Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 76




“ Hoàng thượng…Ân, hoàng thượng anh minh!” Phương Tranh ậm ừ hồi lâu, không biết nên làm sao nói tiếp, không thể làm gì khác hơn là nói ra một câu vỗ mông ngựa phi thường lớn.

Hoàng thượng là người khôn khéo ra sao, thấy bộ dáng này của hắn thì đã biết hắn nghe không hiểu. Vì vậy hoàng thượng cười cười, nói: “ Không hiểu cũng có chỗ tốt khi không hiểu, tuổi còn trẻ, biết những sự tình dơ bẩn này càng ít càng tốt. Chờ khi ngươi hiểu rõ hết mọi việc thì tâm tư cũng sẽ thay đổi thôi!”

Những lời này Phương Tranh nghe hiểu, theo sự hiểu biết của hắn, hoàng thượng là đang thưởng thức sự đơn thuần của bổn thiếu gia. Ân, bổn thiếu gia xác thực vô cùng đơn thuần nha.

Hoàng thượng nói: “ Phương Tranh, trước khi ngươi nhập triều, học cùng trường với Vô Bệnh, lại hợp ý với Mật nhi, hơn nữa thái độ làm người của ngươi trẫm cũng…Ân, chỉ có thể nói là không đáng ghét lắm, nên trẫm mới yên tâm đem chuyện này nói cho ngươi nghe. Thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, hôm nay những lời trẫm nói với ngươi, chuyện rất trọng đại, một chữ cũng không cho tiết lộ ra ngoài. Bằng không, tịch thu tài sản cùng giết sạch cả nhà, tru diệt cửu tộc! Ngươi cần phải cẩn thận nhớ kĩ! Đã biết chưa?”

Phương Tranh sợ đến co rụt cổ lại, hoàng đế nói tru cửu tộc, những lời này nặng ký hơn những lời hăm dọa thường ngày của Trường Bình công chúa. Ngươi có thể không xem công chúa là gì, nhưng lời hoàng thượng nói ra miệng, hay nhất là nên nghe vào, cũng giống như hắn nói: “ Cẩn thận nhớ kỹ.”

Vẻ mặt cầu xin, Phương Tranh nói: “ Hoàng thượng, nếu là bí mật, ngài đừng nói với vi thần chứ! Lỡ như ngày nào đó ta ngủ lại nói mớ làm sao đây? Nếu không phải do vi thần nói ra, lại có người biết được từ cách khác, làm sao bây giờ?”

Hoàng thượng sầm mặt nói: “ Cũng tru di cửu tộc ngươi!”

Phương Tranh thật sâu bái phục: “ Hoàng thượng xử sự công chính liêm minh, công bằng, làm cho vi thần vạn phần kính nể…”

…Cuối cùng hắn cũng đã biết tính tình ngang ngược không nói lý của Trường Bình từ đâu di truyền tới…

Hoàng thượng mỉm cười: “ Sau này nếu những lời vỗ mông ngựa không phải nói thật tình, thì đừng nói ra, trẫm còn chưa già đến hồ đồ. Sau này đừng gây sự để tạo rắc rối cho trẫm, mọi việc nếu có thể nhẫn nhịn thì nhẫn, không đến thời khắc cần thiết, thì đừng cường ngạnh xuất đầu, trẫm kỳ vọng với ngươi rất cao, chính ngươi cũng phải biết tự chủ lấy mình.”

“ Ý tứ của hoàng thượng là, muốn vi thần bắt đầu ra vẻ đáng thương?”

“ Ra vẻ đáng thương? Ha ha, ngươi muốn nói như thế cũng không phải không được. Vậy ngươi cứ thành thành thật thật giả vờ đáng thương trong vài ngày đi, cục diện trẫm đã bày ra, nhưng còn chưa tới thời gian thu võng, rất nhiều địa phương còn chưa hoàn thiện, trẫm không hi vọng ngươi làm chuyện lỗ mãng, phá hủy đại cục do trẫm tỉ mỉ bố trí.”

