“Trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều

Chương 49: Không bỏ.




Trang Lăng quay lại phòng, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của Thư Bá Hành, cậu giật mình, "Sao anh đã dậy rồi? Cảm thấy không thoải mái? Muốn uống nước không?"

"..." Thư Bá Hành không nói chuyện, mà là lẳng lặng nhìn cậu.

Trang Lăng bị hắn nhìn nên hơi chột dạ.

"Anh, anh bị sao vậy?"

"Em muốn gia hạn hợp đồng mười năm?"

"Anh, anh cũng nghe được rồi à...A Hành, ý của em là..."

"Trang Lăng, em không cần phải như vậy. Lúc đầu đã nói rõ Thiên Hằng chỉ là bàn đạp của em, chờ đến khi em nổi tiếng thì cái bàn đạp này sẽ trở nên vô dụng."

"Nhưng giờ em vẫn chưa nổi tiếng mà, em vẫn còn cần Thiên Hằng, không, em cần anh."

Lúc đó, Thư Thị không hề như hiện tại, nó chỉ là một công ty môi giới nhỏ vì duy trì kế sinh nhai mà đăng ký nên, thành viên chỉ có ba người gồm Thư Bá Hành, Trang Lăng, Châu Trình, cực kỳ túng thiếu, Thư Bá Hành đành phải tự mình đảm nhiệm làm người đại diện cho Trang Lăng.

Một tay ngang không biết gì như hắn chỉ vừa mới lao vào thế giới đen tối như thế này, lúc đó tất cả thông báo, kịch bản của Trang Lăng đều do Thư Bá Hành tiếp rượu đến say khướt mà nhận được, cầu từng cái một.

Hắn trời sinh khí chất thiếu gia cao quý, tất nhiên bản tính cũng kiêu ngạo, nhưng lại vì lợi ích của Trang Lăng, hắn sẵn sàng hạ mình để phụ họa theo người khác, suốt cả quá trình đều treo lên nụ cười xã giao của một người mới vào nghề, không hề còn dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo.

Bỏ tình cảm sang một bên, lúc trước, hoặc là nói đời trước Bạch Nhãn Lang là Trang Lăng sao có thể không hề quan tâm gì đến phần ân tình này, ở ngay trước mắt công chúng nói mình không muốn gia hạn hợp đồng nữa mà không hề vướng bận, giờ nghĩ lại, cậu thấy mình xứng đáng bị mắng.

Cậu chậm rãi ngồi xuống giường, đau lòng sờ sờ mặt Thư Bá Hành, "A Hành, đừng lo lắng, em có kế hoạch của riêng mình. Đầu tiên, Thiên Hằng đâu giống như khi xưa, nó đã là một trong những công ty môi giới nổi tiếng nhất cả nước. Với tư cách là lão đại của Thiên Hằng, em còn muốn đi đâu nữa? Trừ khi, anh không công nhận địa vị của em."

"..."

"Nói xem, em có phải là lão đại của Thiên Hằng không?"

"..." Thư Bá Hành đã lâu không thấy Trang Lăng có biểu hiện sinh động như vậy, trong lòng có chút hoài niệm, tựa như nhìn thấy người thanh niên có ước mơ vô hạn về tương lai nhiều năm trước.

Cậu sẽ không ngừng quấn lấy hắn, vui vẻ nói: "Này, Thư Bá Hành, chờ đến khi tôi trở thành lão đại, tôi sẽ mời mười tám vị trợ lý xếp hàng nghe tôi phân công!"

Khi cậu nói điều này, lông mày của cậu cũng nhướng lên, bộ dạng dương dương tự đắc.

Nghĩ đến đây, Thư Bá Hành không khỏi mỉm cười.

Trang Lăng mất cảnh giác nhìn hắn cười, nhất thời cũng sửng sốt, quên mất chuyện bối rối vừa nãy.

Thẳng đến lúc Thư Bá Hành hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"

Sau đó cậu mới phản ứng lại, "Nhìn anh đẹp mắt."

"..." Mình là đang bị đùa giỡn hả? Thư Bá Hành cảm thấy mình cũng nên chấp nhận khiêu chiến.

Hắn đột nhiên nắm lấy tay Trang Lăng, "Tất nhiên không thể sánh bằng Trang ca ca tú sắc khả san rồi."

Tú sắc khả san: Đẹp đến mức ngắm thôi cũng thấy no.

"..." Trang ca ca !!! Cái tên do fans đặt ra này, sao có thể từ trong miệng Thư Bá Hành thốt ra được? Trang Lăng cảm thấy não mình nổ "bùm" một tiếng.

Cậu sững sờ hét lên: "A Hành..."

"Ừm? Thế lý do thứ hai là gì?"

"Gì cơ? Lý do thứ hai...Lý do thứ hai là...Em không muốn rời xa anh..."

Vừa dứt lời, cậu liền cảm thấy tay Thư Bá Hành đang nắm chặt hơi buông lỏng ra.

