Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang - Tấn Thiết

Chương 3: 3: Một Đồng Xu Làm Ngã Người Anh Hùng




“A Kiên, ngươi đừng quan tâm, ta không sao đâu.” Thạch Ngọc Phượng xót em trai.

Nàng biết tính cách của Thạch Chí Kiên nhu nhược, sợ hắn không phải đối thủ của Kim Nha Bỉnh.

Thạch Chí Kiên không nhúc nhích, vẫn ngăn trước người nàng như cũ.

Kim Nha Bỉnh nhìn Thạch Chí Kiên, ánh mắt khinh miệt.

“Ta còn tưởng rằng là ai, thì ra là thanh củi mục ngươi.

Làm sao, bây giờ trả súng không còn được làm cảnh sát, vẫn còn tỏ ra uy phong à?”

“Uy phong hay không uy phong không phải dựa vào súng.”

“Thế dựa vào cái gì?”

“Dựa vào cái này.”

Thạch Chí Kiên nâng tay phải lên, trên tay cầm cục gạch.

Bốp.

Cục gạch đập thẳng vào trán của Kim Nha Bỉnh.

Máu tươi phun ra.

Kim Nha Bỉnh nằm thẳng cẳng dưới đất.

Đối với thứ cặn bã, không cần nói đạo lý.

Đánh trước nói sau.

Những người chung quanh đều trợn tròn mắt.

Không ai ngờ Thạch Chí Kiên không thèm nói tiếng nào đã ra tay đánh người.

Kim Nha Bỉnh nằm trên mặt đất còn muốn động đậy, Thạch Chí Kiên đã giơ cao cục gạch đập hai lần vào đầu hắn.

Hizz.

Mọi người hít sâu một hơi.

Bịch.

Thạch Chí Kiên vứt “hung khí” trong tay, ngoắc ngoắc ngón tay với tên đàn em.

Tên đàn em run rẩy, vội vàng tiến lên.

“Có thuốc không?”

Tên đàn em vội móc hộp thuốc Hảo Thải hai đồng tám ra ngoài.

Thạch Chí Kiên cầm hộp thuốc lá búng nhẹ, một điếu thuốc bay ra, hắn ngậm điếu thuốc vào miệng.

Mọi người chung quanh bao gồm luôn cả tên đàn em không khỏi sững sờ, cảm thấy tư thế ngậm điếu thuốc của Thạch Chí Kiên rất đẹp trai.

Thạch Chí Kiên nhìn tên đàn em, đối phương thức thời móc que diêm ra, khom lưng chổng mông giúp hắn châm lửa.

Thạch Chí Kiên nheo mắt, hít một hơi thuốc lá, sau đó dùng lòng bàn tay vỗ vào mặt tên đàn em: “Ngày mai đến lấy tiền.

Còn nữa, kéo tên khốn kiếp này đi.”

Ngày mai đến lấy tiền.

Tên đàn em có chút không tin.

Thạch Chí Kiên nhìn hắn một cái.

Tên đàn em sợ hãi, không dám do dự, vội kéo Kim Nha Bỉnh đang bị ngất rời đi.

Mấy hàng xóm đứng xem náo nhiệt người nào cũng lặng ngắt như tờ, biểu hiện kinh khủng nhìn Thạch Chí Kiên.

Ngay cả Thạch Ngọc Phượng cũng mở to mắt nhìn em trai của mình, giống như nàng vừa mới biết hắn.

Thạch Chí Kiên nhìn đám người hàng xóm, ánh mắt khinh thường, sau đó phun ra một ngụm khói: “Trình diễn xong rồi, các ngươi còn muốn ở lại ăn cơm?”

Mọi người tản đi.

Thạch Ngọc Phượng lấy lại bình tĩnh từ trong khiếp sợ.

Không đợi nàng lên tiếng, Thạch Chí Kiên đã chỉ vết máu trên mặt đất, nói: “Nhờ ngươi lau dọn vết máu này giùm.

Ta có chứng sợ máu.”

“Ơ?” Thạch Ngọc Phượng thiếu chút nữa bị câu nói này làm nghẹn chết: “Ngươi sợ máu mà còn đánh người ta ác đến như vậy? Đánh chết người phải đền mạng đấy.

Nhất là mạng của tên Kim Nha Bỉnh kia không đáng một hào.

Ngươi thì khác, ngươi là độc đinh nhà họ Thạch chúng ta, rất quý giá.”

Thạch Ngọc Phượng lải nhải, oán trách Thạch Chí Kiên không nên can thiệp vào, nhất là đừng nên ra tay đánh Kim Nha Bỉnh, nói đến lúc đó Kim Nha Bỉnh nhất định sẽ trả thù, lại mắng hàng xóm đều là sói mắt trắng, bình thường nhà ai có chuyện gì nàng đều đến hỗ trợ, đến phiên nhà mình có chuyện thì bọn hắn giả vờ câm điếc.

Thạch Chí Kiên đương nhiên biết hậu quả sau khi đắc tội với Kim Nha Bỉnh, cũng biết rõ về sau hắn cần làm cái gì.

