Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 123




Ánh mặt trời rực rỡ mà cay độc, vừa đến giữa trưa mọi người liền không muốn đi ra khỏi nhà, ngồi trong nhà nghỉ ngơi dù sao cũng ứng với câu tục ngữ: " thụ ấm lương đình." (ngồi trong đình hóng mát)

Tại Phương phủ cũng như thế, cơm trưa vừa qua, cả một viện phủ rộng lớn như vậy cũng im lặng dị thường, mọi người đều nằm ở trong phòng nghỉ ngơi, chỉ có ve sầu trên cây hăng hái kêu inh ỏi, khiến cho bầu không khí nóng nực càng thêm vài phần buồn bực.

Bên trong góc sân nhỏ tại tiểu viện của Phương Tranh, hai gã người hầu đang ngồi dưới một gốc cây hòe nói chuyện phiếm.

" Ai, thiếu gia nhà chúng ta giả bệnh không đi thượng triều cũng không phải vì chuyện này nha."

" Uy, người không sợ hoàng thượng sẽ trách móc sao?"

" Hoàng thượng ân sủng không muốn trách tội, nghe nói tấu chương hạch tội thiếu gia, mỗi ngày đều có mấy chục bản, hoàng thượng cũng sắp không nhịn được nữa rồi."

" Vậy a, thực không nghĩ ra, thiếu gia lập đại công cho triều đình, bây giờ liền trốn tránh không muốn vào triều nha."

Cửa phòng của Phương Tranh được mở ra, Phương đại thiếu gia trầm mặt đứng ở bên trong.

" Hai ngươi nói láo có thể đi xa một chút được không? Nào có ai đứng ở trước cửa phòng người ta mà nói gở?" Phương đại thiếu gia tâm tình bất hảo.

Hai người chứng kiến bỗng nhiên Phương đại thiếu gia hiện thân, hoảng sợ, lẽ ra giờ này thiếu gia đang ngủ trưa mới phải, hay là hôm nay thiếu gia mất ngủ?

Luống cuống chắp tay vái chào một cái, hai người hầu như thỏ trúng tên, cắp mông chạy đi, đảo mắt một cái đã không còn nhìn thấy bóng dáng đâu.

Phương Tranh nặng nề thở dài.

Ngày hôm nay, quả thật không có cách nào khác!

Đàm phán thành công, lập được công lớn, danh đầu liền vang xa như chuông đồng, tại sao hắn lại không muốn thượng triều để khoe khoang?

Có thể trốn được nhất thời a, nhưng triều đình là triều đình, không thể trốn được mãi mãi.

Tất nhiên, Phương Tranh có nỗi khổ tâm, Phương đại thiếu gia trời sinh lạc quan vui vẻ, hoạt bát mà không đứng đắn, vậy mà lại đang có nỗi khổ trong lòng.

Nguyên lai nỗi khổ tâm của Phương Tranh chính là vị tiểu công chúa Trường Nhạc mới bốn năm tuổi kia.

Từ sau khi tiểu nha đầu này nếm được mật ngọt, nàng cảm giác tương lai của mình phi thường có hi vọng, đối với vị gian thần coi tiền như cỏ rác lại càng quan tâm thêm nhiều hơn, trình độ quan tâm khiến cho kẻ khác không khỏi giận sôi gan.

Mỗi ngày vào giờ dần, thời gian văn võ bá quan thượng triều, tiểu nha đầu liền sai cung nữ ôm nàng đi đến trước đại môn của Kim Loan điện, ngồi trên một chiếc tọa kỷ bọc lông thú, vừa nhìn thấy Phương Tranh hai con mắt ngây thơ của tiểu nha đầu tỏa sáng, cánh tay mập mạp cố sức giơ chiếc thần khí trảm yêu trừ ma, hủy diệt thiên địa, chiếc rương quyên tiền kìa lên….Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thằn sắc chờ mong vạn phần....

Tại sao tiểu nha đầu lại đến hẳn đại môn của Kim Loan điện mà đòi tiền, nhà của nàng, ngươi quản được sao? Phương Tranh trong lòng nén giận, xem ra hoàng thượng rõ ràng đã không làm tròn được chức trách của một người cha, khiến cho mấy nữ nhi của hắn vô pháp vô thiên. Nhưng hoàng thượng chứng kiến tiểu nữ bưng rương hướng hắn quyên tiền, lại vuốt râu cười ha hả, không hề trách móc, còn nhìn Phương Tranh nói: " Quyên chút, quyên chút”

Phương Tranh cảm nhận được hoàng thượng là cố ý muốn trả thù, sự tình chia tiền hoa hồng, đến nay vẫn làm cho hoàng thượng phi thường không cam lòng.

