Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi

Chương 44: Chương 44




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tân đế lên ngôi, lấy hiệu là Vĩnh Khánh như để nhớ ơn và khẳng định kéo dài triều đại này hưng thịnh mãi mãi.

Ngay trong ngày đại điển đăng cơ, bốn vị mỹ nhân tuyệt sắc kinh thành của các đại gia tộc lớn mạnh đã được nạp vào hậu cung của tân đế.

Không ngoài dự đoán, Văn Thục Nhàn, nữ nhi yêu quý của Văn Thái phó được phong tước vị cao nhất, lập tức trở thành quý phi đương triều.

Chỉ có một điều khiến mọi người đôi phần thắc mắc, đó là chữ Nhàn trong niên hiệu của nàng quý phi tài sắc vẹn toàn này, dù là lấy tên tự để đặt nhưng có phải là có chút qua loa rồi không.

Dù sao cũng là chuyện của nhà đế vương, không ai dám bàn tán nghị luận gì, chỉ ngóng cổ chờ xem người trong cuộc ứng xử thế nào trước hướng gió đang lên.

Rất nhanh, mọi chuyện đã được giải quyết.

Ngay trên Thiên Chính Điện, Văn Lễ xin từ quan vì tuổi cao sức yếu.

Không ai trên triều đứng ra nói giúp vài lời cho ông ta bởi trong lòng tất cả đều sáng tỏ, tân hoàng đây là không muốn đi theo vết xe đổ của tiên đế.

Nếu đã muốn nâng đỡ Nhàn quý phi lên ngôi mẫu nghi thiên hạ, nhà họ Văn bắt buộc phải từ bỏ quyền lực trong triều.

Văn Lễ yêu thương con gái như thế, sau khi cân nhắc nặng nhẹ, ắt sẽ xuôi theo ý của Nhàn quý phi. Dù sao làm quốc trượng của một nước, cha vợ của hoàng đế cũng không hề tệ chút nào.

Chuyện từ quan của Văn Lễ tương đương với việc Nhàn quý phi sẽ trở thành chủ lục cung trong tương lai. Còn bây giờ phượng ấn vẫn nằm trong tay Uông đại giám, đợi mãn tang kỳ ba năm, sau đại điển phong hậu thì mới chính thức về tay Văn Thục Nhàn.

Những chuyện này đều là do nha hoàn Mẫn Nhi kể lại cho Tô Y Điềm.

Sau khi được phong Tần, ngày hôm sau Lưu công công đã cho người thuyên chuyển đồ đạc của nàng vào Cảnh Nhân cung.

Từ hôm đó trở đi, Tô Y Điềm gần như bị giam lỏng ở nơi này, không thể đi ra ngoài dù là nửa bước, toàn bộ tin tức bên ngoài đều do nha hoàn Mẫn Nhi được chỉ định theo hầu nàng trong cung ra sức nghe ngóng mà thuật lại.

Sự kiện của Chung ma ma đã khiến Mẫn Nhi thông minh hơn rất nhiều, dù không được sủng ái nhưng thân phận và tước vị của Tô Y Điềm là do đích thân Tiên Đế ban cho, có muốn vuốt mặt cũng phải nể mũi, huống chi bọn họ chỉ là hạ nhân trong vương phủ.

Về sau, trải qua một thời gian chung đụng với Tô Y Điềm, nhận ra nàng là một người đơn giản, rạch ròi minh bạch, ơn đền oán trả, Mẫn Nhi dần dần toàn tâm toàn ý đi theo hầu hạ nàng.

Chỉ có một điềm Mẫn Nhi mãi chẳng tỏ tường.

Vì sao sau khi được điện hạ, nay đã là đế vương để mắt đến, Tô Y Điềm lại không hề vui vẻ.

