Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 12




“Còn muốn nghe không?” Phương Tranh tà ác giống như độc xà dụ dỗ Eva ăn trái cấm trong vườn địa đàng.

Mập mạp gật đầu lia lịa giống như gà con mổ thóc.

“Năm lượng bạc một câu chuyện, giao dịch tiền mặt, không cho chịu nợ!” Phương Tranh lộ nguyên hình, nhe răng cười dữ tợn. Mười tám tuổi, không thể cứ mãi duỗi tay xin tiền phụ mẫu, Phương Tranh nhất định phải kiếm một chút tiền tiêu vặt cho riêng bản thân mình.

Mập mạp bất mãn nhìn Phương Tranh: “Phương huynh, nhà huynh là phú hào, một chút điểm cỏn con như thế mà cũng không muốn buông tha.”

“Nhà của ta là nhà ta, liên quan gì đến ta, có biết câu làm việc ngoài giờ không?” Phương Tranh cao ngạo nhìn mập mạp, ánh mắt của hắn thì lại giống như đang nhìn thấy một đống tiền.

“Nga? Có ý tứ gì?” Mập mạp rất mờ mịt.

“Chính là một bên siêng năng học tập, một bên nỗ lực kiếm tiền, tay làm hàm nhai, tự cung tự cấp, không nên gây thêm phiền toái cho phụ mẫu.” Phương Tranh kiên nhẫn giải thích nói cho hắn nghe.

“Khó trách trong nhà Phương huynh lại có thể kiếm được nhiều gia sản đến như thế, cách dạy dỗ của Phương gia quả nhiên là phi phàm.” Mập mạp vẻ mặt sùng bái khen.

Phương Tranh đắc ý gật đầu: “Đương nhiên, thế nào? Năm lượng bạc một câu chuyện, già trẻ không gạt, vụ mua bán này có nhận hay không?”

Mập mạp chẳng hề để ý, từ trong lồng ngực lấy ra một tấm ngân phiếu, nhìn cũng không thèm nhìn, liền vỗ vào trong tay Phương Tranh: “Tới trước mười!” Mười phần một bộ cũng đủ tiền để đi bao mấy cô nương bên ngoài kỹ viện a, Phương Tranh cũng không nhắc nhở hắn.

Tiếp lấy tờ ngân phiếu vừa nhìn, dọa! Năm trăm lượng? Mười câu chuyện không phải là năm mươi lượng sao? Hay là mập mạp nghe nhầm, hay tính sai rồi? Hoặc là, căn bản hắn không biết tính toán.

“Mập mạp, ba thừa bốn mươi lăm tương đương bao nhiêu?”

Mập mạp giơ ngón tay, nghiêng đầu trong chốc lát, sau một lúc lâu mới không chắc chắn nói: “Tương đương… Chín mươi năm …đúng không?”

Tốt, yên tâm. Phương Tranh thản nhiên đem ngân phiếu thu vào trong lòng, hắng giọng một cái nói: “Ta kể cho huynh nghe chuyện "Thụy Mỹ Nhân" (*) trước, nghe cái tên này cũng đã hiểu, chuyện này rất kình bạo, hắc hắc.”

“Tốt, tốt.” Mập mạp cao hứng gật đầu liên tục.

“Ân, khụ khụ..” Xa xa truyền đến một trận thanh âm, mập mạp thu hồi lại vẻ mặt dâm dật. Nhanh chóng ngồi chỉnh tề, cũng nhỏ giọng nói: “Ngồi cho đàng hoàng, Trần phu tử đến giảng bài.”

Nguyên lai là đã đến giờ vào học, Phương Tranh nhìn trái phải, thấy mọi người đều ngồi thẳng tắp, chờ sau khi Trần phu tử đi đến trước bục giảng, tất cả mọi người đồng thời đứng dậy hành lễ, vô cùng cung kính, Phương Tranh cũng học theo.

Trần phu tử vô tình hữu ý quét mắt nhìn Phương Tranh một cái, sau đó ý bảo mọi người ngồi xuống, mở sách ra, bắt đầu giảng bài.

“Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện..” (1)

Phương Tranh vô cùng buồn chán, ngáp một cái thật lớn, bên tai truyền đến những tiếng đọc sách vang vọng “Chi, hồ, giả, dã”, Phương Tranh giống như cún con ngắm sao, ngây thơ mờ mịt, biểu tình điển hình của người không hiểu mô tê gì cả.

Liếc mắt nhìn mập mạp một cái, phát hiện thấy hắn không chuyên tâm, không quản Trần phu tử ở trước mặt nói cái gì, hắn đều không để ý, tự lo viết chữ trên giấy. Lại phóng mắt quan sát đám học sinh chung quanh, như thế nào có hơn một nửa đang làm chuyện riêng trong phòng học, có người công khai đem tiểu đao ra sửa móng tay, có người gỡ miếng ngọc bội bên hông xuống, cầm ở trên tay miết miết thưởng thức, tỉ mỉ tinh tế giống như đang vuốt ve tình nhân, còn có kẻ tựa đầu gác lên trên mặt bàn, ánh mắt lại chuyên chú nhìn chằm chằm ra phía trước, nhìn kỹ, ân, nguyên lai là đang nhìn tấm lịch ghi giờ học ngoại khóa.

