Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 280




Phương Tranh không ngừng lau mồ hôi lạnh, hướng nữ tử ngồi ngay tiền điện cười cười, tiếng cười rất khô khốc, dù hắn nghe vào cũng cảm thấy giống như đầu gỗ: “ Dát chi, dát chi.”

Hắn có chút hối hận đối với hành vi lỗ mãng tra xét thái tử phủ lần này. Hiện tại suy nghĩ duy nhất của hắn, chính là tìm được Tiêu Hoài Viễn, bắt tên cẩu tiểu tử ra chủ ý ngu ngốc cho hắn, đập thành thịt tương.

Nơi phát ra sự hối hận chính là từ vị bạch y nữ tử ngay trước mặt, thái tử phi trong truyền thuyết, nếu như lão công của nàng không tạo phản, không đầy một tháng, nàng chính là hoàng hậu của Hoa triều, là mẫu nghi của một nước.

Đều nói một sợi lông mao của phượng hoàng còn không bằng con gà, nhưng con phượng hoàng ngay trước mặt Phương Tranh, dù cho hoàn toàn bị bứt sạch lông, hắn cũng cảm thấy được uy phong hơn con gà rất nhiều.

Không thể phủ nhận, thái tử phi là một mỹ nữ, có người nói tổ tiên gia đình nàng chính là một vị quốc công khai quốc, tước vị thế tập, được hoàng thượng vô cùng kính trọng, nhưng thứ này cũng không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là, vị thái tử phi nương nương này thực sự quá mức trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nàng không vênh mặt hất hàm sai khiến như trong sự tưởng tượng của Phương Tranh, không ai bì nổi, đối với hành vi thành vệ quân chạy vào phủ tra xét cũng không cảm thấy e ngại chút nào, từ ánh mắt đầu tiên khi Phương Tranh tiến vào tiền điện, hắn liền thấy thái tử phi ngồi ngay ngắn trên ghế, trong tay liên tục chuyển động xâu chuỗi phật, lại đang niệm tâm kinh gì đó.

Biểu tình của nàng rất hờ hững, hờ hững tới mức dù lấy đao giết nàng, nàng cũng sẽ không cảm thấy ngươi làm sai điều gì, người có tình tự vui, buồn, giận, ghét. Ở trên người nàng hết thảy phảng phất như tiêu thất, môi mấp máy, chỉ nghe tiếng tụng kinh, không còn gì khác.

Phương Tranh và Ôn Sâm từ khi tiến vào cửa điện, vẫn đứng đến bây giờ. Nàng cũng chưa từng nhìn qua, cũng không quá để ý tới bọn họ.

Nguyên nhân chính là vì như vậy, Phương Tranh liền mệnh lệnh cho binh sĩ đang cướp bóc bên ngoài hết thảy dừng tay, tập hợp xếp hàng phía trước tiền điện, không được vọng động. Ở trước mặt nữ tử xuất trần thoát tục này, bất luận động tác hay lời nói bất nhã nào, phảng phất đều là loại hành vi tiết độc( xúc phạm) đối với nàng, Phương Tranh không dám lỗ mãng ngay trước mặt nàng. Nhìn vẻ trầm tĩnh yên lặng trên gương mặt đó, trong lòng mơ hồ còn có loại xung động như muốn quỳ bái. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, người vợ mà thái tử cưới về không ngờ lại là một vị nhân sĩ tôn giáo?

Thật sự là tội quá…cướp đoạt đúng là sai.

“ Ai, ngươi nói có phải nàng ta đang niệm kinh nguyền rủa chúng ta không?” Đứng quá lâu, Phương Tranh bắt đầu buồn chán, nhẹ nhàng đẩy đẩy Ôn Sâm đang đứng bên cạnh, lặng lẽ nói.

Ôn Sâm nhíu mày: “ Không thể nào? Kinh phật không phải đều là phổ độ chúng sinh sao? Có kinh phật nguyền rủa người sao?”

