“Trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều

Chương 04: Đột nhiên sống lại.




Vào lúc Trang Lăng lần nữa có lại ý thức thì cảm giác toàn thân đều đau nhức, nhất là cổ. Cậu cố hết sức mở mắt ra, lập tức bị ánh sáng chói mắt chiếu vào đến đầu óc choáng váng, hơn nửa ngày mới phản ứng được mình đang nằm trên mặt đất.

Chuyện gì xảy ra? Mình không phải chết rồi hả? Linh hồn sao có thể chạm đến nền gạch lạnh buốt?

Cậu âm thầm giật mình, đột nhiên ngồi dậy, rốt cuộc nhìn rõ tình cảnh xung quanh.

Cậu đang ở trong một căn hộ nhỏ mà bản thân thích nhất, lúc này bày trí trong phòng khách vô cùng lộn xộn, thậm chí ghế sô pha cũng đã rời khỏi vị trí. Mà bên chân cậu chất đầy bình rượu. Loại nào cũng có, Lafite, XO, các loại rượu đắt tiền hoà vào ánh sáng bình minh, chẳng trách thiếu chút nữa đã trúng độc cồn.

Đây là...Trang Lăng mờ mịt cúi đầu nhìn tay mình, còn dùng tay trái nhéo nhéo tay phải, là thực thể, ấm áp, mềm mại.

Trong lòng cậu bỗng nhiên nhảy lên một ý nghĩ khó mà tin nổi, mình sống lại rồi?

Nhưng làm sao có thể chứ? Loại chuyện thần kỳ này làm sao lại xảy ra trên người mình? Mà tự cậu cũng phản bác, sao lại không thể có khả năng này?

Bản thân mình cũng biến thành quỷ bay bay vô định lâu như vậy, bây giờ linh hồn quay về vị trí cũ thì có gì kỳ lạ. Đại khái là ông trời thấy mình đời trước sống quá hồ đồ, phất tay cho mình một cơ hội nữa.

Ngẫu nhiên cậu nghĩ đến gì đó, đột ngột chạy đến cầm điện thoại đặt trên bàn lên mở lịch ra xem, ngày 30 tháng 12 năm 2018.

Cậu nhìn thấy ngày này, trái tim đã chìm đến tận đáy. Bởi vì cậu cuối cùng cũng nhớ ra tại sao mình lại say rượu. Vào khoảng mấy ngày trước, lễ Giáng sinh năm 2018, cậu đề nghị chia tay với Thư Bá Hành, sau đó không chút để ý đến sắc mặt đột nhiên tái nhợt của hắn và bữa tối dưới ánh nến, giữa tiếng ho khan của hắn dứt khoát quay người rời đi.

Mình cũng trốn trong căn hộ uống rượu mấy ngày.

Trang Lăng cười khổ, lại nói ông trời không có lòng tốt như thế, mình cũng không thể ngồi chờ ngày đó đến.

Hiện tại Thư Bá Hành tất nhiên đã bị mình làm tổn thương thấu tim, truyền thông và người qua đường cũng ở trên mạng chửi mình vong ân phụ nghĩa, muốn chấm dứt hợp đồng với ông chủ của Thiên Hằng.

Đúng rồi! Bá Hành! Cậu nhớ rõ vào đêm này Bá Hành cũng bởi vì viêm dạ dày mà được đưa vào bệnh viện! Mà đời trước cậu đúng là một lần cũng không đi thăm hắn.

Nghĩ tới đây Trang Lăng không khỏi hung hăng tự tát mình một bạt tai, đến chính bản thân cậu cũng hận mình như vậy, thì hắn làm sao có thể tha thứ?

Mục đích của cậu rất rõ ràng, chính là bệnh viện Bác Nhân trong thành phố. Khi ở trên xe, cậu suy nghĩ rất nhiều, nhìn thấy Thư Bá Hành nên nói câu gì đầu tiên, hắn sẽ đối xử với mình ra sao? Có phải cực kỳ thất vọng?

Vậy nhưng điều cậu không ngờ nhất là mình lại bị chặn ngay ngoài cửa.

Cửa phòng bệnh VIP, tầng sáu.

"Tôi muốn gặp Thư Bá Hành."

"Thật xin lỗi Trang tiên sinh, Thư tổng vừa mới làm kiểm tra xong, tinh thần không tốt lắm, đã ngủ rồi. Phiền cậu không nên vào quấy rầy hắn."

"..." Giọng điệu giải quyết việc chung, Trang Lăng hết lần này tới lần khác nghe ra được khinh thường.

"Tôi muốn gặp Thư Bá Hành." Cậu lặp lại một lần nữa. Lúc cậu vừa đi lên đã từ cửa kính nhìn thấy Thư Bá Hành rõ ràng đã tỉnh dậy, đám bảo vệ này lại mở mắt nói dối, rõ là không muốn cho mình gặp người.

"Bá Hành! Thư Bá Hành! Tôi biết anh đã tỉnh! Tôi có lời muốn nói với anh."

Cửa mở ra, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt Châu Trình, "Trang Lăng, cậu vẫn không học được cách suy nghĩ cho người khác."

"Tôi...anh trước tiên cứ để cửa mở, để tôi nhìn Thư Bá Hành."

"..." Châu Trình trầm mặc nghiêng người né sang, để Trang Lăng đi vào.

Trang Lăng nhìn anh ta một cái, giao hoa và trái cây mình vừa mua ở cửa bệnh viện cho anh ta, tiến vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.