Không ngờ là ta trở thành con chuột ị bậy làm hư cả nồi nước nha! Phương Tranh phiền muộn không ngớt, sợ ta gây chuyện xấu thì ngươi cứ thẳng thắn triệt bỏ chức vụ của ta đi, thiếu gia ta cũng đâu có muốn làm quan.

Nghĩ tới đây, đôi mắt Phương Tranh xoay chuyển, từ trong lòng móc ra giấy báo bệnh đã chuẩn bị từ lâu, cười lấy lòng đưa cho hoàng thượng: “ Hoàng thượng, cái này…phiền phức ngài ký một chữ lên đây, chỉ một tờ thôi, sau đó ngài muốn bố cục thế nào thì cứ bố, vi thần tuyệt đối không chen vào nửa lời…”

Hoàng thượng hiếu kỳ tiếp nhận, lẩm bẩm đọc: “ Phượng tỷ, xin lỗi, ta vô ý trộm chiếc yếm nhỏ của tỷ, chỉ vì vóc người của tỷ quá đẹp, tiểu đệ nhịn không được…”

“ A?” Phương Tranh quá sợ hãi, liền giật lại: “ Ngại quá, lấy sai rồi, lấy sai rồi, ha ha ha…”

Phương Tranh lau mồ hôi, từ trong lòng móc ra tờ giấy, sau khi nhìn kỹ lại, mới đưa cho hoàng thượng, cười nịnh nói: “ Hì hì, là tờ này, không sai.”

Hoàng thượng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tiếp nhận nhìn xem, nhíu mày nói: “ Đây là cái gì? Viết những lời này có ý tứ gì?”

Phương Tranh giải thích: “ Đây là giấy báo bệnh, viết ra chứng bệnh của người bệnh, hoàng thượng ngài xem, mặt trên còn có lang trung của y quán ký tên, đây chính là do đại y quán có giấy phép hành nghề viết ra, độ tin tưởng phi thường cao…”

Hoàng thượng nói: “ Đây là giấy chứng bệnh của người bệnh nào? Ngươi đưa cho trẫm xem làm gì? Trẫm cũng không phải lang trung.”

Phương Tranh ngạc nhiên nói: “ Người bệnh đó chính là thần! Bên trên có viết tên người bệnh mà?” Nói xong lấy tờ giấy báo bệnh nhìn lại, kháo! Lão lang trung đã quên viết tên của ta. Chuyện trọng yếu như vậy mà hắn lại quên sao? Phải về tìm hắn đòi trừ bạc lại mới được.

“ Ách…Có thể là lang trung quên viết…hoàng thượng, vi thần bị bệnh đó!”

Hoàng thượng nhìn tờ giấy báo bệnh xin phép nghỉ, lại nhìn khí sắc Phương Tranh, nói: “ Ngươi bị bệnh? Bên ngoài sốt, lại giống phong hàn, đầu thì đau nhức, kinh mạch thì sưng?”

Phương Tranh vội vàng gật đầu: “ Đúng vậy, hơn nữa còn bị truyền nhiễm…”

Hoàng thượng nghi hoặc nói: “ Bộ dáng này của ngươi, trẫm nhìn thấy rất tốt.”

Phương Tranh cả kinh, quên giả vờ rồi!

Mất bò mới lo làm chuồng, thời gian bây giờ đã muộn. Phương Tranh liền đưa tay đỡ lấy trán, đầu nghiêng nghiêng, biểu tình thống khổ không gì sánh được: “ Ai nha, choáng váng đầu…thật suy yếu, thật suy yếu…”

Hoàng thượng tỏ vẻ quan tâm: “ Vậy có cần trẫm truyền ngự y tới thăm bệnh cho ngươi không?”

“ Không cần đâu, vi thần về nhà dưỡng bệnh chừng mười ngày nửa tháng, phỏng chừng bệnh sẽ khỏi nhanh thôi…”

Sắc mặt hoàng thượng trầm xuống: “ Phương Tranh, lá gan ngươi thật không nhỏ! Ngươi nghĩ trẫm là hài đồng năm tuổi dễ gạt sao? Trẫm làm hoàng đế nhiều năm như vậy, dám ở trước mặt trẫm công khai khi quân, chỉ có một mình ngươi, hừ! Ngươi cũng biết khi quân là tội gì không?”