Mỗi lần thấy Tô Y Điềm chống tay ngồi lặng im ngắm nhìn cây hoàng lan bên ngoài sân, Mẫn Nhi đều cảm thấy chỉ một cái chớp mắt thôi, nàng sẽ như con chim sẻ bay vụt lên bầu trời, không hề muốn quay đầu lại nhìn cung điện này dù chỉ một cái liếc mắt.

Mẫn Nhi nhận ra rất rõ ràng, Tô Y Điềm rất bài xích việc ở trong cung cấm.

“Nương nương, Lưu công công đến truyền khẩu dụ.”

Cực chẳng đã, Mẫn Nhi đành phải nhẹ nhàng đi đến đánh thức Tô Y Điềm đang lim dim trong giấc ngủ trưa chập chờn.

Vẫn là nét mặt tươi tắn lấy lòng, vẫn là nụ cười khéo léo nịnh nọt, từ xa Lưu công công đã cười hì hì khom lưng cung kính tiến đến trước mặt Tô Y Điềm.

“Chúc mừng nương nương, hoàng thượng đêm nay sẽ đến Cảnh Nhân cung…”

Nói xong, y xoay người lại, để lộ một hàng người khệ nệ trên tay là mâm vàng mâm bạc đựng đủ thứ đồ trân quý.

‘Đây là hoàng thượng ban thưởng cho người, nương nương đúng là người có phúc khí.”

Tô Y Điềm không đáp lại Lưu công công nên y chỉ có thể nháy mắt với Mẫn Nhi rồi tự chủ động ra lệnh cho mọi người sắp xếp đồ đạc thật gọn gàng đẹp đẽ, tránh làm chướng mắt vị nương nương khác người này.

Những ngày vừa qua, Tiêu Cảnh Hoằng vô cùng bận rộn, vừa phải lo tổ chức tang lễ, còn đại điển đăng cơ, rồi tuyển chọn hậu cung, Tô Y Điềm đinh ninh rằng hắn đã quên béng mình từ lâu.

Nhưng đêm nay hắn lại muốn đến Cảnh Nhân cung, nơi nàng đang ở, điều này không khỏi khiến cho Tô Y Điềm sợ hãi rùng mình nhớ đến lời đánh cược của cả hai trước đó.

“Mẫn Nhi, đêm nay ngươi không cần canh gác đâu. Hãy trở về phòng mình và ngủ thật ngon.”

Tô Y Điềm chậm rãi căn dặn.

“Sao cơ? Nhưng mà đêm nay… đêm nay…” Mẫn Nhi khó hiểu, muốn hỏi lại nhưng nhìn thấy thần sắc nghiêm trọng của Tô Y Điềm, nàng đành phải im miệng.

Với tình trạng nước lửa bất dung hòa này, Mẫn Nhi thật sự không dám nghĩ đêm nay khi hai vị này gặp nhau sẽ biến thành thảm trạng nào nữa đây.

Nhưng chủ tử đã dặn dò kỹ lưỡng, bản thân Mẫn Nhi cũng không dám dính vào hố lửa này, nên cuối cùng vẫn gật đầu tuân lệnh trong sự lo lắng bất an.

Đêm xuống.

Từ xa nhìn vào vùng khoảng không tối đen trước mặt, Lưu công công có chút khó hiểu lầm bầm: “Đã dặn trước rồi, sao lại không treo đèn lồng lên trước cổng chứ?”

Tiêu Cảnh Hoằng xoa mi tâm ngồi trên long liễn, không vui hỏi: “Có chuyện gì?”

“À không, bẩm hoàng thượng, nô tài rõ ràng đã đến truyền chỉ sáng nay, nhưng mà… nhưng mà… chắc là do đám cung nữ kia làm việc tắc trách lười biếng…”

Vừa nói Lưu công công vừa giả bộ vả vào miệng mình mấy cái: “Là nô tài sắp xếp người không chu toàn, ngày mai chắc chắn sẽ điều động một đội cung nhân chăm chỉ đến đây để hầu hạ Khánh Tần.”