Nhìn qua biểu hiện của đám học sinh trong phòng, lát sau Phương Tranh cảm thấy tâm tình phấn khởi, quả thực đây cũng giống như đi học đại học thời tiền thế mà thôi. Lại nói tiếp, Phương Tranh nhìn về phía Trần phu tử, thấy hắn vẫn giảng bài bình thường, đối với thái độ của nhóm học sinh ở phía dưới cũng coi như là không nhìn thấy, cực kỳ giống với các vị lão sư ở kiếp trước. Ha ha, thực là thân thiết a, đến thư viện, càng ngày càng có ý tứ.

Biết học hỏi cái tốt luôn luôn là ưu điểm của Phương Tranh, cho nên hắn cũng gục xuống bàn, bộ dạng uể oải giống như đang thiếu ngủ. Buổi sáng thức dậy quá sớm, Phương đại thiếu gia vẫn còn cảm thấy mệt mỏi.

Đang mơ màng, cảm giác giống như có người nhẹ nhàng đá vào chân hắn, Phương Tranh ngẩng đầu, trông thấy mập mạp khẽ nháy mắt với mình. Ngũ quan của mập mạp vốn trông đã đủ thất bại, nhưng khi thấy hắn nháy mắt một lần, Phương Tranh chợt phát hiện ------A? Không ngờ lại rất thuận mắt. Quá thần kỳ! Tạo hóa trêu người a, nguyên lai cái lý thuyết toán học “phủ định hiện thực” cũng rất có đạo lý.

Phương Tranh lớn tiếng nói: “Đừng nhúc nhích! Được rồi, bảo trì nguyên diễn cảm như thế, ngàn vạn lần đừng có nhúc nhích. Ân, tốt lắm!” Phương Tranh cao hứng vỗ vỗ bả vai mập mạp, nói: “Thì ra, cũng có lúc trông huynh thật suất ca, không sai, rất nhanh sẽ vượt qua ta, ha ha.”

Mập mạp nghiêm mặt, than vãn một tiếng, quay đầu đi ấp úng nói: “Huynh xong rồi.”

Phương Tranh cả kinh, phóng mắt nhìn ra bốn phía chung quanh, lại thấy tất cả mọi người đang gắt gao nhìn mình, nhất là Trần phu tử…

Lúc trước, các vị lão sư trong trường đại học đã từng nói với Phương Tranh một câu, đắc ý vênh váo sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Hiện tại, tuy rằng Phương đại thiếu gia không có cố ý, nhưng đúng thật là hắn đã thất thố. Cho nên hắn đang chờ, xem mình cần phải trả cái giá như thế nào-----Trần phu tử có chăng lại muốn mời phụ thân ta đến thư viện tâm sự?

Trần phu tử là người tốt, đầy lòng trung quân ái quốc, hơn nữa đối với Phương Tranh vẫn còn nhiều hơn một phần thưởng thức, điều này làm cho Phương Tranh cảm thấy rất áy náy, kỳ thật hắn quấy rối trên lớp học cũng chỉ là vô tình.

Trần phu tử cau mày nói: “Phương Tranh, lão phu thấy ngươi vui vẻ trò chuyện như vậy, chắc là học thức uyên bác, không cần ở lại đây nghe ta giảng giải đúng không?”

Phương Tranh vội vàng chắp tay nói: “Học sinh không dám, học sinh nhất thời thất thố, mong phu tử khoan dung độ lượng.”

Trần phu tử nói: “Lão phu thấy ngươi, cất tay nhấc chân đều tràn ngập tự tin, nói vậy cũng đã thông hiểu đạo lý, tứ thư ngũ kinh, kinh, sử, tử, tập, như vậy đi, lão phu cũng không khi dễ ngươi, ta liền ra một cái văn thơ đối ngẫu, nếu ngươi có thể đối được, việc này cũng coi như là bỏ qua, như thế nào?” Trần phu tử biểu tình không mặn không nhạt nói, trong mắt lại lộ ra ý cười-------Gia hỏa này thực không phải chỉ là một con mọt sách.

Ta còn chưa đả thông hai mạch nhâm đốc a! Gia hỏa này cố ý chiếm tiện nghi của ta. Phương Tranh âm thầm căm giận, biết ngươi thích chơi trò văn thơ đối ngẫu, muốn đối câu đối ngươi cứ việc nói thẳng a, còn phải quanh co lòng vòng như vậy sao?

Một đám học sinh sôi nổi hưởng ứng: “Đúng, đúng!”

“Phải nên như thế, phu tử thật là khoan hồng độ lượng, tâm địa thiện lương như Bồ Tát.”