Phương Tranh hèn mọn trừng mắt liếc hắn: “ Có văn hóa không? Trong kinh phật không phải có kinh dùng siêu độ vong hồn như Địa Tạng Kinh, Vô Lượng Thọ Kinh, vân vân…? Ngươi nói nếu như nàng ta hướng hai người sống sờ sờ như chúng ta niệm kinh siêu độ, có xui hay không?”

Ôn Sâm không nói gì.

Phương Tranh thở dài, lẩm bẩm nói: “ Thái tử đang tạo nghiệp chướng nha! Ngươi nói sao hắn lại tuyệt quyết như thế? Bỏ lại lão bà mặc kệ, chính mình lại chạy đến ngoài thành thí điên thí điên đi tạo phản, làm nam nhân cũng không đủ tư cách, sau này nếu hắn làm hoàng đế, dân chúng chẳng phải là càng tai ương?”

Ôn Sâm bồi cười nói: “ Đại nhân, xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng, sở dĩ thái tử yên tâm bỏ lại gia quyến trong kinh thành, là bởi vì hắn quá mức tự tin, cho rằng cuộc chiến này tất thắng, chờ ngày hắn quay về kinh, đó là lúc hắn đăng cơ xưng đế, hắn rất chắc chắn, khi thế cục ngoài thành còn chưa rõ ràng, không ai dám chạm tới gia quyến của hắn.”

Phương Tranh hừ nói: “ Ngươi nói như vậy nghĩa là gì? Ai nói không ai dám? Hôm nay ta không phải đường đường chính chính mang binh vào thái tử phủ sao?”

Ôn Sâm nhanh miệng vuốt mông ngựa: “ Cho nên thái tử đã đánh giá thấp sự vô sỉ của đại nhân, khái khái, thắng vì đánh bất ngờ, thắng vì đánh bất ngờ.”

Phương Tranh tươi cười.

Tiếng tụng kinh trong tiền điện bỗng nhiên ngừng lại, thái tử phi bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt quan sát trên người Phương Tranh chốc lát, lập tức nhàn nhạt mở miệng nói: “ Vị này chẳng lẽ là Phương đại nhân danh mãn kinh sư?” Thanh âm thanh thúy, mang theo sự trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Phương Tranh vội vàng làm vẻ mặt nghiêm túc chắp tay nói: “ Hạ quan Phương Tranh, gặp qua thái tử phi nương nương.”

Thái tử phi giương mắt, lại sụp mắt, đạm nhiên nói: “ Đại nhân chớ xưng hô như vậy, bần ni không đảm đương nổi.”

“ Bần ni?” Phương Tranh cùng Ôn Sâm cùng kinh hãi hô lên.

Thái tử phi thong dong cười, sau đó chắp tay nói: “ Thái tử phi đã chết, hiện tại ở trước mặt các ngươi, là ni cô dưới chân phật, pháp hiệu Tuệ Quang.”

Ánh mắt Phương Tranh ngưng lại, sầm mặt nói: “ Thái tử phi chết lúc nào? Tự sát hay bị mưu sát? Với ngươi có quan hệ sao? Ngươi không phải thái tử phi thì ở đây làm chi?”

Thái tử phi mỉm cười, không hề nói chuyện.

Ôn Sâm mặt mày đen thui, vội vàng kéo tay áo Phương Tranh, nói nhỏ: “ Đại nhân, đại nhân! Ngài lầm rồi! Đây là thái tử phi, ai nha! Người xuất gia, đối với chuyện tục gia xem như đã chết, đại nhân, ngài hiểu lầm rồi.”

Phương Tranh vội vàng cười gượng nói: “ Ai? Nguyên lai ngài thật sự là thái tử phi, cạc cạc, nói sớm nha, còn nói cái gì đã chết, nương nương thật thích nói giỡn, Tuệ Quang Tuệ Quang, là ai đặt biệt hiệu này cho ngươi? Thật không biết lễ phép.”

