“Trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều

Chương 62: Mặc cả




Câu trả lời của vị tổ tiên này là, hắn cảm thấy trong hoàn cảnh quá thoải mái thì thân thể sẽ ngày càng không chịu được gian khổ nên mới hồi phục chậm như vậy. Thế nên phải làm sao để giải quyết chuyện đó? Đáp án là phải tĩnh dưỡng nhiều hơn nữa. Tóm lại là hắn muốn xuất viện rồi.

Nhưng sao có thể làm thế được cơ chứ?

Trang Lăng bắt đầu cố gắng để xua tan ý nghĩ khủng khiếp của Thư Bá Hành, cậu nói: "Chúng ta ở lại thêm vài ngày nữa, được không? Bây giờ anh vẫn chưa khỏe, còn chưa làm kiểm tra mà, lỡ như xuất viện rồi xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?"

"Trong nhà cũng có đầy đủ thiết bị chữa bệnh."

"..."

"Phòng làm việc cũng có."

"Em không nói cái đó. A Hành, anh thật sự không suy nghĩ thêm chút hả?"

"Cho dù bây giờ không xuất viện nhưng tôi vẫn phải tham gia hội nghị quảng bá. A Lăng, tôi không thích bệnh viện."

"..." Trang Lăng cũng nhớ tới vấn đề cần phải chú ý này, Thư Bá Hành không chỉ tham gia hội nghị quảng bá đó, mà còn phải tham gia diễn đàn trao đổi, cũng sẽ gặp mặt ông Linnar, giải thích về ý nghĩa thiết kế ra "Tinh Không". Nếu như hai bên có ý định hợp tác thì còn phải ngồi lại rồi tiếp tục đàm phán...

Trời ạ! Với đống lịch trình được sắp xếp thế kia, dù dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất năm ngày. Cơ thể của hắn sao có thể chịu đựng được chứ?

May mà hội nghị quảng bá và diễn đàn trao đổi được tổ chức ở trong nước, nếu mà còn bay đến nơi khác thì Trang Lăng nghĩ hắn sẽ bị ép đến phát điên mất.

"A Hành, có cách nào..."

"Không có đâu. Trang Lăng, em biết tôi đã chờ lần hợp tác này rất lâu rồi mà. Nhất định tôi phải tự mình làm."

"Nhưng sức khỏe của anh không cho phép. A Hành, chúng ta nói rõ tình hình với ông Linnar thì ông ấy sẽ thông cảm thôi, phải không?"

"Không thân cũng chẳng quen, dựa vào đâu mà người ta phải nhượng bộ chứ?" Thư Bá Hành nghĩ đến lão già lạnh lùng cứng rắn trong tư liệu, hắn đã cảm thấy kế hoạch rất không khả thi. Trên thế giới này đại khái chỉ có bạn đời đã mất của ông ấy mới có thể khiến ông ấy nhượng bộ mà thôi.

"A Hành, em có thể hỏi anh tại sao lại chấp nhất về việc hợp tác với Patek như vậy không?" Thậm chí không màng để ý đến tình trạng sức khỏe của mình ra sao nữa.

"..." Thư Bá Hành hơi ngẩn người, lát sau mới đáp: "Xem như là chấp niệm đi. Từ khi còn nhỏ có thể nhớ được thì tôi vẫn luôn thấy mẹ dùng sản phẩm của bọn họ."

Hóa ra là như vậy.

"Thế thị trường bên khu Tây thì sao? Thành lập công ty con đều là vì lần hợp tác này à? Cũng bao gồm cả việc anh uống rượu đến nỗi vào bệnh viện ư?" Trang Lăng cảm thấy trong đầu có một sợi dây liên kết tất cả manh mối lại.

"Ừm."

"A Hành, đối với anh lần hợp tác đó thật sự quan trọng đến vậy hả? Còn quan trọng hơn cả sức khỏe của chính anh sao?"

"..." Thư Bá Hành không trả lời, hắn sẽ chẳng bao giờ nói cho Trang Lăng biết, ngoài yếu tố đó ra thì còn có một nguyên nhân khác, chính là trong tương lai hắn muốn muốn tách công ty con này ra, ủy quyền cổ phần lớn nhất cho Trang Lăng, hoặc dứt khoát đặt dưới tên của cậu. Như vậy thì sau này dù hắn thật sự không còn nữa, Trang Lăng cũng có thứ bên cạnh, không đến mức bị người ta ức hiếp.

Hắn vẫn còn rất nhiều người thân phải chăm sóc, chẳng thể cho Trang Lăng được nhiều hơn nữa, nhưng ít nhất hắn vẫn muốn để lại chút gì đó. Bởi vậy hiện tại hắn đã có ý thức mở đường cho cậu, bao gồm cả việc thành lập công ty này, tìm cho cậu một thương hiệu quốc tế làm chỗ dựa, ngay cả việc để cậu thay đổi hình tượng và chuyển sang màn ảnh rộng.

Hết thảy.

Đều là vì không biết bắt đầu từ lúc nào, Thư Bá Hành đã có dự cảm, hắn cảm thấy bản thân chẳng sống được bao lâu nữa.