Khi quân, hẳn là phải chết a? Phương Tranh lau mồ hôi, cười gượng nói: “ Hoàng thượng, vi thần thật sự là bị bệnh, hôm nay vào triều vi thần cũng gắng gượng mang bệnh đi vào, cố gắng miễn cưỡng khởi lên tinh thần…”

“ Còn giả vờ! Có tin hiện tại trẫm sẽ sai ngươi đánh ngươi hai mươi trượng cho nhớ hay không? Nói trẫm nghe xem, vì sao phải làm tờ…tờ…”

“ Giấy báo bệnh.” Phương Tranh liền giúp hoàng thượng nói ra. Nếu đã bị xem thấu, Phương đại thiếu gia cũng đơn giản không giả vờ nữa.

“ Đúng, giấy báo bệnh. Lẽ nào ngươi không muốn vào triều?”

“ Cái này…Nếu như thời gian vào triều chậm hơn hai canh giờ, vi thần sẽ rất thích…”

“ Ngươi…” Hoàng thượng trừng mắt nhìn Phương Tranh, một lát mới bất đắc dĩ nói: “ Nếu không phải Trường Bình công chúa của trẫm…Hừ, với hành vi của ngươi, mất đầu cũng không quá đáng!”

Xem ra được công chúa thích cũng không sai lầm, Phương Tranh cười lấy lòng nói: “ Dạ dạ dạ, hoàng thượng anh minh thần võ, biết vi thần là một đại trung thần, hoàng đế tốt sẽ không giết trung thần…”

Hoàng thượng nhìn chằm chằm Phương Tranh, như cười như không: “ Trẫm có phải là hoàng đế tốt hay không không cần ngươi nói, nhưng trẫm nhìn thế nào cũng thấy ngươi không giống như một trung thần.”

“ Người không chỉ nhìn tướng mạo đâu hoàng thượng. Hơn nữa vi thần cũng đâu có giống như một gian thần.” Phương Tranh phiền muộn nói, nữ nhi của ngươi không phải cũng thích bộ dáng này của ta sao.

“ Đừng nói nữa, sau này ngươi còn phải thành thật ngoan ngoãn vào triều cho trẫm, đừng ra vẻ gạt gẫm trẫm, lần này thì thôi, lần sau nếu còn dám khi quân, trẫm liền cho ngươi kiến thức cái gì gọi là vương pháp!” Lời của hoàng thượng nghiêm khắc vô cùng, một cỗ uy nghiêm khiến cho kẻ khác hít thở không thông đánh úp về phía Phương Tranh.

Da đầu Phương Tranh tê rần, đây là vương bá khí trong truyền thuyết nha, dọa chết người, Phương Tranh nhanh miệng vâng vâng dạ dạ.

“ Hôm nay trẫm gọi ngươi đến, còn có một chuyện, Trường Bình công chúa của trẫm, liệu ngươi có tính toán gì không?” Ánh mắt hoàng thượng chăm chú theo dõi hắn, không muốn bỏ qua bất luận một tia biểu tình gì trên mặt Phương Tranh.

Dự định? Có ý tứ gì? Phương Tranh ngạc nhiên nhìn hoàng thượng. Hai người cứ đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìn nhau, không nói một câu nào.

Một lúc lâu, hoàng thượng thở dài, nói: “ Phương Tranh, tình ý của Mật nhi đối với ngươi, trẫm không tin ngươi không biết. Nếu biết, ngươi đừng có phụ nó. Từ nhỏ nó tùy ý hiếu động, tính tình không tốt lắm, nhưng lòng nó không xấu, trẫm vẫn rất sủng ái nó, nó muốn gì, muốn làm gì, trẫm đều tận lực làm cho nó, không muốn nó chịu bất cứ ủy khuất nào. Ngươi hiểu rõ ý tứ của trẫm chứ?”