Ôn Sâm có loại cảm giác như muốn khóc, càng ngày càng mãnh liệt: “ Đại nhân, Tuệ Quang chỉ là pháp hiệu, mà không phải biệt hiệu.”

Có một thủ trưởng ngây thơ tới mức rực rỡ như vậy, thực sự là phúc phận hắn tu luyện ba đời nha.

Phương Tranh cũng vẻ mặt xấu hổ, mẹ nó! Mắc thêm lỗi lầm nữa, thật mất mặt. Nói tới pháp hiệu Tuệ Quang này cũng không có gì đặc biệt, biệt hiệu Ngọc Diện Phi Long của ta mới là uy phong.

“ Ha hả, hạ quan hiểu rõ rồi, thái tử phi là không, ni cô cũng là không, sinh cũng là không, tử cũng là không. Dù sao không quan tâm là thứ gì, một chữ là có thể giải thích, chính là “ Không” đúng không? Thái tử phi, ách, Tuệ Quang đại sư.” Phương đại nhân mất bò mới lo làm chuồng, vội vàng khoe khoang hắn biết được chút lời nói sắc bén.

Thái tử phi mỉm cười: “ Nguyên lai Phương đại nhân cũng rất có tuệ căn, nhưng thật ra cũng rất hữu duyên với Phật môn chúng ta.”

Phương Tranh kinh hãi, nhanh lắc đầu: “ Không duyên không duyên, đại sư đừng hiểu lầm, ta cũng không muốn làm hòa thượng, hồng trần vạn trượng, còn có rất nhiều người đợi ta đi cứu vớt.”

Đặc biệt là phụ nữ đàng hoàng.

“ Hôm nay đại nhân đến, là muốn kê biên tài sản phủ thái tử?” Thái tử phi thần tình đạm nhiên xoay phật châu, nhẹ giọng hỏi.

“ Ách.” Phương Tranh bị hỏi trúng chỗ yếu, gương mặt đỏ thẫm, nguyên hắn nghĩ muốn lật ngược phủ thái tử chổng lên trời, cũng không nghĩ tới lão bà của thái tử là người xuất gia, nhưng còn xuất trần thoát tục như vậy, ở trước mặt nàng làm ra hành vi xét nhà cướp tài sản, Phương Tranh nghĩ có điểm mất mặt, hắn không sợ người khác đánh, người khác chửi, chỉ sợ người khác thờ ơ, mắt lạnh nhìn hắn, điều này sẽ làm cho hắn sản sinh mặc cảm tự ti như bản thân đang diễn hài kịch.

“ Không phải, không phải. Hắc hắc, ngày hôm nay ta mang binh đi tuần, chợt nhìn thấy phủ thái tử tráng lệ như vậy, lại nhịn không được muốn tiến vào tham quan một chút, để biểu đạt sự sùng kính của ta đối với thái tử, đúng không?”

“ Đúng đúng đúng, chúng ta chỉ đi vào tham quan.” Ôn Sâm ở một bên vội vàng phụ họa.

Thái tử phi yếu ớt thở dài, nói: “ Hắn ở ngoài thành, đã thất bại phải không?”

Hắn? Thái tử?

Thái tử phi liếc mắt nhìn hai người, thản nhiên nói: “ Nhị vị kỳ thực không cần khách khí, bần ni là người ngoài hồng trần, từ lâu đã mặc kệ việc trong nhân thế. Kỳ thực bần ni đã sớm biết, vài năm trước đây, hắn đã bố trí mưu đồ bí mật. Hôm qua hắn cùng hoàng thượng ra khỏi thành tế trời, nói vậy đã đến lúc quyết chiến phải không?”

Phương Tranh nháy mắt mấy cái, nói: “ Nếu ngươi sớm biết hắn mưu đồ bí mật tạo phản, vì sao không khuyên hắn?”

