Đại Thanh Hùng biết có một số việc không nên hỏi thì đừng hỏi.
Hắn lập tức chuyển chủ đề: “Ánh mắt không tệ nha.
Những nữ nhân đó không tệ nhưng ta biết còn có nữ nhân tốt hơn.
Nếu Kiên ca có hứng thú, đêm nay ta làm chủ, tìm mấy cô em tiếp đãi ngươi.’
Thạch Chí Kiên gõ điếu thuốc rất có tiết tấu: “Hôm khác đi.
Chờ Hùng ca ngươi kiếm thật nhiều tiền, đến lúc đó mời lại cũng không muộn.”
Đại Thanh Hùng hiểu ý, cười ha hả: “Một lời đã định.”
…
Hôm sau.
Đường Di Đốn Vượng Giác, ngân hàng Standard Chartered.
Thạch Chí Kiên cùng với đám người Đại Thanh Hùng đến ngân hàng Standard Chartered, chuẩn bị lấy ba trăm nghìn tiền mặt giao cho lão đại Hồng Nghĩa Hải Trương Cửu Đỉnh.
Ngoài ra, Thạch Chí Kiên còn có một việc cần làm, đó chính là tận dụng tốt số vốn trong tay.
Nếu có thể thì thế chấp khu đất và nhà xưởng mà hắn mới mua.
Bản chất đẫm máu của chủ nghĩa tư bản là cho vay thế chấp và vay tiền để kiếm tiền!
Quả cầu tuyết về vốn và sử dụng tiền luôn thuộc về ngân hàng!
Giống như Đại Thanh Hùng đã nói, Đỉnh gia già rồi, chẳng những không chủ động tiếp xúc với loại hình mới như ngân hàng mà còn bài xích làm ăn với người Tây.
Làm sao hắn biết đất trong tay có thể thế chấp được rất nhiều tiền.
Người nhất định phải sống đến già, học đến già.
Đứng trước ngân hàng, Thạch Chí Kiên mặc bộ đồ vest trông rất khí phái.
Đại Thanh Hùng mặc đường sam, khoanh tay, biểu hiện bưu hãn.
Hai hán tử đi theo Đại Thanh Hùng mặc đường sam màu đen.
Một người mặt mũi lạnh lùng, ăn nói có ý tứ.
Người còn lại ngậm cây tăm, thái độ lưu manh.
Tạo hình của bọn hắn lần này giống như ăn cướp, khiến cảnh sát Ấn Độ đang canh giữ ngoài cửa ngân hàng phải giật mình.
Bước vào sảnh ngân hàng, cơ sở vật chất bên trong vô cùng tráng lệ, thậm chí còn sang trọng hơn cả nhà của Đỉnh gia, khiến Đại Thanh Hùng và những người khác phải kinh ngạc.
Ngân hàng Standard Chartered rất nổi tiếng ở Hong Kong.
Khách hàng ở đây không phú thì quý, nhất là còn có rất nhiều người phương Tây ra vào.
Khi nhìn thấy những kẻ hung dữ bẩm sinh như Đại Thanh Hùng, bọn hắn không nhịn được phải nhìn hai lần, ý vị trong mắt không cần nói cũng hiểu.
Đại Thanh Hùng rõ ràng cảm nhận được sự khinh thường của những người này.
Hắn mặc áo đường sam ngắn.
Đây là trang phục chính thống nhất ở bến tàu.
Lúc này, hắn đối diện với nam nữ mặc vest thắt cà vạt, đột nhiên biến thành một trò cười.
Lần đầu tiên Đại Thanh Hùng cảm thấy mất mặt, không khỏi cài lại cái quần đang mở, lén lút cài lại nút áo, không còn phanh bộ lông ngực mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, thái độ trở nên thận trọng hơn.
Người quản lý đại sảnh là một người Trung Quốc, đầu nhẵn nhụi, khuôn mặt hồng hào, rất chuyên nghiệp, không hề tỏ ra khó chịu vì cách ăn mặc của Đại Thanh Hùng, ngược lại còn mỉm cười hỏi thăm đám người Thạch Chí Kiên có việc gì không.
Thạch Chí Kiên nói rõ mục đích đến đây.
Khi quản lý nghe Thạch Chí Kiên nói đến tìm Saipan, hắn lập tức dẫn đám người Thạch Chí Kiên vào phòng.
Saipan là giám đốc điều hành cao cấp của ngân hàng này, có được thực quyền.
Khách của Saipan toàn là đại nhân vật.
Vì thế, vị quản lý đại sảnh không dám tùy tiện đắc tội.
Hai tên đại hán ở bên ngoài canh giữ, còn Thạch Chí Kiên và Đại Thanh Hùng thì bước vào văn phòng.
Quản lý đại sảnh mời bọn họ ngồi xuống ghế salon, lúc này hắn mới lịch sự nói: “Hai vị chờ một lát.
Saipan tiên sinh có việc cần phải xử lý, sẽ lập tức đến ngay.”
Nói xong, hắn vẫy tay gọi nữ thư ký mang lên hai tách café và một đĩa bánh bích quy nhỏ, để hai người Thạch Chí Kiên chậm rãi dùng, khi đó hắn mới mỉm cười rời đi.
Văn phòng trang trí tương đối phong cách, sàn đá cẩm thạch, đèn chùm pha lê lớn và tủ sách lớn.
Có một chiếc bàn kiểu phương Tây với một chiếc điện thoại quay số trên đó, một lá cờ Anh nhỏ và một khung tranh có bức ảnh lớn chụp nam nhân cùng vợ con đi nghỉ ở bãi biển.
Thạch Chí Kiên trông có vẻ thản nhiên, cởi cúc áo vest và ngồi thoải mái trên ghế sofa.
Đây là lần đầu tiên Đại Thanh Hùng đến nơi này.
Bình thường hắn đều giao du với đám người thô kệch ở bến tàu, nào đến qua những nơi cao cấp như thế này.
Nhìn tách café trước mặt, hắn bưng lên nhấp một ngụm, lập tức vẻ mặt nhăn nhó: “Mẹ kiếp, y như thuốc.
Không rõ tại sao đám người phương Tây đó lại thích cái thứ đồ chơi này?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, cầm thìa khuấy đường vào cà phê, nhấp một ngụm rồi nói: “Không tệ, rất ngọt.”
Đại Thanh Hùng lắc đầu: “Ta ăn bánh bích quy ngon hơn.” Hắn cầm một miếng bánh bích quy nhỏ bỏ vào miệng, rất ngọt, vì thế hắn cho nguyên một nắm lớn vào miệng.
Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.
Một người phương Tây mũi to bước vào, mùi nước hoa xộc vào mũi.
Vừa nhìn thấy Thạch Chí Kiên, hắn đã nhiệt tình đưa tay ra: “Thạch thân mến, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy.”