Quần thần đối với vị tiểu công chúa tựa hồ cũng vô cùng hảo cảm, trước nay người nào chỉ cần ho nhẹ ở trong Kim Loan điện một tiếng cũng bị nhóm khác dâng tấu hạch tội, thế nhưng hiện giờ mọi người lại chậm rãi vuốt râu mỉm cười hiền lành, bọn hắn đối với chuyện tiểu công chúa quyên tiền tại Kim Loan điện, dường như cho rằng đây là một việc thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa cũng hoàn toàn phù hợp với lo-gic...

Nhóm đại thần còn khuyên Phương Tranh, " Quyên nhiều thêm một chút, nhiều thêm một chút." Đám người này, đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng a, đương nhiên người bỏ tiền không phải chính là bọn họ, cho nên bọn họ không có cảm giác đau đớn ở trong lòng, cũng không thiếu những người chứng kiến người khác gặp họa mà vui mừng phấn khởi, điển hình là những người thù hận với Phương Tranh.

Hoàng thượng long nhan phấn khởi, đại thần vui mừng, còn Phương đại nhân mặt mày ảm đạm thất sắc. Phương Tranh đang tính mua cho mình thêm mấy tòa nhà, mua vài suất đất, để tiếp tục mở cửa hàng phân nhánh….Hắn tính toán chi li rất nhiều kế hoạch, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới vị đệ nhất tiểu công chúa này. Phương Tranh cảm giác mình đối với cô em vợ tương lai này cũng đã hết lòng, có tỷ phu nào vừa mới ra tay đã cho không mấy ngàn lượng, tài trợ cho cô em vợ chuẩn bị của hồi môn?

Đám đại thần văn võ sôi nổi động viên, Phương Tranh cắn răng, nặn ra khuôn mặt gượng cười lại rút từ trong ống tay áo ra tấm ngân phiếu mấy ngàn lượng, nhét vào trong rương quyên tiền của tiểu công chúa.

Công chúa cao hứng, phấn chấn ôm rương quyên tiền rời đi, buổi lâm triều vì thế cũng được cử hành trong bầu không khí hòa nhã không theo lẽ thường. Nói đến cũng kì lạ, tiểu nha đầu chỉ cho phép Phương Tranh quyên tiền, đối với những đại thần khác lại không mảy may tơ hào, Phương Tranh nhịn không được soi gương nhiều lần, phải chăng bản mặt của thiếu gia ta giống cái loại ăn chơi đàn điếm, coi tiền như cỏ rác?

Hiện giờ bi kịch mới chỉ bắt đầu, giờ dần ngày hôm sau, tiểu công chúa gió mặc gió, mưa mặc mưa lại ôm rương quyên tiền ngồi ở trước cửa Kim Loan điện....

Cho nên ngũ phẩm Tán Kị Thường Thị Phương đại nhân bỗng nhiên mắc bệnh, hắn bệnh vô cùng đúng lúc, cách đại môn của Kim Loan điện còn có mấy trượng, đột nhiên Phương đại nhân hoa dung thất sắc, sau đó nhờ một tiểu thái giám giúp đỡ hướng hoàng thượng bẩm báo bệnh trạng, nhanh chóng quần áo ngang hông, chạy đi như bay về nhà dưỡng bệnh.

Cơn bạo bệnh của Phương Tranh kéo dài bốn năm ngày, hoàng thượng phái quan ngự y tới cũng đều thúc thủ vô sách, theo ngự y bẩm báo, chứng bệnh của Phương đại nhân thuộc dạng tâm bệnh, thuốc nam cùng châm cứu không có tác dụng, chỉ có bạc mới chữa trị được dứt điểm.

Hoàng thượng sau khi biết được chỉ mỉm cười, gần đây cũng không có việc trọng đại, nên để mặc cho hắn nháo sự.

Phương Tranh dừng ở trước cửa phòng, ngưng, thần nhìn chằm chằm vào chiếc ao nhỏ bên trong sân của tiểu viện, bỗng nhiên hung hăng mắng một câu: " Từ trên xuống dưới, toàn một lũ đểu cáng!" Tuy rằng không chỉ mặt gọi tên, nhưng Phương Tranh biết là bản thân mình đang mắng người nào.

