Trong lúc Thạch Chí Kiên đang tính toán, hắn nghe chung quanh vang lên tiếng ồn ào: “Kiểm tra cho kỹ, đừng để tên nhóc kia chạy thoát.”
“Tên khốn kiếp Thạch Chí Kiên, ngươi dám đùa ta, chán sống rồi.”
Sau đó, hắn nhìn thấy một nam nhân cao lớn vạm vỡ cùng với hai tên đàn em ngăn ở lối ra trường đua, kiểm tra từng người.
“Hỏng rồi, là Đại Thanh Hùng.”
Thạch Chí Kiên quay đầu lại, vừa lúc Đại Thanh Hùng cũng nhìn sang bên này.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Đại Thanh Hùng hơi ngẩn người, sau đó hô to: “Thằng chó, ngươi trốn ở đâu? Ngươi dám ăn trộm đồng hồ vàng của ta? Ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.”
Nói thì chậm mà diễn ra thì rất nhanh.
Đại Thanh Hùng cùng với hai tên đàn em đánh tới.
“Chạy? Ngươi còn muốn chạy à? Hôm nay, nếu thằng chó ngươi có thể chạy trốn được, Đại Thanh Hùng ta theo họ của ngươi.” Đại Thanh Hùng cùng với đàn em của mình dồn Thạch Chí Kiên vào góc tường.
“Các ngươi muốn làm gì? A Kiên, ta đến giúp ngươi.” Sỏa Cường gọi xe kéo đến, thấy Thạch Chí Kiên xảy ra chuyện, bản thân không những không chạy trốn, ngược lại còn quơ một cái ghế dài ven đường chạy đến.
“Lại thêm một tên không sợ chết đến.” Đại Thanh Hùng nhổ nước bọt xuống đất.
Thạch Chí Kiên trước tiên bảo Sỏa Cường bỏ ghế dài xuống, sau đó quay sang hỏi Đại Thanh Hùng: “Ngươi muốn gì?”
“Sao, tiểu tử thúi, ngươi ăn trộm đồng hồ vàng của ta, ngươi nói món nợ này tính như thế nào?”
“Tính như thế nào? Ngươi thử nói ra một cách đi, ta theo đến cùng.”
“Ha ha, đúng là thú vị.” Đại Thanh Hùng mỉm cười âm hiểm: “Ta bỏ ra mười nghìn để mua cái đồng hồ đó..."
Không đợi Đại Thanh Hùng nói hết lời, Thạch Chí Kiên đã cắt ngang: “Mười nghìn ít quá, tối thiểu nhất cũng phải hai chục nghìn.”
“Ơ?” Đại Thanh Hùng sững người, sau đó cười to: “Tính trên người của ngươi hết.
Mặc dù ta rất tức giận nhưng nếu ngươi có thể bỏ ra hai chục nghìn…”
Không đợi Đại Thanh Hùng nói hết, Thạch Chí Kiên một lần nữa cắt ngang: “Thật ngại quá, ngươi lại nói sai rồi.
Ta nói hai chục nghìn không phải ta đưa cho ngươi mà là ngươi đưa cho ta.”
“Ơ?” Đại Thanh Hùng một lần nữa sững sốt, hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không.
Hai tên đàn em bên cạnh cũng kinh ngạc, tiếp theo tất cả đều cười ha hả nhìn Thạch Chí Kiên giống như nhìn một kẻ ngu.
Đại Thanh Hùng lại càng cười đến đau bụng, chỉ vào mũi Thạch Chí Kiên: “Ngươi nói cái gì? Ngươi ăn trộm đồng hồ Rolex của ta, ta đòi lại tiền, ngươi lại bảo ta lỗ hai chục nghìn?”
Thạch Chí Kiên chững chạc nói: “Cơ hội là do ngươi tranh thủ.
Bằng không, lát nữa ta tăng giá đấy.”
“Tăng giá con mẹ ngươi.” Đại Thanh Hùng nổi giận, rút lưỡi búa bên hông.
Hắn muốn chém chết tên khốn Thạch Chí Kiên này.
Nhưng mà…
Không đợi Đại Thanh Hùng giơ lưỡi búa lên, một khẩu súng đã chỉ vào trán của hắn, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngươi động thử xem? Ngươi có tin một phát súng của ta bắn nổ đầu của ngươi hay không?”
Giọng nói lạnh lùng!
Nòng súng lạnh như băng.
Còn có một giọng điệu quen thuộc.
