“Trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều

Chương 17: Ký ức.




Cúp điện thoại xong, Trang Lăng lại mở máy tính xách tay lên, gõ gõ bàn phím một lúc mới thở phào nhẹ nhõm, chỉnh sửa nội dung thành email rồi gửi đi.

Sau đó cậu dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt đưa tay lên trán, cậu không biết chủ ý của người viết bài vạch trần này, cũng không biết có bao nhiêu phương tiện truyền thông nhìn ra "Cơ hội kinh doanh" mà bắt lấy cậu.

Bệnh tình của Thư Bá Hành tuyệt đối không giấu được bao lâu, có thể sau ngày hôm nay, một số phương tiện truyền thông đã nhạy cảm đào ra được, sau đó phái người đến canh giữ ở cửa sau của bệnh viện.

Trang Lăng sẽ không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra, thay vì cho cả thiên hạ biết tình trạng thể chất của Thư Bá Hành, Trang Lăng muốn chuyện này chỉ dừng lại ở việc "Đua xe" và "Bao dưỡng."

Còn về việc vạch trần lý do tại sao người ta không tung đoạn phim cảnh sát lái xe dọn đường phía sau, cậu cũng không rảnh để bận tâm.

Cậu chỉ biết kiếp này không thể để Thư Bá Hành bị cậu làm ảnh hưởng nữa, càng không muốn khiến hắn lại lo lắng cho mình.

Trang Lăng nghĩ đến kiếp trước mình cũng bị bại lộ chuyện này. Nhưng mình không những không quan tâm mà còn mang ý nghĩ vỡ bể, cuối cùng càng ngày càng bị hắc nặng hơn, suýt nữa đã bị ném khỏi giới giải trí.

Đương nhiên khi đó cậu với Thiên Hằng đã chấm dứt hợp đồng, lúc đó mới tuôn ra tin đồn cậu có quan hệ không chính đáng với ông chủ cũ, nói cái gì mà tìm công việc khác là có ý đồ.

Thậm chí một số phương tiện truyền thông độc miệng còn trực tiếp nói mình qua sông phá cầu, dỡ nhà máy giết lừa, cũng chỉ dùng Thiên Hằng làm bàn đạp, không chút cảm kích công ơn thu nhận hay đào tạo của bọn họ, thậm chí vì mục đích mà không từ thủ đoạn, bò lên trên giường của ông chủ, khi phát hiện không còn giá trị lợi dụng thì dùng chân đạp đi.

Lúc đó Thư Bá Hành vừa tỉnh dậy từ sau cơn hôn mê, thời gian này bệnh suy tim của hắn đã phát triển đến giai đoạn đầu thứ hai. Hắn ngất xỉu trong phòng làm việc do mất ngủ, được trợ lý tìm thấy thì ngay lập tức đưa đến bệnh viện cấp cứu. Mất một ngày một đêm mới thoát khỏi nguy hiểm, nhưng khi tỉnh dậy lại phải đối mặt với chuyện kiểu này, với thái độ tự muốn ăn đòn của mình.

Cậu nhớ rằng khi đó Thư Bá Hành còn không dậy nổi, hắn đã nhờ trợ lý dùng xe lăn đẩy hắn đến buổi họp báo, rõ ràng là hắn yếu đến thế rồi nhưng lại nói với các phóng viên với giọng điệu không thể nghi ngờ rằng, là hắn trước đây ép buộc, Trang Lăng nghĩ muốn tách ra khỏi anh cũng là điều dễ hiểu, để cho giới truyền thông có nghi vấn gì thì cứ hỏi anh.

Tuy nhiên, bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh và sâu thẳm của anh, người phóng viên miệng lưỡi khéo léo nhất lúc này cũng im bặt.

Buổi họp báo kết thúc mà không có vấn đề gì.

Trang Lăng nhớ tới bản thân hồi đó ngây ngốc nhìn mọi người nhường đường cho trợ lý càng ngày càng đẩy hắn đi xa. Bóng lưng của hắn không biết từ khi nào đã gầy và cô độc như vậy, đau lòng đâm vào mắt người ta.

Nhưng cậu cuối cùng không có đuổi theo.

Nghe nói rằng hắn nôn ra máu khi vừa mới rời khỏi địa điểm hội trường, người cũng hôn mê tiếp. Nghe nói, nghe nói hắn chỉ trong nửa giờ, hai thông báo bệnh tình nguy kịch đã được phát ra, nhưng hắn thậm chí còn có thể ký tên cho cậu trong lúc đó.

Nghe nói, chỉ là nghe nói.

Trang Lăng nghĩ đến đây, vành mắt không tự chủ được đỏ lên, ngẩng đầu tự tát mình thật mạnh.

Trong lòng cậu không khỏi muốn nhìn thấy Thư Bá Hành, nhưng cậu hiểu rằng nếu bây giờ cậu đi ra ngoài, cậu sẽ sớm bị một đám phóng viên vây quanh,  nếu cậu muốn ngừng gây thêm rắc rối cho anh ấy thì cậu phải đóng chặt cửa ngồi trong nhà cho đến khi vấn đề được giải quyết.

Nhưng liệu Thư Bá Hành có hiểu lầm mình chỉ nóng nảy với cậu ba phút, sau một lần thăm hỏi sẽ không đến bệnh viện nữa hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.