Thái tử phi cười khổ nói: “ Bần ni đã khuyên qua vô số lần, còn nói làm thiện nhân, sẽ được thiện quả. Ngược lại cũng thế, nhưng hắn không nghe ta khuyên, say mê quyền vị, khư khư cố chấp, bần ni nản lòng thoái chí liền đi xuất gia, không để ý tới tục sự.”

Phương Tranh chợt hiểu. Hắn vẫn một mực nghi hoặc, không biết thái tử đã làm ra chuyện gì khiến người cùng thần công phẫn, khiến cho lão bà hắn phải xuất gia làm ni cô, thì ra là thế.

“ Hôm nay đại nhân lĩnh binh đến nhà, nói vậy lúc này, hắn đã thất bại bên ngoài thành phải không?” Gương mặt thái tử phi như nước giếng không chút dao động, nổi lên vài phần thần sắc phức tạp.

“ Còn chưa bại, nhưng sẽ nhanh thôi.” Phương Tranh thành thành thật thật nói.

Thái tử phi thở dài nói: “ Đã gieo nghiệt nhân, phải thu nghiệt quả, đây đều là số mạng của hắn.”

Nói xong thái tử phi đứng lên, biểu tình trống rỗng: “ Tất cả đã thành hư không, còn giữ nhà cửa vàng bạc làm gì? Đại nhân muốn làm gì thì cứ đi làm đi, không cần cố kỵ bần ni, chỉ mong đại nhân không tạo sát nghiệt trong phủ, bần ni liền vô cùng cảm kích.”

“ Thái tử phi nương nương, hạ quan còn một chuyện muốn nhờ.”

“ Đại nhân thỉnh giảng.”

“ Thỉnh nương nương theo hạ quan lên bắc thành lâu, bại quân của thái tử có thể sẽ đến dưới thành, thỉnh nương nương đến lúc đó chiêu hàng thái tử, đừng để cho binh sĩ hai bên tìm cái chết vô nghĩa nữa.”

Thái tử phi gật đầu: “ Được, bần ni đáp ứng ngươi. Phương đại nhân cứu lại sinh linh, chính là cử chỉ tích phúc, A di đà phật, thiện tai thiện tai.”

Phương Tranh vội vàng khách khí nói: “ Không dám không dám, cùng nhau thiện tai, cùng nhau thiện tai.”

Mẹ nó, nếu không phải sợ ngân lượng trong quốc khố phải trợ cấp thiếu thốn, nói không chừng hoàng thượng sẽ đánh chủ ý với hầu bao của ta, bọn họ đánh sống đánh chết, liên quan gì ta!”

Thái tử phi do dự một chút, từ trong tay áo móc ra quyển sách hơi mỏng, đưa cho Phương Tranh nói: “ Đây là lúc hắn đi đã giao cho bần ni, nhắc nhở bần ni bảo quản cho kỹ, có thể thứ này đối với hắn rất trọng yếu.”

Thái tử phi lập tức thở dài, nói: “ Hôm nay xem ra, hắn đã không cần dùng nữa, tội gì phải giữ lại.”

Phương Tranh tiếp nhận quyển sách, mở ra cùng Ôn Sâm cúi đầu vừa nhìn, không khỏi kinh hãi: “ Giang Nam bảy phủ.”

Hai người phường ăn ý cùng im miệng, nhìn lẫn nhau. Phương Tranh nhanh chóng thu quyển sách vào lòng, chắp tay nghiêm mặt nói: “ Thứ này quả thật rất trọng yếu, hạ quan tạ ơn thái tử phi nương nương thâm minh đại nghĩa!”

Sau đó Phương Tranh kêu một đội binh sĩ đến, phân phó cho họ chuẩn bị kiệu, đưa thái tử phi lên thành lâu.

Thái tử phi đứng dậy hướng ngoài phủ đi ra, thần tình của nàng có chút buồn bã, thanh âm cũng không nhỏ lắm của Phương Tranh và Ôn Sâm khe khẽ truyền vào trong tai của nàng.