Không muốn bị người ta ức hiếp thì nhất định phải mạnh lên.

Con đường tắt để mạnh lên là kiếm tiền.

Thạch Chí Kiên nghĩ đến đây, lại bắt đầu nhớ đến trận đua ngựa buổi chiều.

Ngươi có thể vào trường đua ngựa để tranh giành sự giàu có, nhưng ngươi phải có vốn!

Thạch Chí Kiên nhìn căn phòng chỉ có bốn bức vách, ngay cả chuột cũng có thể chết đói chứ đừng nói chi đến tiền.

Không có tiền, làm sao có thể đến trường đua ngựa?

Thạch Chí Kiên tìm cả nửa ngày cũng không tìm được thứ gì đáng tiền.

Thứ duy nhất hắn có được là chiếc máy may giày quay bằng tay do người cha đã khuất của hắn để lại.

Máy được bảo dưỡng tốt, bọc trong giấy dầu, sau khi tháo ra thì bóng loáng, không hề rỉ sét chút nào.

Thạch Chí Kiên có người cha làm nghề đóng giày.

Hắn đã dựa vào chiếc máy như vậy để nuôi sống cả gia đình mình.

Đáng tiếc, Thạch Chí Kiên không thể kế thừa công việc của cha mình, huống chi là làm giày, sửa giày, ngay cả đế lót giày cũng không làm được!

“Cái máy này không thể bán lấy tiền được.” Thạch Chí Kiên lại bắt đầu đau đầu.

Cho dù hắn muốn bán, chị của hắn Thạch Ngọc Phượng cũng không đồng ý.

Đây là di vật duy nhất mà cha hắn để lại.

Đúng lúc này, Thạch Ngọc Phượng bưng nước vào.

Thạch Chí Kiên ngựa chết xem như ngựa sống, trong lòng tự nhủ bà chị của mình bình thường keo kiệt, có lẽ còn có giấu riêng.

Hắn mượn khẩn cấp trước cũng được.

Thạch Ngọc Phượng khập khễnh xối nước từ trên hành lang xuống, vẩy tung tóe khắp sàn nhà, lau sạch sàn nhà đầy máu.

Bảo Nhi dùng đôi tay nhỏ bé của mình vặn cây lau nhà hết sức có thể.

“Mẹ ơi, vừa rồi cậu út đánh người hung dữ quá, hắn làm ta sợ.”

“Hắn nổi điên, học người ta làm anh hùng.

Một cục gạch này không biết phải bồi thường bao nhiêu tiền thuốc men nữa đây.” Thạch Ngọc Phượng đau đầu.

“Mẹ, ngươi có nghĩ người ác kia sẽ đến lần nữa không? Mỹ Bảo sợ lắm.” Bảo Nhi nói xong, vội nhào vào lòng Thạch Ngọc Phượng, ôm chặt lấy nàng.

Thạch Ngọc Phượng vỗ phía sau lưng Bảo Nhi: “Không có chuyện gì đâu.

Nếu hắn dám đến, ta sẽ lấy dao chém hắn.

Được rồi, Mỹ Bảo đừng sợ.”

Lúc này, Thạch Chí Kiên bước đến: “Chị, ta không ăn cơm, ta phải ra ngoài một chuyến.

Đúng rồi, ngươi có tiền không?”

Ban đầu Thạch Ngọc Phượng hơi ngẩn ra, sau đó quát lớn với Thạch Chí Kiên: “Còn cái quỷ ấy! Vừa rồi ngươi không nhìn thấy sao? Ta đã đưa hết tiền cho tên Kim Nha Bỉnh kia rồi.

Bây giờ bà chị già của ngươi nghèo rớt mồng tơi, ngay cả học phí của Mỹ Bảo cũng không biết làm sao đóng đây.”

Thạch Ngọc Phượng làm ở nhà máy sản xuất hoa nhựa, một tháng kiếm được ba trăm bảy mươi đồng.

Để em trai có thể làm cảnh sát, nàng đã lấy toàn bộ tiền tiết kiệm của mình ra.

“Đừng nói làm chị đây không thương ngươi.

Nếu ngươi có việc cần dùng gấp, ta có thể mượn đồng nghiệp của mình ở nhà máy một ít.”

“Không còn kịp nữa rồi.” Thạch Chí Kiên lắc đầu.

Nhà máy sản xuất hoa nhựa nằm ở đường Di Đốn, đồng nghiệp của Thạch Ngọc Phượng cũng nghèo, người này còn nghèo hơn cả người kia.

Có đi mượn cũng chưa chắc đã được.

Thạch Ngọc Phượng lấy nửa điếu thuốc còn thừa ra đốt, ung dung hít một hơi: “Ngươi có thể thử đi itìm Đại Thanh Hùng.

Cái tên đó còn thiếu nhà chúng ta năm trăm đồng, đã ba năm rồi vẫn chưa trả.”

Khi cha của Thạch Chí Kiên còn sống đã từng cho Đại Thanh Hùng mượn năm trăm đồng.