Thóa mạ một câu, tâm tình của Phương đại thiếu gia cũng tốt hơn lên rất nhiều, lúc này Tôn quản gia chạy đến bẩm báo, Mập Mạp tới chơi.

" Phương huynh, nghe nói ngươi mắc bệnh, ta đặc biệt tới thăm ngươi một chút, như thế nào? Cảm thấy đỡ hơn chưa?" Thời tiết nóng nực, trên người của Mập Mạp không ngừng đổ mồ hôi, vừa nói vừa lau trông thực tội nghiệp.

Phương Tranh tức giận trợn mắt lườm hắn một cái. " Còn không phải muội muội bảo bối của ngươi hại ta đến mức này!"

Mập Mạp nghi hoặc nói:" Mật Nhi? Dạo này Mật Nhi rất an phận mà...."

Phương Tranh vỗ đùi cả giận nói: " Cả nhà ngươi đều là khắc tinh của ta, cô muội muội này an phận, lại đến cô muội muội kia giở trò, ai, tại sao cuộc đời của ta lại cay nghiệt đến thế!"

Mập Mạp ngẩn người, tức thì cười nói: " Chẳng lẽ ngươi nói Trường Nhạc công chúa, Bảo nhi? Nàng chòng ghẹo ngươi?"

Phương Tranh biểu tình thống khổ, than: " Không chòng ghẹo ta, nàng thực khách khí, khách khí giống như ta là phụ mẫu cơm áo gạo tiền của nàng..."

Mập Mạp ngạc nhiên nói: " Vậy ngươi còn chưa thỏa mãn sao?"

Phương Tranh đáp lời: " Phải chăng nhà ngươi đang thiếu tiền, hiện tại tiểu nha đầu này suốt ngày đi tìm ta, mang theo một cái hòm tiền chờ bổn thiếu gia ở trước cửa Kim Loan điện, cho ít nàng còn không vui, mỗi lần thượng triều ta phải hao tổn mấy ngàn lượng bạc, ngươi nói nếu ta không giả bệnh ở nhà, còn có thể sống được hay sao?"

Mập Mạp cười ha hả nói: " Nguyên lai chuyện là như vậy, Trường Nhạc công chúa được gọi là Bảo nhi, quả thật nàng vô cùng ham tiền, huynh đệ tỷ muội hoàng tộc của chúng ta đều đã từng bị nàng chèn ép qua. Dạo này không biết đến chỗ Trường Bình học được trò gì, gọi là “ quyên tiền". Hiện giờ thì tốt rồi, Bảo nhi gặp người liền giơ rương gỗ ra, chúng ta hiện tại nhìn thấy nàng đều đi đường vòng mà tránh mặt a."

“…..”

Phương Tranh hận không thè hung hăng và cho mình hai cái bạt tai, họa từ miệng mà ra a! Nói cái gì không nói, như thế nào lại dạy cho Trường Bình cái cách quyên tiền này, để bây giờ tự hại chính minh, Trường Bình cũng không tốt, mồm miệng rộng giống như mấy bà đã có chồng, học được trò hay liền đi mọi nơi khoe khoang, loại lão bà như thế, lão tử nhất định phải từ bỏ.

Mập Mạp chứng kiến Phương Tranh tâm tình bất hảo, liền sống chết cũng phải lôi hắn ra ngoài đi dạo một chút.

Phương Tranh không thể lay chuyển được, đành phải đáp ứng.

Cái gọi là đi dạo một chút cũng chỉ là một câu nói khách sáo, buổi chiều thời tiết nóng nực, phàm là người bình thường ai nguyện ý chạy ra ngoài đường hứng chịu ánh mặt trời cay độc?

Hai người đi ra khỏi phủ, Phương Tranh thuận tiện mang theo sát thủ ca ca đi cùng, không có biện pháp nào khác, chuyện tình ám sát chưa thể điều tra rõ được là người nào chủ mưu, sợ có người lại mưu hại, cho nên khi ra ngoài Phương Tranh đều phái mang theo sát thủ ca ca lạnh lùng, thời điểm mấu chốt hắn chính là tấm bùa hộ mạng của Phương Tranh.

Ba người kiếm một bàn trà mát mẻ trên sông Tần Hoài, Phương Tranh cùng Mập Mạp một bên uống trà cắn hạt dưa, một bên nghe tiên sinh quán trà kể chuyện dân gian, sát thủ ca ca thì khoanh tay đứng ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần, có lẽ giấc ngủ trưa bị thiếu, sát thủ ca ca không quan tâm đến mọi chuyện chung quanh, tâm tính thực khó lường.

