Rạng sáng hôm sau.
Thạch Chí Kiên ngồi xuống bàn học nhỏ của Khương Mỹ Bảo, cầm bút chì và thước kẻ phác thảo những bức vẽ về máy sản xuất mì ăn liền tự động mà hắn nhớ được từ kiếp trước.
Kiếp trước, Thạch Chí Kiên học chuyên ngành thiết kế máy móc công nghiệp tại trường đại học.
Việc thiết kế máy móc đối với hắn dễ như trở bàn tay.
Chỉ là không biết máy móc sản xuất mì ăn liền thời đại này trông như thế nào nên hắn chỉ có thể dựa vào ấn tượng trong đầu và rút ra những gì mình biết.
Khi nào đến Nhật Bản mua máy thì có thể mang ra đối chiếu.
“Cộc cộc cộc.”
Trong lúc Thạch Chí Kiên đang tập trung vẽ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“A Kiên, ngươi có ở nhà không?”
“Thạch huynh đệ, ngươi có ở trong nhà không?”
Thạch Chí Kiên đành phải buông cây bút chì trong tay xuống, nhìn hình vẽ trên tờ giấy trắng, một loạt các thao tác máy móc như nhào bột, đóng rắn, ép lại, ép liên tục, chiên, cắt đều được đánh dấu rõ ràng trên bản vẽ, dù bản vẽ không đủ chính xác nhưng trông vẫn đầy đủ.
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng gấp, Thạch Chí Kiên gấp bức vẽ vẽ cả nửa ngày lại, kẹp vào trong quyển tạp chí, lúc này hắn mới bước ra ngoài mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, một lượng lớn người gần như chen bể ngưỡng cửa tràn vào.
Thạch Chí Kiên giật cả mình.
Hắn nhìn ra bên ngoài, tất cả đều là đầu người đen nghịt.
“Đại Hà thúc, Khánh Lâm tẩu, các ngươi làm cái quái gì thế?” Thạch Chí Kiên kỳ quái nhìn hàng xóm của mình.
Đại Hà thúc bán cá ở Loan Tử, tâm địa không tệ, trước kia cũng đã cứu tế nhà họ Thạch.
Khi đưa tang ba của Thạch Chí Kiên, Đại Hà thúc đã từng hỗ trợ qua.
Khánh Lâm tẩu đã từng làm nhân viên phục vụ trong một quán rượu, đẩy xe bán bánh bao thịt nướng và bánh bao kem.
Mặc dù nàng lớn tuổi nhưng kinh nghiệm phong phú.
Công việc rửa chén của Thạch Ngọc Phượng ở quán rượu Long Phượng là do nàng giới thiệu.
“A Kiên, nghe nói người mời ngươi uống rượu tối hôm qua là tam thiếu gia của tập đoàn Từ thị?” Đại Hà thúc nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên, hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói tam thiếu gia của nhà họ Từ mời ngươi đến Cửu Long thuyền hoa uống rượu nghe nhạc.” Khánh Lâm tẩu cũng chen vào.
Đám đông bên ngoài đang nhìn Thạch Chí Kiên với ánh mắt đầy mong đợi.
Thạch Chí Kiên kinh ngạc.
Là ai miệng rộng, sáng sớm đã bắt đầu khoác lác rồi?
“Các ngươi nghe ai nói?”
“Còn có thể là ai? Đương nhiên là chị của ngươi rồi.”
Thạch Chí Kiên cảm thấy đau đầu.
“A Kiên, không ngờ ngươi phát tài mà không nói gì.”
“Đúng vậy, chúng ta còn tưởng rằng ngươi không làm cảnh sát nữa thì sẽ gặp xui xẻo.
Không ngờ ngươi lại bay cao như vậy.”
Người bên ngoài thay phiên nhau nịnh bợ.
Thạch Chí Kiên lại càng đau đầu hơn.
“Thật ngại quá, các vị, chị của ta thích khoác lác lắm, các ngươi đừng tưởng là thật.”
“Cái gì gọi là không thể coi là thật? A Kiên, ngươi có phải phát tài rồi thì không nhận hàng xóm nghèo chúng ta nữa không?”
“Đúng vậy, A Kiên, trước kia là chúng ta nói đùa với ngươi.
Ai cũng biết ngươi là người biết chữ nhiều nhất ở Thạch Giáp Vĩ, còn đẹp trai, tiền đồ xán lạn.”
“Không phải, các vị, ta… chị của ta…”
Không đợi Thạch Chí Kiên nói hết lời, tiếng hô của Thạch Ngọc Phượng đã vang lên bên ngoài: “Tất cả mọi người đến rồi à? Các ngươi còn đứng đấy làm gì? Mau vào nhà ngồi đi.”
“Này, đến là được, còn mang theo thứ gì nữa thế.
Trứng gà mới đẻ à? Sờ vẫn còn nóng.”
“Ồ, cần chi phải mang theo một rổ hoa quả thế? A Kiên chúng ta không thích ăn chuối hay táo.
Ta biết khẩu vị của hắn.
Hắn thích nhất là ăn dứa.”
Theo tiếng gào to, Thạch Ngọc Phượng bị một đám người vây quanh, vênh váo tự đắc xuất hiện ở cửa ra vào.
Những người vây chung quanh nàng người nào cũng mang theo rổ, ôm gà vịt cá, háo hức nhét đồ cho Thạch Ngọc Phượng.
Thạch Ngọc Phượng dự định “cùng hưởng ân huệ”, bảo Thạch Chí Kiên nhận lấy những món đồ kia.
Thạch Chí Kiên nào làm chuyện như thế.
Những người này rõ ràng đang đi cửa sau.
Nhận đồ của bọn hắn thì nhất định phải giúp bọn hắn làm việc.
Quả nhiên, không đợi Thạch Chí Kiên từ chối, Đại Hà thúc đã nói trước: “Ngọc Phượng, A Kiên, ta nhìn hai người các ngươi lớn lên.
Bây giờ A Kiên có tiền đồ như vậy, ta làm trưởng bối cảm thấy rất vui.
Con của ta vô dụng, bán cá ngoài chợ với ta không có tiền đồ gì cả.
Nếu không, ta nhờ A Kiên giúp đỡ nói một tiếng, để hắn đến ngân hàng nhà họ Từ làm việc.”
Thạch Ngọc Phượng thấy Đại Hà thúc ăn một miếng lớn như thế, lập tức không vui: “Đại Hà thúc, tốt xấu gì ngươi cũng là người có kiến thức.
Công việc ở ngân hàng dễ làm lắm sao? Chẳng những phải học chữ, còn phải biết tiếng nước ngoài.
Con trai của ngươi ngay cả tiểu học còn chưa tốt nghiệp, viết cái tên còn xiêu xiêu vẹo vẹo, làm sao đến ngân hàng làm việc?”
Mặt Đại Hà thúc đỏ bừng.