“ Ai, ngươi nói nàng thật sự là ni cô hay không phải?”

“ Đại nhân, nàng khẳng định là ni cô.”

“ Ta xem không chắc, ni cô thật sự đều là đầu trọc, nàng lại không phải.”

“ Người ta để tóc tu hành thôi.”

“ Sao ngươi lại biết? Không chuẩn trong miệng nàng niệm A Di Đà Phật, sau lưng lại ẩn núp lặng lẽ ăn thịt, ngươi gặp qua người nào không ăn thịt mà da mặt còn trơn tuột như thế chứ?”

“ Thật có đạo lý! Đại nhân quả nhiên pháp nhãn như đuốc, quan sát tỉ mỉ.”

Thái tử phi đang bước đi chậm rãi nhất thời trên mặt có chút xanh xao, bàn tay giấu trong tay áo hung hăng siết chặt phật châu, trong lòng không ngừng mặc niệm: “ A Di Đà Phật, không thể phạm sân niệm, không thể phạm sân niệm, tội lỗi tội lỗi.”

“ Tách…”

Xâu chuỗi phật đứt tung.

Trên đỉnh Thần Liệt sơn, cấm quân thống lĩnh tay cầm kiếm sắc, đang dẫn theo tướng sĩ dưới trướng cùng phản quân tiến hành chém giết liều mạng.

Bởi thương vong quá lớn, phòng tuyến của cấm quân đã bị vượt qua suy sụp, phản quân công lên đỉnh núi, tướng sĩ cấm quân vào lúc này chỉ tự mình chiến đấu, sân rộng trước Thiên Đàn máu chảy thành sông. Thi thể tướng sĩ hai bên chết trận chồng chất như núi, hơn nữa thi thể còn đang tăng lên không ngừng, chiến đấu dị thường tàn khốc thảm liệt.

Binh lực của cấm quân không đủ một ngàn, trong đó có hai trăm người đang gắt gao bảo vệ cho hoàng thượng và các đại thần. Giữ chặt đường núi, không để phản quân vượt qua, những người còn lại thì đang kịch liệt chém giết phản quân đang xông lên như nước thủy triều không ngừng.

Thống lĩnh gắt gao cắn răng, cả người hắn đẫm đầy máu, phân không rõ là của hắn hay của địch nhân, trên mặt từ trên trán kéo xuống có một vết đao sâu kinh khủng dữ tợn, vẻ mặt ứa ra máu tươi, làm cho hắn thoạt nhìn giống như một ma vương khát máu mới từ trong địa ngục đi ra, làm kẻ khác run sợ kinh khủng.

Kiếm bén đâm ra, một gã binh sĩ phản quân kêu rên ngã xuống đất, thống lĩnh lau đi dòng máu đang không ngừng toát ra trên mặt, nhìn quét khắp sân rộng đang chém giết, trên mặt nổi lên vài phần tuyệt vọng và tráng liệt.

Hơn năm ngàn cấm quân tướng sĩ, hiện tại chỉ còn lại bao nhiêu đó, những người khác đều đã chết trận, những huynh đệ còn sống, còn có thể sống được bao lâu?

Hoàng thượng xem như đã được an toàn rồi chứ? Binh sĩ của Phùng tướng quân đã thuận lợi nghênh đón ngài đưa vào hậu quân đại doanh, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi phải không?

“ Các huynh đệ, thêm toàn sức! Giết một người đủ vốn, giết hai người chúng ta buôn bán lời!” Thống lĩnh dũng cảm cười to, dường như trước khi chết lưu lại di ngôn cuối cùng.

“ Giết!”

Mặc dù thể xác và tinh thần uể oải suy sụp rất nhanh, nhưng tướng sĩ cấm quân vẫn đang sĩ khí lên cao.

