếp ảnh của đại học Quốc gia Tokyo.

Ngươi không cần phải nghi ngờ khả năng của ta.”

Năm trăm yên đắt hơn gần mười lần so với một tấm ảnh được chụp ở studio thông thường.

Thạch Chí Kiên gật đầu, nhìn lướt qua đằng sau nam nhân mập lùn, có một chiếc xe đẩy gỗ nhỏ, trên xe có tấm biển ghi “chụp ảnh du lịch” bằng tiếng Trung và tiếng Nhật, trên xe chất đủ thứ như bia, nước ngọt, bánh các loại… thậm chí còn có guốc gỗ, bàn chải đánh răng, khăn mặt, có thể nói là một tiệm tạp hóa di động.

“Năm trăm yên sao? Không đắt.” Thạch Chí Kiên thò tay vào túi lấy cái ví ra, kẹp một tờ đô la Hồng Kông giữa ngón trỏ và ngón giữa, giơ lên với nam nhân mập lùn: “Dựa theo tỷ suất hối đoái, một trăm đô la Hồng Kông bằng mười lăm nghìn yên đúng không?”

Nam nhân mập lùn nhìn tờ đô la Hồng Kông Thạch Chí Kiên đang kẹp trong tay, hai mắt phát sáng, vội nói: “Đương nhiên, ngươi tính toán rất chính xác.”

“Nhưng ta không có tiền lẻ, chỉ có đồng tiền lớn này, phải làm sao bây giờ?”

“Cái này thì dễ xử lý thôi.” Nam nhân mập lùn móc ra một xấp tiền Nhật, nói với Thạch Chí Kiên: “Ta có thể đổi cho ngươi.”

“Nhưng ta không muốn đổi với ngươi.” Thạch Chí Kiên cười tủm tỉm nói.

“Tiên sinh, ngươi nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt nam nhân mập lùn thay đổi, lập tức phẩy tay với chung quanh.

Một cô bé ôm lẵng hoa, mặc kimono mang guốc gỗ đi tới, lau mũi, chống nạnh hung dữ nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên.

Nam nhân mập lùn giới thiệu: “Đây là con gái của ta, bán hoa ở bến tàu.”

Một nữ nhân quấn khăn xếp, đeo găng tay nhựa hái rong biển gần đó đi tới, hai tay chống nạnh nhìn Thạch Chí Kiên.

Nam nhân mập lùn giới thiệu: “Đây là vợ của ta, bán hải sản ở bến tàu.”

Ngay sau đó, một nam nhân mặc áo ngắn, đầu quấn khăn vải kéo xe kéo chạy đến, sau lưng áo có thêu một chữ Xa rất to.

Hắn dang rộng hai chân, khoanh tay, mặt mày dữ tợn trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên.

Nam nhân mập lùn giới thiệu: “Đây là em vợ của ta, kéo xe kéo ở bến tàu.”

Giới thiệu xong, lúc này nam nhân mập lùn mới cười híp mắt nhìn Thạch Chí Kiên: “Bây giờ, tiên sinh, ngươi có muốn đổi đô la Hồng Kông của ngươi hay không?”

Thạch Chí Kiên hiểu ra.

Đây là một nhà địa đầu xà.

“Ta vẫn không muốn đổi.” Thạch Chí Kiên mỉm cười đáp lại.

Trong lúc nam nhân mập lùn đang định nổi giận, Thạch Chí Kiên nhét tờ tiền vào túi áo nam nhân mập lùn.

Nam nhân mập lùn sững sờ.

Thạch Chí Kiên vỗ túi của hắn, dùng giọng điệu khen thưởng: “Bởi vì ta muốn cho ngươi tiền.”

Tốt như vậy sao?

Nam nhân mập lùn mở to mắt: “Tiên sinh, ngươi nói vậy là có ý gì?”

Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: “Ngươi cũng đã nhìn ra, ta vừa mới đến đây, còn chưa quen thuộc lắm, muốn tìm người biết nói tiếng Quảng Đông dẫn đường.

Một ngày một trăm đô la Hồng Kông, không biết ngươi có đồng ý hay không?”

“Ta đương nhiên đồng ý rồi.

Tiên sinh, ngươi quả thật có ánh mắt, tìm đúng người.

Nơi này, ngoại trừ Tanaka Jiro ta ra thì không còn ai thích hợp với vị trí dẫn đường này nữa đâu.”

“Ngoài ra, thưa tiên sinh, ngươi thấy ta nói tiếng Quảng Đông tốt như vậy là biết ta tinh thông Trung Quốc rồi.

Ta còn một cái tên tiếng Trung là Điền Gia Nhạc, ngươi cảm thấy như thế nào?”

“Rất tốt, rất hài lòng.”

“Ngươi cảm thấy tốt là được.

Bây giờ ngươi muốn đi đâu?”

“Nếu có thể, Gia Nhạc, ta muốn tham quan công ty sản xuất mì ăn liền ở nơi này của các ngươi một chút.” Thạch Chí Kiên lấy ra một điếu thuốc lá ngậm vào trong miệng, giọng điệu lạnh nhạt.

Điền Gia Nhạc hơi ngẩn ra rồi nói: “Có ngay.” Nói xong, hắn lập tức ngoắc xe kéo cách đó không xa.

Thạch Chí Kiên cảm thấy kỳ lạ: “Vì sao không gọi em vợ của ngươi?”

“Hắn lấy giá quá đắt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.