Tiêu Cảnh Hoằng không đáp lại Lưu công công, chỉ chống cằm nhìn vào cung điện tối om không chút bóng người.

Bởi vì Tô Y Điềm đã cho toàn bộ cung nữ đi nghỉ ngơi từ sớm, cho nên khi Tiêu Cảnh Hoằng một mình băng qua đại điện đi đến trước tấm bình phong thêu đào nguyên tiên cảnh, hắn mới nhìn thấy ánh nến vàng leo lét vẫn còn cháy bập bùng bên trong.

Tô Y Điềm không trang điểm, trên người là một bộ thường phục màu ngọc bích, đang lặng lẽ chìm đắm vào một bức tranh thêu trên bàn gỗ.

Tiêu Cảnh Hoằng tự nhiên ngồi xuống phía đối diện, ngón tay nhẹ nhàng lật giở tấm vải lên ngắm nghía, sau đó không nhịn được mà gật gù khen ngợi: “Đến hôm nay trẫm phải công nhận một điều, tay nghề thêu thùa của nàng là cực phẩm.”

“Nếu không có bức tranh Đế kinh thịnh vượng của nàng trong bữa tiệc sinh thần của Tiên Đế, mọi chuyện cũng không tiến triển vượt bậc như hôm nay.”

Tô Y Điềm không ngẩng đầu, ngữ khí đầy hoài niệm: “Lúc thêu bức tranh ấy, người có biết trong lòng ta hân hoan thế nào không?”

“Ta đã nghĩ, chỉ cần lập được công trạng, Tiên Đế chắc chắn sẽ ban thưởng cho ta…”

“Ta đã để dành toàn bộ may mắn cùng hy vọng, chỉ để cầu xin một điều duy nhất…”

Nói đến đây, Tô Y Điềm ngước mắt nhìn đối phương, ánh nhìn đầy ai oán: “Cuối cùng vẫn bị người tước đi mất.”

Sau những ngày lao tâm khổ tứ khi phải xử lý công vụ và đối phó với đám triều thần, Tiêu Cảnh Hoằng đã mệt mỏi vô cùng.

Cho nên những lời cay nghiệt khi trước đã buông ra trước mặt Tô Y Điềm, hắn thật sự không muốn chúng trở thành rào cản cho mối quan hệ sau này của cả hai người.

Nghe lời Uông đại giám, hôm nay Tiêu Cảnh Hoằng muốn nói chuyện đàng hoàng với Tô Y Điềm.

Dù gì đi nữa, hắn đã quyết ý giữ nàng lại ở bên cạnh mình, hà tất phải khiến cuộc gặp mặt giữa bọn họ lúc nào cũng rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng.

Đây chính là dấu hiệu cho thấy Tiêu Cảnh Hoằng muốn nhượng bộ.

Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ nhé. 

Hắn vuốt nhẹ mu bàn tay của Tô Y Điềm, giọng trầm ấm vỗ về: “Đừng nghĩ nữa, mọi chuyện đã qua rồi, nàng hãy ngoan ngoãn trở thành phi tử của ta. Đợi khi hoàng hậu sinh hạ trưởng tử, nàng chắc chắn sẽ là người tiếp theo được mang long thai. Trẫm hứa…”

“Nhưng Tiêu Cảnh Hoằng, làm sao đây, đó không phải là thứ ta mong cầu.” Tô Y Điềm gạt tay hắn ra một cách vô cùng kiên định.

Lửa giận không tên ngay lập tức bùng lên trong lồng n.g.ự.c hắn.

“Vì sao? Trẫm đã hạ mình chấp nhận nàng? Tại sao nàng lại cứng đầu như thế chứ? Trẫm có gì thua kém Diệp Thanh hả?” Âm thanh vang lên như tiếng gầm gừ.

Lời này chỉ khiến Tô Y Điềm càng thêm chán chường: “Không liên quan đến Diệp Thanh, từ đầu đến cuối đều chỉ do một mình ta không muốn, cho dù Diệp Thanh có xuất hiện hay không cũng không quan hệ gì đến việc ta từ chối người, bệ hạ à.”