Phương Tranh làm sao không rõ? Hoàng thượng là đang hướng hắn cầu thân, chỉ là ngại với mặt mũi hoàng tộc, nói ra thật hàm súc uyển chuyển mà thôi.

Nếu như thay đổi là lúc mới quen biết Trường Bình, Phương Tranh khẳng định không cần suy nghĩ mà trực tiếp cự tuyệt. Nữ tử như vậy hắn khẳng định là không tiêu thụ nổi. Nhưng hiện tại quen biết Trường Bình lâu như vậy, Phương Tranh cũng dần dần hiểu rõ nàng, giống như lời hoàng thượng, mặc dù tính tình nàng tùy hứng, không tốt lắm, nhưng lòng dạ nàng lại không xấu xa. Hơn nữa nàng cũng không chút nào che giấu tình ý đối với Phương Tranh, thậm chí nguyện ý vì hắn buông xuống lòng kiêu ngạo cùng tự tôn của hoàng tộc, cô nương tốt như vậy bản thân hắn còn muốn xoi mói thêm điều gì?

Hay là mình vẫn nghĩ mình là người xuyên việt, cô nương tốt thời cổ đại nhiều vô số, không đáng cưới một vị công chúa tính tình hung hăng dữ dằn lại làm mình khó chịu. Nếu là ở kiếp trước, người giống Trường Bình lại có gia thế tốt như vậy, còn thâm tình sâu nặng đối với hắn, dù hắn nằm mơ còn cầu không được, vì sao sau khi xuyên việt thì ý nghĩ của hắn lại thay đổi như thế? Người ta đường đường là công chúa chí tôn lại cứ khóc lóc đòi gả cho ngươi, còn có gì khiến ngươi không vui? Đi chỗ nào tìm được chuyện tốt như thế chứ? Cho nên nói, nam nhân, đúng là không biết tự trọng.

“ Hoàng thượng, việc này có thể cho vi thần trở về tỉ mỉ ngẫm lại? Ngài biết, đây là chung thân đại sự, không thể qua loa.”

Hoàng thượng vui mừng vuốt râu cười nói: “ Tốt, trẫm đáp ứng ngươi. Việc này theo lý nên suy nghĩ kỹ, ha ha, nói thật, vừa rồi nếu ngươi không chút do dự mà đáp ứng, trẫm lại cảm thấy lo lắng, không tệ, ngươi tốt.”

Phương Tranh len lén bổ sung một câu trong lòng: “ Hoàng đế nha, cũng có lúc không biết tự trọng!”

Tiếp theo, hoàng thượng nghiêm mặt nói: “ Phương Tranh, trẫm trịnh trọng nói cho ngươi, sau này phải đối xử tốt với Mật nhi, chớ làm cho nàng thương tâm, bằng không trẫm sẽ không buông tha cho ngươi!”

“ Hoàng thượng, lời này của ngài, là dùng thân phận của một vị phụ thân mà nói, hay dùng thân phận hoàng thượng để nói?”

“ Nga? Có gì khác nhau?” Hoàng thượng nhíu mày hỏi.

“ Đương nhiên là có khác nhau, nếu ngài dùng thân phận phụ thân mà nói, vi thần trịnh trọng đáp ứng ngài, sau này tuyệt sẽ không làm Trường Bình thương tâm!”

“ Nếu lời này trẫm dùng thân phận hoàng thượng nói, ngươi sẽ làm sao?”

Phương Tranh nhất thời làm ra vẻ kinh hoảng lui ra sau mấy bước, sau đó dập đầu trên thảm đỏ trong ngự thư phòng, cả người run rẩy, ngữ khí sợ hãi, còn mang theo vài phần run run: “ Thần…không dám! Thần…sợ hãi…”

Sau đó Phương Tranh làm như không có việc gì đứng lên, vỗ vỗ y phục, nói: “ Cứ như vậy.”

“ …..”

“ Cút!...Mau cút!” Hoàng thượng nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng phun ra vài chữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.