Tướng lĩnh phản quân thân mặc áo giáp màu đỏ đen đang cầm đao đứng trên chỗ cao, nhìn tướng sĩ hai bên đang chém giết kịch liệt trên sân rộng, trong mắt hắn tràn ngập kinh sợ và lo lắng.

Trận công phòng chiến này tiến hành dị thường gian khổ, cấm quân không bằng một phần tư binh lực của bọn họ, bảo vệ sân rộng suốt một canh giờ, chi kỳ binh nhận nhiệm vụ đánh chết hoàng đế, hôm nay chỉ năm ngàn cấm quân nho nhỏ cũng không tiêu diệt nổi. Hoàng đế và các đại thần từ lâu chẳng biết đi đâu, tình huống bất lợi này làm tướng lĩnh phản quân có chút tuyệt vọng.

Hoàng đế nếu không chết, thì chi kỳ binh của hắn còn có ý nghĩa gì? Làm sao hướng thái tử điện hạ ăn nói? Trận chiến đoạt quyền này còn có hi vọng gì thắng lợi?

Hiện tại hắn đang nghi hoặc nhất, chính là năm ngàn cấm quân phảng phất đã sớm có sự chuẩn bị đối với việc đánh lén của hắn, khi hắn nhìn thấy tướng sĩ cấm quân đang đứng trên sân rộng gương mặt hướng về phía bọn họ, xếp thành đội ngũ chỉnh tề lành lạnh nhìn tới, thì trái tim hắn đã lạnh hơn nửa phần, thời gian đó hắn liền biết, đánh lén đã hoàn toàn thất bại, đối phương từ lâu đã bày xong trận thế, dù bận vẫn ung dung chờ đợi bọn họ.

Thế nhưng, bọn họ làm sao biết được sẽ có trận đánh lén này? Vấn đề này cho đến bây giờ vẫn làm cho hắn hoang mang không ngớt.

“ Truyền lệnh, chia năm ngàn, tru sát hai trăm cấm quân bảo vệ cho đường núi, tướng sĩ còn lại toàn lực tiêu diệt tàn quân trên sân.” Phản quân tướng lĩnh lạnh lùng hạ lệnh.

Hắn đã nhìn ra then chốt, hoàng đế và các đại thần khẳng định chạy xuống theo đường núi, chỉ cần tru giết những cấm quân đang bảo vệ đường núi, mở ra thông lộ, hắn còn có hi vọng đem hoàng đế đánh chết.

“ Thùng thùng đông…”

Trống trận như sấm sét, lệnh kỳ huy vũ, tướng sĩ phản quân giống như phát điên, trừng con mắt đỏ như máu, hướng cấm quân tàn dư khởi xuống sự tấn công mãnh liệt.

“ Đến đây đi! ****! Cho dù các ngươi giết sạch bọn lão tử, các ngươi cũng thua chắc rồi! Bàn tính của các ngươi đã thất bại! Ha ha ha ha!” Thống lĩnh cấm quân thân hình lảo đảo, trong miệng dữ dằn cười to.

“ Các huynh đệ, giết người thành toàn người, thời gian tận trung vì hoàng thượng đã tới!”

“ Tận trung! Tận trung!” Binh sĩ cấm quân rống to, tiếng rống quanh quẩn trong sơn cốc, tiếng chấn chín tầng trời, chí lớn hào hùng kịch liệt.

Tướng lĩnh phản quân gương mặt kinh hãi, quơ trường đao lớn tiếng rít gào: “ Giết bọn họ! Giết toàn bộ!”

Phảng phất đang cười nhạo hắn, đúng lúc này, phía bắc đỉnh núi, ngay hướng phản công tiến công lên, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to.

Phản quân tướng lĩnh ngẩn người, vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy một lá cờ đỏ thêu chữ đen thật lớn, trong vùng núi trùng điệp đầy mây mù lóe ra, làm tôn thêm rừng lá xanh um tươi tốt, có vẻ vô cùng chói mắt.

Trên lá cờ lớn kia thêu to ba chữ: “ Hạ Châu, Đổng.”