Những giấc mơ đáng sợ đó thật ra không chỉ có một mình Trang Lăng từng mơ, mà ngay cả bản thân hắn cũng đã từng nằm mơ hai ba lần, mỗi lần như thế hắn đều bị cơn đau dạ dày đánh thức.

Có điều những chuyện đó hắn chưa từng nói cho ai biết, kể cả Trang Lăng.

"A Hành? Anh không muốn nói sao? Không muốn nói thì bỏ đi thôi. Em chỉ muốn nói với anh rằng cho dù thế nào cũng phải trân trọng thân thể của mình, anh nên biết lần này anh không phải chịu đựng một mình nữa, anh còn có em."

"..." Câu "Anh còn có em" thật sự chạm đến tim của Thư Bá Hành, hắn chẳng biết cảm giác ấm áp này có thể tồn tại được bao lâu, nhưng hắn nguyện ý phối hợp hết mức có thể.

"Được rồi, trong lòng tôi biết rõ."

"Ừm, em tin anh. Xuất viện thì được, nhưng anh không thể đến công ty, ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng cho đến ngày tổ chức hội nghị quảng bá nhé, có đồng ý không?"

"..."

Cậu nhìn ra Thư Bá Hành lại định mở miệng phản bác, lại nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn nói

tiếp: "Công việc cũng có thể xử lý ở nhà, nhưng mỗi ngày chỉ được làm một tiếng thôi."

"Một tiếng thì ít quá."

"Hai tiếng, không thể hơn nữa."

"..." Thư Bá Hành nhíu mày, dường như có hơi không hài lòng, Trang Lăng lập tức duỗi tay vuốt lông, lại thêm một điều kiện, "Nếu sau khi về nhà mà không xảy ra chuyện gì thì cho phép anh làm việc thêm nửa tiếng nữa. Thế đã được chưa?"

Thư Bá Hành cảm thấy mình đã biến thành học sinh tiểu học được dỗ dành đủ kiểu, hắn rất xấu hổ, cũng may mà bây giờ trong phòng không có ai, nhưng rồi hắn lại sống chết nhớ tới cảnh tượng xấu hổ trước đây, nhận ra mình không nên giằng co mãi vậy được. Thế là hắn nhanh chóng đồng ý.

Hắn thầm nghĩ, Trang Lăng cũng chẳng thể nhìn chằm chằm mình hai bốn trên hai bốn được nhỉ?

Sau khi Trang Lăng nhận được lời hứa hẹn thì lập tức mặt mày hớn hở, liền gọi điện thoại cho trợ lý Trần kêu cậu ta đến làm thủ tục xuất viện.

"Em có số điện thoại của cậu ta lúc nào vậy?"

"Trước đây vì để phòng ngừa mọi trường hợp khẩn cấp nên cho nhau phương thức liên lạc, có vấn đề gì sao? Cậu ấy nói sẽ lập tức đến ngay, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì anh có thể trực tiếp xuất viện sau khi truyền xong bình nước này. Anh nói xem anh đang yên lành vì sao phải hành hạ bản thân như thế hả?"

"..."

Chẳng đợi Thư Bá Hành kịp nổi giận, cậu lại nhanh chóng tiếp lời, "Nhưng mà bác sĩ dặn dò là phải để ý tâm trạng của bệnh nhân thì nhất định có đạo lý. Anh xem em chẳng phải đã nhượng bộ anh rồi sao? Ngoan, muốn về nhà thì về nhà tĩnh dưỡng vậy."

"..." Thư Bá Hành cảm thấy càng tức giận hơn. Lúc hắn tức giận, nhiệt độ trong phòng nhỏ lại giảm xuống vài độ, Trang Lăng đâu phải không nhận ra được?

Thế là cậu tiếp tục vuốt lông, "Em vừa nhận được tin nhắn, bảo xe của anh đã đến dưới lầu rồi, tốc độ rất nhanh. Đừng hờn dỗi nữa mà, anh sắp ra khỏi nơi phiền phức này rồi, không vui sao?"

Bấy giờ sắc mặc của Thư Bá Hành mới khá lên một chút.

Bởi vì đang là giữa mùa đông, phải mặc thật nhiều quần áo, cho nên Trang Lăng đã sớm chuẩn bị kỹ, chờ hắn truyền xong bình nước biển thì lập tức giúp hắn thay đồ.

Bác sĩ cũng tới, dặn dò một số chuyện cần chú ý và biện pháp để tĩnh dường rồi đồng ý cho xuất viện. Vì ông biết rằng nếu tim của bệnh nhân không đặt ở bệnh viện thì dù có tĩnh dưỡng cỡ nào cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, còn không bằng để bệnh nhân giữ tâm trạng thật tốt, dù sao thì hiện tại bệnh nhân cũng chỉ cần tĩnh dưỡng mà thôi.

"Lúc nào đến kiểm tra được? Tôi có thể đặt lịch hẹn cho cậu."

Trang Lăng giật mình trợn to hai mắt, "Đại cổ đông đến cũng cần hẹn trước à?"

"Khụ khụ." Bác sĩ lúng túng ho khan hai tiếng, giải thích, "Đây không phải là kiểm tra định kỳ, người thực hiện kiểm tra là lão sư của tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.