“Lý do, cho trẫm một lý do.”

“Đơn giản, vì không yêu thôi.” Tô Y Điềm thản nhiên đáp: “Ta không yêu người, cũng không muốn yêu người. Càng không muốn vì người mà tranh đấu đến người c.h.ế.t ta sống trong hậu cung xa hoa này.”

“Ta chán ghét kẻ cao cao tại thượng như người, ghét sự áp đặt tự cho mình là đúng của người. Càng ghét ngài trói buộc ta. Ngài thản nhiên ngồi ở trên kia, nhìn nữ nhân vì mình mà bàn tay nhuốm máu, gây chuyện thị phi. Người hả hê khi thấy chúng ta như những chú hề nhảy nhót xoay quanh lấy lòng người. Người đã bao giờ tự hỏi rằng trong lòng chúng ta đã đau đớn ra sao khi cứ phải suy nghĩ rằng người đã từng chút nào dành tình yêu ít ỏi cho bản thân không?”

“Người không biết bệ hạ à, cho nên người làm sao so được với Diệp Thanh chứ?” Tô Y Điềm cười khinh miệt.

Kiếp trước nàng như con thiêu thân lao vào hắn, rồi sao, từ đầu đến cuối hắn chỉ trơ mắt nhìn nàng lăn lộn trong cuộc đấu đá hậu cung của bọn họ.

Tiêu Cảnh Hoằng biết hết, hắn biết rất rõ ràng những nữ nhân đang giở trò gì trước mặt hắn, nhưng hắn không quan tâm. Hắn chỉ quan tâm khi những thứ đó mang lại lợi ích cho hắn.

Người như Tiêu Cảnh Hoằng, kiếp này Tô Y Điềm làm gì còn lá gan để ở bên cạnh bầu bạn yêu thương chứ?

“Hóa ra trẫm tệ hại như vậy trong lòng nàng.” Tiêu Cảnh Hoằng nặng nề đứng dậy, toàn thân phát ra cơn thịnh nộ không thể che giấu.

Tô Y Điềm đã chuẩn bị cho kết cục xấu nhất của mình, cho nên nàng không ngại gật đầu ừ một tiếng.

Tiêu Cảnh Hoằng phá lên cười như người điên: “Làm sao đây, nàng lại chính là nữ nhân của kẻ tệ hại này, còn phải nằm dưới thân trẫm rên rỉ, sinh con cho trẫm.”

“Diệp Thanh tốt đẹp thì sao? Cả đời này nàng sẽ chỉ thuộc về trẫm mà thôi.”

Lời vừa dứt, đai lưng phất phơ đã bị đối phương nắm trong tay, giật mạnh một cái.

Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ nhé. 

Tiêu Cảnh Hoằng kéo nàng vào trong lồng ngực, giọng u ám: “Tô Y Điềm, trẫm đã từng nghĩ, hai chúng ta hãy sống hòa hoãn với nhau đi, trẫm bằng lòng bỏ qua mọi chuyện, trẫm còn nợ nàng một đêm động phòng hoa chúc, trẫm muốn bù đắp cho nàng. Tương lai nàng sẽ sinh con đẻ cái cho trẫm, không dám hứa vĩnh kết đồng tâm, nhưng trẫm cam đoan sẽ cho nàng một vị trí bất biến trong hậu cung này, trẫm đã nói như thế với Tiên Đế đấy…”

“Nhưng trẫm nhận ra, nàng hoàn toàn không có ý định cho hai ta một cơ hội.”

“Vậy thì trẫm cần gì phải nhân nhượng với nàng nữa chứ nhỉ?”

Từng lời rơi xuống xen lẫn tiếng cười tà ác văng vẳng bên tai khiến lòng Tô Y Điềm càng thêm lạnh lẽo.

Đêm nay đã xác định nàng không thể thoát.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.