(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Tim Hà Uyển Ngâm hẫng một nhịp, lời muốn nói nghẹn ứ trong cổ họng.
Hà Nhạn Minh là người phản ứng nhanh nhất, tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Em muốn rời khỏi Thượng Hải?”
Vẻ mặt mẹ Hà cũng kinh ngạc, giọng nói gấp gáp mang theo chút nghi ngờ: “Đi? Cô đi rồi thì đi đâu?”
Cổ tay Hà Uyển Ngâm đau nhức, cô lại nhớ đến lời dặn dò của người áo đen hôm đó.
Việc gia nhập viện nghiên cứu phải tuyệt đối giữ bí mật, ngay cả người nhà cũng không được tiết lộ!
Lời vừa định thốt ra lại bị cô nuốt xuống, cô cố nén đau rút tay ra khỏi tay Hà Nhạn Minh: “Con đi đâu là chuyện của con.”
Mẹ Hà đảo mắt, lộ ra vẻ đã hiểu: “Nó làm sao mà nói được nó đi đâu chứ, nó rõ ràng là đang lừa chúng ta.”
“Dùng chuyện này để nói dối, chỉ để gây sự chú ý thôi!”
Mẹ Hà nói xong câu đó thì không còn để tâm nữa, lên xe đi dự tiệc tối.
Có lẽ cảm thấy mẹ Hà nói có lý, Cận Thận Chi và Hà Nhạn Minh đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nhìn nhau, đều thấy sự chắc chắn trong mắt đối phương.
Chắc chắn rằng Hà Uyển Ngâm sẽ không nỡ rời khỏi Hà gia.
Hà Nhạn Minh nghĩ thông suốt, nhìn Hà Uyển Ngâm bằng ánh mắt đầy yêu chiều: “Em muốn gì cứ nói với anh, anh đều đáp ứng, nhưng đừng nói dối nữa.”
Anh ta giơ tay nhìn chiếc đồng hồ hoa mai trên cổ tay: “Anh còn phải đi dự tiệc tối, em ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi lung tung.”
Hà Nhạn Minh vừa đi, Cận Thận Chi lại chặn cô lại: “Hà Uyển Ngâm, có phải em vẫn còn giận chuyện anh bắt em kiểm điểm trước toàn quân khu không?”
Anh nhíu chặt mày, mu bàn tay nổi gân xanh.
“Em có biết sáu ngày em rời khỏi Hà gia, một mình anh phải chuẩn bị mọi việc cho lễ đính hôn không?”
Ba chữ “lễ đính hôn” trong nháy mắt kéo tâm trí Hà Uyển Ngâm trở về kiếp trước.
Kiếp trước, khi cô và Cận Thận Chi đính hôn.
Hà Kiều kéo cô đến bên tháp rượu sâm panh, cười khiêu khích: “Hà Uyển Ngâm, chuỗi ngày khổ cực của chị chỉ mới bắt đầu thôi.”
Hà Kiều vừa dứt lời, tháp rượu sâm panh đột nhiên đổ sập.
Trong khoảnh khắc, ba mẹ và anh trai đều vây quanh Hà Kiều, hỏi han cô ta có bị hoảng sợ hay bị thương không.
Ngay cả Cận Thận Chi cũng không quan tâm đến cô, người vợ chưa cưới của mình, mà lại ôm Hà Kiều vào lòng như vừa trải qua cơn hoạn nạn: “Kiều Kiều, may mà em không sao.”
Còn Hà Uyển Ngâm, trán bị tháp rượu sâm panh đập vào chảy m.á.u đầm đìa, cũng không ai hỏi han một câu.
Mãi đến khi vết thương của cô lành lại, trên trán để lại một vết sẹo màu hồng.
Cận Thận Chi mới hoảng hốt hỏi cô: “Sao lại thành ra thế này, sao em có thể bất cẩn, không biết giữ gìn bản thân như vậy…”
Đương nhiên anh không biết cô bị thương khi nào.
Bởi vì lúc đó trong mắt anh chỉ còn hình bóng Hà Kiều.
Hà Uyển Ngâm thu hồi dòng suy nghĩ, bình tĩnh nhìn Cận Thận Chi: “Chuyện hủy hôn tôi đã đồng ý rồi, anh chuẩn bị tiệc đính hôn nên tìm Hà Kiều.”
Cô bình thản kể lại sự thật, nhưng không biết từ nào đã đ.â.m trúng Cận Thận Chi.
Giọng Cận Thận Chi đột nhiên trầm xuống: “Hà Uyển Ngâm, em biết rõ Kiều Kiều vì bị lạc mất mười lăm năm, nên mới không bằng em.”
“Anh chỉ coi Kiều Kiều như em gái mà quan tâm, em có thể đừng nhằm vào cô ấy nữa được không?”
Đến đây, Hà Uyển Ngâm và anh gần như không còn gì để nói.
Cô cong môi cười, nụ cười mang theo vị đắng chát: “Thật ra tôi đã không còn cần phải giải thích với anh nữa rồi.”
Dù Cận Thận Chi và Hà gia nghĩ về cô như thế nào, hiểu lầm cô ra sao.
Dù sao cũng chỉ còn 6 ngày nữa, cô sẽ rời khỏi Thượng Hải, trên thế giới này sẽ không còn người tên Hà Uyển Ngâm nữa.
Vậy thì cô cần gì phải tự chuốc lấy phiền não, không ngừng chứng minh sự trong sạch của mình với bọn họ?
Hà Uyển Ngâm không đợi Cận Thận Chi trả lời, lướt qua anh định trở về Hà gia.
Không ngờ máy thông báo lại vang lên, báo rằng bên phòng thí nghiệm có một chuỗi dữ liệu gặp vấn đề, bảo cô nhanh chóng quay về quân khu một chuyến.
Hà Uyển Ngâm chỉ có thể vội vàng về quân khu trước, đợi sau khi xong việc trở về Hà gia lấy tài liệu thì trời đã tối đen.
Hà gia im ắng, mọi người đều đã đi dự tiệc tối.
Thấy không có ai ở nhà, Hà Uyển Ngâm mới thở phào nhẹ nhõm, đi về phòng mình.
Còn chưa đến cửa, cô đã thấy một tia sáng yếu ớt hắt ra từ khe cửa.
Hà Uyển Ngâm ngẩn người, đang định đoán xem ai ở trong phòng mình.
Thì ngay giây sau, cô nghe thấy tiếng rên rỉ nũng nịu của Hà Kiều từ bên trong truyền ra.
“Cả nhà đều không có ở đây,
anh Thận Chi, anh muốn em, ngay tại đây, ngay trong phòng của Hà Uyển Ngâm mới kích thích…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");