"....Phương đại nhân oai dũng vô song, nhìn thấy đám mọi rợ Đột Quyết đối với Hoa triều chúng ta vô lý như thế, giận tím mặt, vỗ án nhảy dựng lên, nói lời chính nghĩa: " Oanh! Man tặc chớ có cản rỡ, hôm nay ta sẽ cho các ngươi có đi mà không có về!...."

" Hảo!" Chúng khách nhân nghe được kêu lớn phụ họa, ném thêm vài đồng tiền lẻ lên trên bàn.

Phương Tranh nghe được cười khúc khích, " Không biết ai đã sáng tác ra câu chuyện này? Cũng khoa trương quá đi."

Mập Mạp cười híp mắt nói: " Dân chúng trong thiên hạ luôn sùng bái anh hùng, coi như ngươi không phải là anh hùng chỉ cần bọn họ muốn, thì ở trong miệng của bọn họ, ngươi chính là anh hùng."

Phương Tranh đang định gật đầu đồng ý, ngẫm lại có chút không đúng, trừng mắt nói: " Ta vốn là anh hùng."

Hai người đang cười đùa nói chuyện với nhau, chợt nghe phía dưới có người vỗ bàn hét lớn: " Đổi chuyện khác cho lão tử mau! Lão nói cái gì mà Phương Tranh, nói mãi không ngán sao? Phương đại nhân chó má gì, rõ ràng chỉ là một gã lưu manh xuất thân thương nhân! Ta khinh!"

Chúng khách nhân nghe vậy đồng thời tức giận, nhìn lại hướng thanh âm phát ra, thấy người nói thân mặc sam y màu đen tuyền, nhìn bộ dạng của hắn liền biết là người có xuất thân cao quý, có thể là công tử của một vị đại thần trong triều, mọi người đều tự biết không thể trêu chọc nổi, không người nào dám bước ra phản đối lại lời của hắn.

Phương Tranh nhìn tướng mạo của người này bình thường, mặc dù lời nói cùng cử chỉ có mang theo vài phần quý khí, nhưng lại khiến cho người ta chán ghét không thôi, hoặc ít nhất Phương Tranh nhìn thấy hắn đã cảm thấy chán ghét.

Phương Tranh bĩu môi hỏi: " Người này có lai lịch như thế nào?"

Mập Mạp đang căn hạt dưa, quay lại nhìn thoáng qua, sau đó không thèm để ý chút nào, nói: " Gã đó là nhi tử của Hộ Bộ thị lang, Lưu công tử. Tên của hắn thì ta đã quên mất rồi, thân nhân của các đại thần nhiều như vậy, ta làm sao có thể nhớ rõ ràng hết được."

Hộ Bộ? Hiện giờ ngoại trừ Binh Bộ của Ngụy Thừa Đức, còn lại năm bộ quan viên đối với Phương Tranh đều không có hảo cảm.

Phương Tranh không khỏi có chút buồn bực: " Cuối cùng thì ta đã phạm vào cái gì, khiến cho bọn chúng ghen ghét đến như vậy hả?"

Mập Mạp cười nói: " Ngươi đắc tội với Phan thượng thư, đối với bọn họ mà nói cũng chính là thiên lý bất dung."

Phương Tranh cau mày: " Phan thượng thư có quyền lớn đến mức như vậy hay sao? Toàn bộ văn võ bá quan trong triều đều nghiêng về phía hắn? Chẳng phải hắn có thể một tay che trời sao?"

Mập Mạp cười khổ, than: " Đâu chỉ có một tay che trời, nếu hắn ho nhẹ một tiếng, văn võ bá quan trong triều cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, ta đã từng nói phụ hoàng còn phải kính hắn ba phần, nhưng chỉ là khách khí mà thôi. Kỳ thực phụ hoàng e ngại hắn bảy phần, ngươi có thể tưởng tượng, vài chục năm qua quan viên trong thiên hạ, có bao nhiêu người đều xuất thân từ môn hạ của hắn?"

Mập Mạp liếc mắt nhìn vị Lưu công tử: " Nhìn thấy không? Phụ thân của hắn năm xưa cũng chỉ là một gã tú tài thế gia, mười mấy năm sau lại đã có thể ngồi lên chiếc ghế Hộ Bộ thị lang, dựa vào cái gì? Không phải Phan thượng thư đề bạt hay sao!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.