Đại Thanh Hùng chậm rãi xoay người, nhìn người cầm súng chỉ vào mình, sau đó cười nói: “Thì ra là Tế Cửu ca.
Các ngươi làm vậy là có ý gì?”
Trần Tế Cửu chỉ súng vào đầu Đại Thanh Hùng: “Có ý gì thì ngươi cũng rõ rồi đấy.
Làm sao, có cần ta dạy ngươi hay không?” Nói xong, hắn nện một cú vào thái dương của Đại Thanh Hùng.
Thái dương của Đại Thanh Hùng chảy máu, ngang ngược, càn rỡ trước đó không còn nữa.
Trần Tế Cửu quản lý khu vực bến tàu Loan Tử, vừa lúc cũng là địa bàn Đại Thanh Hùng đang kiếm ăn.
Bình thường hiếu kính còn không kịp, nào dám phản kháng?
“Lão đại, ngươi không sao chứ?”
“Hùng ca, ngươi không có chuyện gì chứ?”
Hai tên đàn em tiến lên định ra tay, Đại Thanh Hùng đã vội ngăn bọn hắn lại, miễn cưỡng mỉm cười: “Mọi người đừng có nhúc nhích.
Tế Cửu ca chỉ nói đùa với ta mà thôi.
Chúng ta nhiều ít cũng phải nể mặt hắn chứ.”
“Ai nói đùa với ngươi chứ?” Trần Tế Cửu lại nện báng súng vào một bên thái dương còn lại của Đại Thanh Hùng: “Ta là binh, ngươi là cướp, ta chơi con mẹ ngươi đấy.”
“Được rồi, ngươi đánh đủ chưa? Đại Thanh Hùng ta không phải dễ chơi.” Đại Thanh Hùng bị đánh liên tiếp khiến hắn nổi giận.
Trần Tế Cửu mỉm cười, cần súng chỉ vào đầu Đại Thanh Hùng: “Thế nào, khó chịu à? Khó chịu thì đến đi, để ta xem lưỡi búa của ngươi nhanh hay là đạn của ta nhanh?”
Đại Thanh Hùng một lần nữa nghẹn lại, trừng mắt nhìn Trần Tế Cửu, nhưng không dám phản kháng.
Cái này là uy phong của kẻ bề trên.
Trần Tế Cửu lớn tiếng nói với Đại Thanh Hùng xong, lúc này hắn mới quay sang nhìn Thạch Chí Kiên: “Thạch công tử, ngươi không có việc gì chứ?”
“Không sao, cảm ơn ngươi đã hỗ trợ.”
“Tiện tay thôi mà.” Trần Tế Cửu đưa danh thiếp của Lôi Lạc cho Thạch Chí Kiên: “Lạc ca bảo ta đưa cho ngươi, đồng thời còn nói khi nào rảnh cùng đi uống trà.”
“Thay ta cảm ơn Lạc ca một tiếng.” Thạch Chí Kiên mỉm cười nói.
Đại Thanh Hùng ở bên cạnh nghe được rõ ràng, không khỏi giật mình.
Lạc ca? Chẳng lẽ là Lôi Lạc?
Đúng vậy, Trần Tế Cửu là đầu lĩnh dưới quyền Lôi Lạc, không còn hắn thì là ai?
Nghĩ đến đây, Đại Thanh Hùng hít sâu một hơi nhìn Thạch Chí Kiên, không biết hắn biến thành công tử ca từ lúc nào? Còn nữa, quan hệ giữa hắn và Lôi Lạc ra sao?
Nhìn thấy Thạch Chí Kiên nhận danh thiếp của Lôi Lạc, sự kinh ngạc trong lòng hắn lại càng sâu hơn.
Mọi người đều biết, danh thiếp của Lôi Lạc không dễ đưa cho người khác.
Đại Thanh Hùng lập tức đổ mồ hôi đầm đìa.
Lôi Lạc là ai?
Một trong bốn trưởng thanh tra.
Tính tình quái đản, có thù tất báo.
Đắc tội hắn, chờ mua quan tài đi.
Trong lúc Đại Thanh Hùng đang kinh hồn táng đảm, Trần Tế Cửu đã quay đầu lại nói với hắn: “Đại Thanh Hùng, hai lần vừa rồi ta chỉ giúp Thạch công tử xả giận.
Về phần giữa các ngươi có ân oán gì, ta không nhúng tay vào, ngươi tự giải quyết cho tốt.”