Ta kháo! Một đám nhã nhặn bại hoại, ném đá xuống giếng, thích xem náo nhiệt! Phương Tranh oán hận nghĩ thầm. Vẫn là mập mạp tốt, hắn không chút động tâm hùa theo với đám thích xem náo nhiệt, chỉ dùng ánh mắt lo lắng nhìn Phương Tranh, sợ người bằng hữu mới quen bị mất mặt trước đám đông-----Nhưng trong mắt Phương Tranh, hắn lại cảm thấy rằng, mập mạp lo lắng nhất chính là cái tấm ngân phiếu năm trăm lượng kia.

Phương Tranh thật cần thận nhìn Trần phu tử, thử cùng hắn khai thông thêm một lần: “Phu tử, có thể không đối câu đối hay không? Học sinh đã thành tâm hối cải?”

Trần phu trong mắt lộ ra tiếu ý, chậm rãi lắc đầu, kiên định nói: “ Không có thương lượng, nếu có thể đối đáp được văn thơ đối ngẫu, việc này coi như bỏ, nếu không đối lại được, phạt ngươi chép “Đại Học” một trăm lần.”

Gia hỏa này không có hiền lành như vẻ bề ngoài, đem sở thích của mình làm niềm vui trên sự đau khổ của người khác. Người ta đều nói người cổ đại đều lấy nhân đức làm đạo, như thế nào ta lại gặp phải một đám, toàn bộ đều là cái hạng người âm hiểm giả dối? Ngay cả lão sư tiên sinh cũng có bộ dạng thế này.

Phương Tranh ủ rũ nói: “Như vậy liền thỉnh, phu tử ra vế đối.”

Trần phu tử trầm ngâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ một hồi, sông Tần Hoài cách thư viện không xa, nhìn từ cửa sổ vừa có thể thấy hết được phong cảnh trên sông Tần Hoài. Trần phu tử nhẹ nhàng vuốt râu, chậm rãi nói: “Tần Hoài phong trục ảnh.”(2) Trần phu tử thần tình hoài niệm, hay là nhớ lại năm đó, tuổi trẻ đại triển thần uy trên sông Tần Hoài.

“Hay!” Phương Tranh bật thốt một câu khen ngợi. Kỳ thật vế đối này không tính là hay, nhưng dù sao, nhất định cũng phải khen một tiếng lấy lệ, không khen lại nói rằng mình không có phẩm vị.

Trần phu tử vuốt râu cười, nói: “Vế đối này cũng chỉ bình thường mà thôi, không tính là ta gây khó dễ cho ngươi!”

Cả đám học sinh trơ mắt nhìn Phương Tranh, diễn cảm không đồng nhất, có người vui mừng khi người khác gặp hoa, có người nhíu mày tự hỏi, đương nhiên, cũng có người đồng tình với hắn, lấy mập mạp làm tiểu biểu.

Phương Tranh học theo bộ dáng của Trần phu tử, ra vẻ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trầm ngâm không thôi. Phong cảnh bên ngoài thật không sai, gió thổi vi vu, liễu rủ, thuyền hoa, kỹ nữ.-----Trên sông Tần Hoài, ban ngày thuyền hoa vẫn tấp nập, những chiếc thuyền hoa mỹ lệ đều dừng lại ven bờ, văn sĩ cùng du khách thập phương lên thuyền hoa, đối ẩm thơ phú, thi thố tài nghệ. Đương nhiên, cũng có một chút bạch nhật tuyên dâm(3), nhóm văn nhân bình thường đều xấu hổ nói.

Phương Tranh cũng đã muốn đi thưởng thức qua Tần Hoài Phong Nguyệt nổi tiếng cổ kim một lần, đương nhiên chỉ là tới thảo luận học vấn thuần khiết cùng với các cô nương, tuyệt đối không có thêm ý tứ gì khác. Vạn nhất các cô nương bị sở học của Phương đại thiếu gia làm khuynh đảo tâm thần, cũng có thể các nàng sẽ dùng bạo lực bắt buộc hắn phải cùng các nàng bạch nhật tuyên dâm, nếu gặp chuyện này, Phương Tranh cũng không có cách nào phản kháng? Không phải các nàng người đông thế mạnh sao?

“Đúng vậy, mau đối nhanh lên!” Đám học sinh đều lớn tiếng thúc dục, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Tranh, cả đám thấy hắn trầm ngâm nửa ngày mà chưa nghĩ ra được vế dưới, cho nên đã không còn giữ nổi bình tĩnh.

Phương Tranh nhìn trái nhìn phải, thấy có từng chiếc, từng chiếc thuyền hoa đang đậu sát ven bờ Tần Hoài, linh cơ chợt động, chắp tay đối với Trần phu tử, nói: “Tần Hoài phong trục ảnh, học sinh xin đối vế dưới là, kỹ viện lãng phiên thiên.” (2)

Vừa dứt lời, một mảnh khoái trá cười ha hả, ngay cả Trần phu tử trước nay tính tình điềm đạm, khóe miệng cũng hơi méo xệch.

Mập mạp dùng sức vỗ bả vai Phương Tranh, cười to nói: “Huynh thật tài tình!”

Đương nhiên, ta chính là sao Văn Khúc hạ phàm mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.