Cậu bật cười, thè lưỡi liếm khóe miệng, "Thư tổng hài lòng với câu trả lời của em chứ?"

"Rất hài lòng."

"Vậy thì tốt quá." Hai người không hẹn mà mỉm cười, như trở về thời điểm ban đầu. Nhưng người trong cuộc đều biết, vết nứt vĩnh viễn là vết nứt, cho dù có bù đắp bao nhiều lần cũng sẽ không hoàn hảo như trước nữa.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Trang Lăng đã bắt taxi trở lại công ty, đón hai người trợ lý rồi trực tiếp đến đại học Bắc Ảnh.

Thời gian quay phim được ấn định là 9 giờ sáng, lúc Trang Lăng đến không có ai cả, chỉ có mấy nhân viên đang dựng cảnh quay.

Thấy cậu đến thì đều vội vàng gác công việc sang một bên, kính cẩn gọi: "Trang Ca."

Trang Lăng cũng gật đầu ra hiệu cho từng người.

"Đây là?" Trang Lăng chỉ vào một đám học sinh đang nói chuyện với nhau ở phía xa, bọn họ dường như cũng không hề chú ý đến đại minh tinh đã lặng lẽ lẻn vào.

"A, những người này là diễn viên quần chúng."

"..." Trang Lăng sững sờ, Thư Bá Hành cũng thật sự dốc hết vốn liếng, một bộ phim ngắn QC thôi mà gọi nhiều diễn viên quần chúng như vậy, số tiền chi trả cũng không nhỏ đâu.

"Áaa! Đây không phải là Trang Lăng sao?"

"Thật sự là tiểu ca ca!"

"Tiểu ca ca, sao anh lại ở đây?"

"Vẫn còn sớm vậy mà, đúng là người chuyên nghiệp."

Trang Lăng ngẩn ra, bị nam sinh mắt sắc phát hiện, sau đó hu la la lập tức xông lên một đám nữ sinh vây quanh, mỗi người một câu chen nhau nói.

"Trang tổng, em là fans của anh, bộ phim truyền hình nào của anh em cũng xem hết! Anh...Anh có thể kí tên cho em được không?" Nữ sinh vừa mở miệng thì Trang Lăng đã biết cô nói thật, bởi vì chỉ có fans của cậu mới gọi cậu là "Trang tổng."

Nữ sinh lật tung cặp sách rất lâu, cuối cùng chỉ tìm thấy một cây bút, nhưng không có giấy, cô ấy lo lắng đến mức suýt khóc.

"Không thì, không thì anh ký lên đây cho em nhé?" Nữ sinh dứt khoát cầm lên một góc áo sơ mi trắng của mình.

Trang Lăng nở một nụ cười dịu dàng, "Không có giấy thật sao? Đừng gấp, sau khi buổi chụp hôm nay kết thúc, anh sẽ ký tên cho từng người một." Ngừng một chút, cậu nói thêm, "Mọi người đều có."

"Có thật không?"

"Thật."

"Vâng! ! !"

Trang Lăng nháy mắt với trợ lý Tiểu Lâm của mình, Tiểu Lâm cũng hiểu ý nên lập tức nâng đống đồ trông như ảnh chụp lên, "Ảnh độc quyền của Trang Ca, các em có muốn không?"

"Muốn! Muốn! ——" Mấy nữ sinh mắt sáng lên, họ không ngừng vẫy tay, tất nhiên, trong số họ cũng có rất nhiều fans nam.

"Vậy trước tiên phải chăm chỉ làm việc nhé, được không?"

"Được! --"

Trang Lăng nhìn ra được, những mỹ nam, mỹ nữ của trường đại học Bắc Ảnh này sẽ là ngôi sao của làng giải trí trong tương lai, họ không giống những sinh viên đại học bình thường thích xem thần tượng đến mức không có trật tự, họ có chừng mực, cũng rất nghe lời, cũng có thể nhìn ra được bọn họ vẫn có nguyện vọng một ngày nào đó sẽ trở thành người giống như tiền bối của mình.

Không lâu sau khi đám học sinh giải tán, đạo diễn, biên kịch và các nhân viên khác cũng tới, hóa ra bọn họ vừa đi tìm một người quen, nhân tiện mang theo Hứa Lâu ngang qua trên đường xách đến đây.

"Mọi người đều đủ cả rồi nhỉ, chúng ta hãy bắt đầu sớm chút đi."

"Đạo diễn, Bạch Oánh còn chưa tới."

"Mặc kệ cô ấy, trước tiên hãy quay cảnh đầu tiên và cảnh thứ ba, tốc chiến tốc thắng! Mọi người bắt đầu công việc!"

"Nào! Bắt đầu!"

"Trang lão sư có cần trang điểm không?"

"Trang điểm một chút. Tiểu Đỗ, em đưa Trang lão sư đi thay quần áo trước! Chờ đã! Đồ vật! Lấy đồ vật đi!"

"Ồ! Được!" Tiểu Đỗ cầm cái hộp trên bàn lên, chào hỏi Trang Lăng, "Trang lão sư, lại đây này!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.