Mọi người đang kịch liệt chém giết trên sân rộng đều toàn bộ thất thần. Thần sắc bọn họ khác nhau, có vẻ mặt sợ hãi, có vẻ mặt vui mừng.

Thống lĩnh cấm quân vừa ngẩn người, lập tức phản ứng cực nhanh, ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười đánh vỡ sự yên lặng trên sân rộng.

“ Tới! Viện quân tới! Ha ha! Hạ Châu biên quân, Phương đại nhân bí mật điều động Hạ Châu biên quân rốt cục tới! ***, các ngươi chết chắc rồi! Ha ha ha ha…”

Phảng phất như đáp lại tiếng cười của hắn, quân kỳ lóe ra khắp núi đồi, ngay sau đó, các tướng sĩ thân mặc áo giáp biên quân dưới rừng cây xanh um từng bước từng bước hiện ra thân hình, bóng người càng ngày càng nhiều, cho đến cuối cùng, vùng núi mây mù xanh biếc toàn bộ biến thành biển người hôi mông mông.

“ Thùng thùng đông.”

Tiếng trống trận như tiếng sấm sét thanh chấn mây trời, tiếng trống như núi băng biển gầm, biển người cấp tốc di động, tạo thành một dòng thác, vô tình mà kịch liệt hướng sân rộng tràn tới.

“ Giết!”

Tiếng rống to sục sôi, khởi lên một đàn chim vẫy cánh trong núi rừng, bay vụt về hướng phương xa.

Sắc mặt phản quân tướng lĩnh trắng bệch, trong mắt đã biến thành tro tàn tuyệt vọng.

Xong. Thái tử điện hạ, tất cả đều xong!

Thái tử ngồi trên ngự liễn quý giá đẹp đẽ, xốc lên bức rèm che, nhìn đám tàn binh còn chưa đủ một vạn phía sau, trong lòng tiêu điều vắng vẻ.

Mặc dù suất tàn quân chạy trốn, nhưng hắn vẫn luyến tiếc bộ ngự liễn nghi trượng đẹp đẽ quý giá, đây là thứ duy nhất chứng minh hắn còn là thái tử Hoa triều.

Long Tương quân của Hàn Đại Thạch vẫn đeo đuổi theo hắn không bỏ, mắt thấy đã sắp đến bờ bắc Trường Giang, khi đó nếu được tin thắng lợi của chi kỳ binh đánh lén Thần Liệt sơn, thái tử sẽ có thể xoay người, hoặc thay đổi phương hướng tiếp tục chạy trốn, thẳng đến cuối cùng chờ đợi công bố kết quả, thua hoặc thắng, như vậy mà thôi.

Nhìn Thần Liệt sơn mây mù lượn lờ không xa, thái tử lo lắng thở dài. Chẳng hiểu vì sao, trong lòng hắn luôn có một loại dự cảm bất tường, hắn cứ cảm thấy như mình đã quên điều gì, lại tính sai chuyện gì đó.

Dường như muốn chứng thực dự cảm của hắn, Phạm Thụy từ phía sau lảo đảo chạy tới, ngăn trước ngự liễn, bi thanh hô to: “ Điện hạ, điện hạ, việc lớn không tốt!”

Trái tim thái tử bỗng treo lên, xốc lên bức rèm che, gấp giọng hỏi: “ Làm sao vậy?”

Phạm Thụy xưa nay lãnh tĩnh cơ trí, lúc này vẻ mặt đầy nước mắt, thần sắc tuyệt vọng.

“ Điện hạ, vừa truyền đến quân báo, hoàng thượng và các đại thần đã thuận lợi vào đại doanh Long Vũ quân, còn có chi kỳ binh tập kích Thần Liệt sơn bất ngờ, đã toàn quân bị diệt!” Phạm Thụy tay vịn càng xe, lên tiếng khóc lớn.