Khi đó nhà họ Thạch còn chưa xuống dốc, cha của Thạch Chí Kiên mở một cửa hàng giày da.

Vì tay nghề khéo léo nên công việc kinh doanh rất phát đạt, kiếm được rất nhiều tiền.

Đại Thanh Hùng không trả, cha của Thạch Chí Kiên cũng không vội đòi, chủ yếu lúc đó không thiếu tiền.

Chớp mắt đã qua ba năm.

Khi hai vợ chồng chết đi, món nợ này cũng vẫn chưa trả.

Lúc này, nhà họ Thạch bắt đầu xuống dốc.

Đại Thanh Hùng thì ngược lại, từ một tên lưu manh xoay người trở thành thủ lĩnh dưới cờ của lão đại Trương Cửu Đỉnh Hồng Nghĩa Hải.

“Thì ra còn có nợ bên ngoài, vậy thì tốt.” Thạch Chí Kiên cười nói.

“Không phải ngươi định đi đòi chứ? Ta chỉ nói đùa thôi mà.

Đại Thanh Hùng là ai, không phải ngươi không biết.”

Thạch Ngọc Phượng ngẩn ra.

Đánh chết nàng cũng không tin em trai của mình dám đi tìm Đại Thanh Hùng đòi tiền.

Đúng lúc này, bên ngoài có người gọi: “A Kiên, ngươi ổn chứ? Cái tên khốn kiếp Kim Nha Bỉnh đâu rồi?”

Nghe xong, chỉ thấy một đại hán mặt đen cầm chày cán bột hùng hổ vọt vào.

Đại hán tên Đinh Vĩnh Cường, biệt danh Sỏa Cường, là một trong những “đồng đảng” không nhiều của Thạch Chí Kiên ở Thạch Giáp Vĩ này.

Đầu óc của Sỏa Cường thiếu chất xám, thường xuyên bị người ta chọc là đồ ngu.

Người duy nhất không chọc hắn là Thạch Chí Kiên.

Vì thế, Sỏa Cường đã coi Thạch Chí Kiên là người bạn thân thiết duy nhất của mình.

Hôm nay, hắn vừa mới từ bến tàu trở về, nghe nói Kim Nha Bỉnh đến gây sự với Thạch Chí Kiên, hắn không nói hai lời, lập tức cầm chày cán bột chạy đến nhà Thạch Chí Kiên.

“Không sao đâu, người đã đi rồi.” Thạch Chí Kiên cười nói.

“Thật không sao chứ?” Sỏa Cường nhìn xung quanh rồi hỏi Thạch Ngọc Phượng: “Không có chuyện gì chứ?”

Thạch Ngọc Phượng liền nói: “Không có chuyện gì đâu.” Lại hỏi Sỏa Cường: “Ngươi ăn cơm chưa?”

Sỏa Cường vỗ cái bụng của mình: “Ngươi nói còn chưa dứt lời, cái bụng này của ta đã đói meo rồi.

Ngươi cũng biết, ta lao động ở bến tàu, lúc nào cũng đói hụng.” Nói xong, hắn quay sang nhìn thức ăn trên bàn.

Thức ăn rất đơn giản, hai dĩa dưa muối, ba bát cháo loãng, còn có một quả trứng luộc Thạch Ngọc Phượng đặc biệt luộc cho Thạch Chí Kiên.

“Không thì ngươi ăn một chút nhé.” Thạch Ngọc Phượng khách sáo nói.

“Có ngay.” Sỏa Cường vui vẻ đáp lại.

“Hỏng rồi.” Thạch Chí Kiên biết Sỏa Cường là ai, đang định ngăn cản, Sỏa Cường đã bưng bát cháo lên, đổ hết vào trong miệng.

Xoạt.

Một bát cháo hết sạch.

Thạch Ngọc Phượng há hốc mồm.

Mẹ kiếp, cái tên Sỏa Cường này chẳng biết khách sáo là gì.

Sỏa Cường vỗ cái bụng, đang chuẩn bị ra tay với hai bát cháo còn lại, Thạch Chí Kiên đã ngăn trước mặt hắn: “Đừng ăn nữa, đi làm việc thôi.”

“Làm cái gì?”

“Thu nợ.”

Sỏa Cường bị Thạch Chí Kiên nắm cổ áo kéo ra ngoài.

Vừa đến cửa, hắn liền tránh được, vội chạy đến bàn ăn, dùng bàn tay bẩn thỉu của mình bốc quả trứng luộc, vô cùng “ngượng ngùng” nói với Thạch Ngọc Phượng: “Xin lỗi, ta ăn thêm một quả trứng nữa.”

Thạch Ngọc Phượng không quan tâm nổi nữa, quay sang nói với Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ngươi định làm gì vậy? Ngươi đừng nói đi tìm Đại Thanh Hùng nhé? Trở về đi, vừa rồi ta nói đùa thôi mà.”

Đáng tiếc, Thạch Chí Kiên không quay đầu lại.

“Cái tên khốn này…” Thạch Ngọc Phượng có chút hối hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.