Kết cục công bố, hắn thua cuộc, phu tử cũng thua cuộc.

Người thắng đang theo đuổi không bỏ ngay phía sau bọn họ, muốn đặt cược bắt được bọn họ trở về.

Tiền đặt cược là thua đi tính mạng.

Thái tử đờ đẫn đứng trên càng xe, sắc mặt trở nên xám trắng, giống như một người chết, thân hình liên tục lay động, run.

Đều đã xong! Hoàng đồ thống trị, thiên hạ chủ nhân, mộng đẹp bao nhiêu năm, tại thời gian hắn cho rằng sắp trở thành sự thật, nhưng bỗng nhiên đổ nát, nguyên lai, tất cả mọi thứ căn bản không hề thuộc về hắn. Kết cục của hắn, vào một khắc hắn khởi binh mưu phản, từ lâu đã được định trước.

Thái tử lộ vẻ cười sầu thảm, tư vị thất bại, không ngờ khổ sở như vậy. Đây là thất bại lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, cũng là lần cuối cùng.

Phạm Thụy kinh hãi, vội vàng bò lên trên ngự liễn, đỡ lấy thân thể gần ngã quỵ của thái tử.

“ Điện hạ bảo trọng thân thể, chúng ta còn có hi vọng, chỉ cần vượt qua Trường Giang, đi hướng bắc, thẳng đến U Châu, chúng ta còn cơ hội đông sơn tái khởi!” Phạm Thụy trấn an.

“ Không không, cô vương tuyệt không vượt sông! Cô vương thà rằng phải chết, cũng không làm chó nhà tang!” Thái tử môi run run, nhưng cố chết cắn răng nói.

“ Điện hạ! Điện hạ tội gì khư khư cố chấp.” Phạm Thụy rơi lệ không ngừng, thân gia tính mạng của hắn, cũng toàn bộ áp lên người thái tử, hôm nay xem ra, hắn đã không còn đường quay về.

Thần sắc thái tử ngây ra một lát, bỗng nhiên tinh thần rung lên, vẻ tuyệt vọng như tro tàn trên mặt cấp tốc biến mất, hắn liếm liếm bờ môi khô, hưng phấn giống như một tên cờ bạc vừa bị thua sạch sẽ lại tìm được tiền đánh bạc để gỡ vốn.

“ Không, tiên sinh, chúng ta trở lại kinh thành! Tiên sinh, chúng ta còn có cơ hội!” Thái tử cố sức nắm lấy vai Phạm Thụy, sắc mặt đỏ bừng, hưng phấn nói: “ Chúng ta còn cơ hội! Lẽ nào tiên sinh đã quên kinh thành thành vệ quân? Còn có Tần Trọng? Trong tay chúng ta còn có năm vạn binh mã, hoàn toàn có thể đổ thêm một lần, tiên sinh chấp nhận không?”

Thần tình Phạm Thụy sa sút, nặng nề thở dài.

Hôm qua từ khi bắt đầu giao chiến, mãi cho đến hiện tại, từng cử động của thái tử và hắn phảng phất như đều rơi vào trong kế hoạch của hoàng thượng. Trong lòng hoàng thượng kinh thành chiếm vị trí phi thường trọng yếu, lẽ nào hắn lại không có an bày sao? Hắn lưu Phương Tranh lại thủ hộ kinh thành, nói vậy không chỉ đơn giản chỉ là làm tướng quân thủ bị đơn giản như thế.

Nhìn như tiền đồ sáng lạn, kỳ thực cũng là cùng đường, thái tử điện hạ, ngươi vì sao chậm chạp không chịu nhận thua?

“ Truyền lệnh, hậu đội sửa thành tiền đội, toàn quân hành quân gấp theo hướng tây, nhiễu qua truy binh, sau đó chuyển hướng nam, hướng kinh thành xuất phát!”

Thái tử đứng trên càng xe hưng phấn hạ lệnh, biểu tình giống như một người điên mất đi lý trí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.